Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Ngôn Tình Từ Bi Thành Chương 72: Ngoại Truyện 3: Lý Bạch Trương (IV)

Chương 72: Ngoại Truyện 3: Lý Bạch Trương (IV)

2:41 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 72: Ngoại Truyện 3: Lý Bạch Trương (IV) tại dưa leo tr

Một năm sau.

Ngày hôm nay là hai mươi tháng chạp, cũng là ngày tổ chức liên hoan tất niên của tập đoàn Long Đằng.

Phòng tiệc của một khách sạn năm sao được thuê trọn gói, đèn đóm sáng choang. Mười giờ đêm, khi buổi tiệc dành cho cán bộ công nhân viên kết thúc, tại một phòng riêng bí mật trên tầng cao nhất khách sạn, bữa tiệc quy mô nhỏ của Trương Ngân Thiên mới bắt đầu.

Trương Ngân Thiên vừa rời khỏi phòng tiệc lớn, thang máy riêng đưa ông ta lên thẳng tầng trên cùng. Thế nhưng đến giữa chừng, ông ta bảo vệ sỹ cần về phòng riêng. Đến cửa phòng ngủ, đoàn tùy tùng mười mấy người đứng đợi ở bên ngoài, một mình ông ta đẩy cửa vào trong.

Cô gái nhỏ của Trương Ngân Thiên đang ngồi bó gối xem phim truyền hình. Cô mặc bộ váy ngủ bảo thủ trông rất đáng yêu, khiến dung mạo cô càng trẻ trung hơn. Bạch An An tưởng rằng mặc đồ kín mít trước Trương Ngân Thiên sẽ càng an toàn. Thế nhưng cô không biết, mỗi lần Trương Ngân Thiên nhìn thấy bộ dạng này của cô, ông ta càng muốn xé nát váy ngủ đè cô xuống thân.

“Thay bộ váy khác.” Trương Ngân Thiên bế Bạch An An ra khỏi giường: “Cùng tôi đi gặp anh em.”

Trương Ngân Thiên vừa nói “anh em”?

Đó có nghĩa là tâm phúc của ông ta. Đây là lần đầu tiên Trương Ngân Thiên để cô tiếp xúc với đế quốc đen tối của ông ta.

Bạch An An lắc đầu: “Tôi không muốn đi.”

Trương Ngân Thiên cởi từng cúc áo ngủ của cô: “Ngoan nào, tôi không để em nghe những chuyện cơ mật.”

Bị nói trúng tâm sự, Bạch An An chỉ còn cách phục tùng. Cô buộc tóc, đeo sợi dây ngọc trai, thay bộ váy dài hở ngực màu đen. Trương Ngân Thiên lặng lẽ ngắm cô một lúc, sau đó ông ta có một cử chỉ đến bản thân ông ta cũng không nhận ra, đó là cầm tay Bạch An An đi vào thang máy, lên tận tầng trên cùng.

Trong phòng tiệc bí mật, hơn mười người ăn bao gồm cả nam lẫn nữ ăn mặc chỉnh tề, bọn họ hiếu kỳ nhìn lão đại lần đầu tiên công khai dẫn phụ nữ đi theo.

Trương Ngân Thiên nhận ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của mọi người. Ông ta quay sang Bạch An An, cô khoác tay ông ta như cô gái nhỏ, miệng nở nụ cười vô cùng dịu dàng. Trương Ngân Thiên cảm thấy rất đắc ý, ông ta nói với người trợ lý ở đằng sau: “Để chị dâu chú ngồi bên cạnh tôi.”

Một câu nói thản nhiên nhưng giống một trái bom thả xuống phòng tiệc.

Trái bom đánh tan phỏng đoán của mọi người. Hóa ra không phải tình nhân, không phải công cụ ấm giường mà là chị dâu.

Câu nói của Trương Ngân Thiên cũng như trái bom dội vào lòng Bạch An An. Cô sững sờ mất nửa phút mới ngồi xuống vị trí người trợ lý vừa sắp xếp, trái tim cô lạnh ngắt.

Trước đây Bạch An An không biết, một khi Trương Ngân Thiên cưng chiều phụ nữ, hóa ra ông ta có thể sủng đến mức này.

Những người có mặt ở đây đều là nhân vật bí ẩn trong giới xã hội đen mà giới cảnh sát Trung Quốc mong muốn tìm ra chân tướng từ lâu. Ông ta có thể tùy tiện để một cảnh sát hình sự quốc tế ngồi bên cạnh. Tuy chỉ là ăn cơm uống rượu, tuy không bàn công việc nhưng cũng khiến Bạch An An hết sức bất ngờ.

Mọi người lần lượt chúc rượu Trương Ngân Thiên và cụng ly với Bạch An An. Tửu lượng của cô không tồi nhưng sao có thể đọ với bọn họ. Sau khi uống mười mấy ly, Trương Ngân Thiên quay sang quan sát gương mặt đỏ bừng của Bạch An An, lúc này ông ta mới bảo người đổi ly nước hoa quả cho cô.

“Đáng lẽ phải đổi từ lâu mới đúng.” Giọng điệu của cô lúc say hơi là lạ.

Trương Ngân Thiên cười ha hả, ông ta cúi đầu hôn Bạch An An ngay trước mặt mọi người.

