Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Tự Tìm Lạc Thú tại dưa leo tr.
Đến tầm chạng vạng tối, Trần Bắc Nghiêu tắt điếu thuốc, chỉnh lại cà vạt đi vào nhà hàng.
Khi mở cửa phòng ăn, mùi rượu nồng nặc xộc ra khiến anh hơi sững lại.
Một bàn đầy thức ăn vẫn còn nguyên, chỉ có hai chai rượu vang hết nhẵn, dưới đất còn bốn năm lon bia. Hai người phụ nữ mặt đỏ bừng nằm bò xuống bàn, ánh mắt họ mơ màng.
Trần Bắc Nghiêu cau mày đi tới đỡ Mộ Thiện đứng dậy. Mộ Thiện vốn đang lẩm bẩm nói câu gì đó, nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu, cô lập tức sa sầm mặt, dùng hết sức đẩy anh. Trần Bắc Nghiêu không nhân nhượng, kéo cô vào lòng rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Vi Nông.
Diệp Vi Nông đại khái khá hơn Mộ Thiện một chút, cô nấc cục một tiếng rồi lảo đảo đứng dậy. Diệp Vi Nông không hề nhìn Trần Bắc Nghiêu, rút điện thoại bấm số: “Mau vào đây đón tôi”.
Một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ cục mịch vào phòng, xem ra anh ta là người chuyên đi theo bảo vệ Diệp Vi Nông. Người đàn ông gật đầu với Trần Bắc Nghiêu rồi dè dặt đỡ Diệp Vi Nông.
“Thiện Thiện, đợi tớ gọi điện thoại nhé!” Trước khi ra ngoài Diệp Vi Nông không quên hét lớn.
Trần Bắc Nghiêu không rời mắt khỏi người phụ nữ say khướt trong lòng, người cô mềm mại như không có xương cốt. Anh biết trong con mắt người khác, người đàn bà có vẻ bề ngoài như cô lẽ ra nên dịu dàng, nên nhu mì, nên thông minh thuận theo ý của đàn ông để đạt lợi ích lớn nhất.
Nhưng Mộ Thiện hoàn toàn khác biệt.
Trần Bắc Nghiêu giữ một tư thế cứng đờ ngồi trong phòng ăn một lúc, sau đó anh đứng dậy bế cô lên xe.
Lúc này trời đã tối mịt, đường hơi bị tắc, ánh mắt Trần Bắc Nghiêu dừng lại trên gương mặt một bên bị mái tóc dài che khuất của Mộ Thiện, nhưng tầm mắt của anh như xuyên qua cô hướng về một nơi xa xăm.
Gương mặt trắng nõn nà của cô vẫn đỏ ửng, hàng lông mi dài khẽ động đậy, Mộ Thiện mở mắt, đôi mắt cô trong veo trầm tĩnh. Cô rời khỏi vòng tay anh, ngửa đầu tựa vào thành ghế.
Trần Bắc Nghiêu vẫn duy trì tư thế cũ, anh cất giọng dịu dàng: “Em có uống nước không?”
Mộ Thiện lại nhắm mắt và lắc đầu. Gương mặt nghiêng của cô lúc ẩn lúc hiện trong đêm đen.
“Bắc Nghiêu, chúng ta không thích hợp”. Giọng nói của Mộ Thiện vô cùng bình tĩnh và ổn định, không hề tỏ ra say rượu.
Trần Bắc Nghiêu từ từ ngồi thẳng người, anh ngẩng đầu nhìn về phía trước ô tô: “Tại sao?”
Mộ Thiện trầm mặc trong giây lát, cô như lẩm bẩm một mình: “Tôi sẽ không yêu một kẻ giết người, một tên xã hội đen”.
Trần Bắc Nghiêu quay sang nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm: “Em coi tôi là hạng người như vậy sao?”
Mộ Thiện giơ tay che mặt, cô gật đầu rồi thở hắt ra: “Trần Bắc Nghiêu, sau này anh đừng tìm tôi nữa”.
Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói bình thản của anh: “Được”.
Khi đến khu nhà cô ở, Mộ Thiện lảo đảo mở cửa xe, Trần Bắc Nghiêu vẫn ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối, mi mắt hơi khép lại, anh không hề nhìn Mộ Thiện.
Mộ Thiện mới đi vài bước liền nghe thấy tiếng máy nổ, xe của Trần Bắc Nghiêu lao vụt đi, như không muốn dừng lại dù chỉ một giây.
Mộ Thiện đi chầm chậm vào tòa chung cư, lên thang máy, đi hết hành lang, mò trong túi một lúc lâu mới tìm thấy chìa khóa mở cửa nhà.
Cô đứng trong phòng khách không biết bao nhiêu lâu, có lẽ do trong người vẫn còn chất cồn, cô thấy khổ họng khô rát, khô đến mức đau buốt. Mộ Thiện lấy một chai nước trong tủ lạnh tu ừng ực, nhưng cảm giác khô rát vẫn không hề giảm bớt.
Mộ Thiện nghĩ cô nên tìm việc gì đó để làm. Theo quán tính cô ngồi xuống bàn làm việc, mở máy vi tính và văn bản liên quan đến công việc.
Màn hình vi tính nhấp nháy ánh sáng u ám. Những hàng chữ trên màn hình lúc đầu còn rõ ràng, sau đó mờ dần. Đó là những con chữ quen thuộc nhưng không thể lọt vào đầu óc cô.
Mộ Thiện gõ chữ tanh tách, cô tưởng đang làm việc nên càng gõ nhanh hơn. Một lúc sau cô định thần nhìn kỹ, trên màn hình đều là ba chữ “Trần Bắc Nghiêu”.
Mộ Thiện vội đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dòng nước lạnh kích thích thần kinh khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Cô đi vào phòng ngủ vùi đầu xuống giường.
Chuông điện thoại reo vang, Mộ Thiện mò mẫm tìm điện thoại trong bóng tối, là giọng nói của mẹ cô.
“Thiện Thiện, con đang làm gì vậy?”
“Con đang ngủ ạ”.
“Mới tám giờ đã ngủ rồi à? Có phải tối hôm trước thức thông đêm? Con phải chú ý giữ gìn sức khỏe”. Giọng bà Mộ lúc nào cũng quan tâm như vậy.
“Vâng”. Cô hàm hồ trả lời: “Có chuyện gì không mẹ?”
Bà Mộ do dự một lát mới nói cần mượn Mộ Thiện hai trăm ngàn. Trong tài khoản Mộ Thiện có khoản tiền đó nên cô đồng ý ngay. Mẹ cô lại hỏi: “Đúng rồi, con với người bạn là ông chủ công ty đầu tư lần trước phát triển đến đâu rồi?”
Mộ Thiện cố gắng đè nén nỗi đau, cô trả lời: “Chẳng đến đâu mẹ ạ, con và anh ấy không có quan hệ gì”.
Nghe giọng nói Mộ Thiện, mẹ cô biết cô lại giở thói bướng bỉnh nên không kiềm chế nổi: “Thiện Thiện, con đừng cố chấp nữa. Con tưởng mẹ không biết sao? Từ vụ con với thằng nhãi khốn khiếp đó…con bắt đầu chống đối ba mẹ, người có điều kiện tốt cỡ nào con cũng không chịu tiếp xúc. Trước đây còn non nớt thì thôi, bây giờ con đừng tỏ ra ấu trĩ nữa. Cứ tiếp tục như vậy, hai ba năm sau dù con xinh đẹp và kiếm nhiều tiền cũng vô tác dụng, đến lúc đó con chỉ có thể tìm người đã từng kết hôn. Tết năm nay con nhất định phải đưa bạn trai về ra mắt ba mẹ, nếu không đừng có về nhà!”
Bà Mộ nói một tràng dài, Mộ Thiện biết cô nên nhẫn nhịn nhưng vào lúc này cô thật sự chóng mặt và khó chịu. . Cô không thể khống chế cất cao giọng nói: “Mẹ! Mẹ đừng ép con nữa”.
Bà Mộ giống như bị chạm trúng nỗi đau, bà gầm lên: “Mẹ ép con? Những việc mẹ làm đều vì con, con nghĩ mẹ ép con sao? Vậy làm thế nào mới gọi là không ép con? Để con và thằng khốn đó ở bên nhau? Mẹ hận thằng nhãi ranh lưu manh đó, mẹ hận đến mức muốn băm vằm nó”.
Giọng nói bà Mộ đến cuối câu hơi nghẹn ngào, Mộ Thiện gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng phẫn uất của mẹ cô ở đầu kia điện thoại. Những năm qua, cô và bố mẹ hầu như không nhắc đến Trần Bắc Nghiêu. Chỉ cần nói động đến anh, bố mẹ cô dễ nổi cơn lôi đình còn cô càng trầm mặc hơn.
Tim Mộ Thiện đau như bị dao cắt. Cô biết bản thân đã sai hoàn toàn. Lúc đó cô và anh còn quá trẻ nên luôn tự cho mình là đúng, tình yêu không có lỗi nhưng bọn họ đã làm sai. Nếu năm đó cô và anh trưởng thành và biết tiến lùi như bây giờ, họ sẽ không bất chấp tất cả lao đầu vào yêu đương trước kỳ thi đại học, sẽ không nếm trái cấm để đến mức phá thai.
Vì vậy bây giờ cô liệu sự lựa chọn của cô có phải chính xác? Từ chối anh là một quyết định đúng đắn?
Đó là tình yêu chân thành của cô, dù xảy ra năm mười bảy tuổi, dù tám năm không gặp, nhưng anh vẫn là người cô yêu như sinh mệnh.
Mộ Thiện chậm rãi mở miệng: “Mẹ, là con không đúng, con nói sai rồi. Hôm nay đến đây thôi được không ạ? Con rất mệt, con đi ngủ trước đây, có gì ngày mai nói sau được không mẹ?”
Có lẽ bị bất ngờ trước sự thay đổi của Mộ Thiện, giọng bà Mộ cũng dịu lại: “Con đừng nghĩ ngợi nhiều quá, nếu công việc có áp lực lớn thì tạm thời nghỉ ngơi đi, sức khỏe là quan trọng nhất”.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiện ném di động sang một bên, cô ngồi dậy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày mai lại là một ngày mới, một khi đã quyết định sẽ không còn đường lùi, không thể quay đầu.
Cũng vào lúc này, ở một hộp đêm sang trọng nhất của thành phố, Trần Bắc Nghiêu ngồi trong một phòng riêng ở góc tận cùng. Anh chỉ có một mình với một ngọn đèn và một chai rượu.
Khi Châu Á Trạch vào phòng, anh ta bắt gặp Trần Bắc Nghiêu đang bỏ chai rượu không xuống đất và đặt chai khác lên bàn, gương mặt anh đỏ bừng bừng.
Châu Á Trạch không lên tiếng, chỉ ngồi xuống cạnh Trần Bắc Nghiêu và cầm chai rượu khác cụm với anh rồi uống một ngụm lớn.
Trần Bắc Nghiêu nhướng mắt nhìn Châu Á Trạch: “Có chuyện gì?”
Châu Á Trạch cười hì hì: “Không có gì. Anh ngồi đây mấy tiếng đồng hồ rồi, tay giám đốc sợ quá nên mời em qua cứu mạng”.
Trần Bắc Nghiêu cúi xuống nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Gọi Thôi Hạt Tử”.
Châu Á Trạch cúi đầu chửi thề một câu rồi nói: “Em cũng đi”
Thôi Hạt Tử là tên lưu manh đầu đường xó chợ mà Châu Á Trạch quen biết, người này từng học đông y, tuy không biết khám bệnh cứu người nhưng có biệt tài chế tạo các loại hương liệu. Trần Bắc Nghiêu từng dùng anh ta một lần nên nhớ tên anh ta.
Vào lúc hai giờ sáng, một chiếc xe con màu đen đậu dưới tòa nhà chung cư, một đám người đi thang máy lên tầng trên.
Trần Bắc Nghiêu rút chìa khóa, lặng lẽ mở cửa phòng. Thôi Hạt Tử thổi hương bay vào nhà, tài nghệ của anh ta có thể bảo đảm con người ngủ say như chết năm sáu tiếng đồng hồ, mùi hương này không có độc hại, thậm chí giúp người ngủ sâu hơn.
Khi mùi hương bay hết, Thôi Hạt Tử đứng đợi ở phòng khách, Trần Bắc Nghiêu đi thẳng vào phòng ngủ, Châu Á Trạch không chịu lép vế lập tức đi theo anh.
Mộ Thiện nằm ngủ trên giường, Châu Á Trạch cảm thấy gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh trăng trông như một nữ thần. Chỉ là tâm trạng cô có vẻ không tốt lắm, cô cau mày nhíu mặt trong giấc mộng, khóe mắt còn đọng giọt nước mắt, mười đầu ngón tay thon thả của cô vô ý thức nắm chặt ga trải giường.
Trần Bắc Nghiêu đứng bên cạnh giường nhìn Mộ Thiện mười mấy phút, đến nỗi Châu Á Trạch buồn chán ngó đông ngó tây, anh mới từ từ cúi xuống.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng lướt theo mái tóc dài, gương mặt và xương quai xanh của Mộ Thiện. Cảm giác làn da mềm mại dưới bàn tay khiến khóe miệng Trần Bắc Nghiêu cong lên thành nụ cười.
Có lẽ cảm thấy không đủ, Trần Bắc Nghiêu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường Mộ Thiện. Anh gạt tóc cô sang hai bên rồi cúi đầu hôn từ trán xuống mắt, mũi, má và đôi môi chín mọng của cô.
Hôm Trần Bắc Nghiêu gặp lại Mộ Thiện, Châu Á Trạch đã giới thiệu Thôi Hạt Tử cho anh, hôm đó Châu Á Trạch đứng bên ngoài canh chừng. Hôm nay anh ta mới được tận mắt chứng kiến vị lão đại bị cấm dục nhiều năm, vừa hôn hít vừa sờ soạng người phụ nữ anh mê đắm và yêu thương, không hiểu tại sao Châu Á Trạch có cảm giác sởn gai ốc.
Có lẽ do vào giây phút này, Trần Bắc Nghiêu quá đỗi dịu dàng, không hề giống vẻ lạnh lùng tàn nhẫn lúc bình thường, cứ như anh biến thành một người hoàn toàn khác.
“Ra ngoài”. Giọng nói lãnh đạm của Trần Bắc Nghiêu vang lên, Châu Á Trạch quay sang nhìn, thấy Trần Bắc Nghiêu đã nằm sấp trên giường, một tay anh luồn vào áo ngủ từ bên dưới, một tay anh cởi cúc áo và vùi đầu xuống ngực Mộ Thiện.
Châu Á Trạch vội quay người ra khỏi phòng ngủ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Bắc Nghiêu mới đi ra ngoài. Châu Á Trạch về phương diện này vô cùng tinh tường, chỉ cần ngửi qua cũng biết đối phương đã làm thật sự hay chỉ là chân tay mồm miệng đã cơn nghiền.
Anh ta nhìn Trần Bắc Nghiêu với ánh mắt “đáng tiếc sắt rèn không thành thép”.
Trần Bắc Nghiêu không bận tâm đến Châu Á Trạch. Anh mỉm cười, bỏ hai tay vào túi quần rồi bình tĩnh đi ra cửa lớn.