Những kẻ có mặt đều là người thông minh, ai không biết đoán ý qua lời nói cử chỉ của lão đại? Tuy sự xuất hiện bất ngờ của “chị dâu” khiến họ trở tay không kịp, nhưng họ nhanh chóng tặng quà gặp mặt cho “chị dâu”.

“Chị dâu, hôm trước tôi có chuẩn bị một du thuyền nhỏ cho lão đại. Hôm nay gặp chị dâu, chi bằng mượn hoa dâng Phật.”

“Chị dâu, tôi buôn bán nhỏ, chỉ có ít kim cương. Lát nữa tôi sẽ bảo người đem đến đây tặng chị.”



Bạch An An không nhận. Trương Ngân Thiên nói thản nhiên: “Đều là người nhà mình, em cứ nhận đi.” Thế là buổi tối hôm đó, Bạch An An miễn cưỡng nhận số của cải có lẽ mấy đời cô cũng không kiếm nổi. Thấy cô lộ vẻ bất an, Trương Ngân Thiên cười: “Nếu em không thích, tôi sẽ tặng em thứ càng tốt hơn.” Nhân lúc mọi người không để ý, ông ta cắn nhẹ vành tai Bạch An An thầm thì: “Ngoan ngoãn đi theo tôi. Em cần gì, tôi đều cho em hết.”

Nghe câu này, Bạch An An rùng mình. Lòng cô rối như tơ vò, kỳ thực ông ta biết hết đúng không? Biết dù cô thất thân với ông ta, dù bây giờ cô tỏ ra ôn thuận phục tùng, nhưng trong lòng cô vẫn có ý định bỏ đi và lật đổ ông ta. Vì vậy. một mặt ông ta cho cô biết, ông ta không trách cô, ông ta vẫn chiều chuộng cô như thường. Mặt khác, ông ta cố ý đưa cô đi gặp đàn em, công khai thân phận của cô. Qua ngày hôm nay, tin tức nhất định sẽ lan truyền ra bên ngoài. Mai sau dù cô có quay lại đội cảnh sát đi chăng nữa, chỉ e cô có trăm cái miệng cũng khó bề biện bạch.

Nghĩ đến đây, lòng cô càng nặng nề. Nhưng dưới ánh mắt cười cười sắc bén của Trương Ngân Thiên, Bạch An An chỉ còn cách giả vờ say khướt.

“Để vệ sỹ đưa tôi về là được.” Cô lè nhè ở trong lòng ông ta.

“Tôi không muốn người đàn ông khác chạm vào người em.” Trương Ngân Thiên cất giọng trầm thấp khàn khàn, ngữ khí đầy vẻ yêu thương. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má Bạch An An. Trương Ngân Thiên làm gì không hiểu? Ông ta hôn sạch nước mắt của cô: “Biết sai là được rồi.”

Bạch An An nằm trên giường, nhìn ông ta sửa sang lại quần áo rồi đi lên phòng tiệc. Trong lòng cô đắng chát vô cùng, Trương Ngân Thiên nhầm rồi, cô đúng là yêu ông ta, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ đi theo ông ta dù sống cùng ông ta hơn một năm nay. Cô chính là một người phụ nữ kỳ quái, một mặt cô buông thả bản thân để tình yêu sinh sôi nảy nở, mặt khác cô có mưu đồ, một ngày nào đó cô sẽ tự tay bắt ông ta.

Khi tiếng bước chân của Trương Ngân Thiên hoàn toàn biến mất, Bạch An An đứng bật dậy, bộ dạng của cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô tiến lại gần cửa quan sát tình hình bên ngoài qua lỗ mắt mèo, thấy hai vệ sỹ đang ngồi ở phòng khách trò chuyện. Đây là phòng tổng thống của khách sạn nên giống một căn hộ tiện nghi. Bạch An An nhón chân đi về thư phòng ở bên cạnh. Cô biết căn phòng này được Trương Ngân Thiên thuê trọn cả năm, cô dựa thói quen sắp xếp của Trương Ngân Thiên, mở ngăn kéo tìm một tập tài liệu. Cô mở ra, chụp vài trang rồi lại đặt về chỗ cũ nguyên vẹn.

Bạch An An làm xong những việc này, vệ sỹ ở phòng ngoài vẫn không hề phát giác. Cũng phải cảm ơn lòng chiếm hữu cực lớn của Trương Ngân Thiên, cô giả vờ say rượu, cố ý để váy áo xộc xệch, dây áo ngực tuột cả xuống, vì vậy ông ta bắt vệ sỹ tránh ra xa.

Bạch An An quay về phòng ngủ, rút thẻ nhớ từ máy ảnh kẹp vào lớp trong áo lót của cô. Ở đây đã có hai thẻ nhớ, đều là thành quả cô thu được trong hai ba tháng nay, khi Trương Ngân Thiên lơi là cảnh giác với cô.

Bạch An An bỏ áo lót vào va li của cô, ngồi ngây người một lúc. Sau đó cô đi tắm, ra khỏi nhà tắm, như thường lệ cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm cỡ lớn. Cô ngồi xuống giường bật máy sấy tóc. Trong tiếng kêu ù ù của máy sấy tóc, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động nhẹ.

Trương Ngân Thiên nói ông ta sẽ ở lại bữa tiệc đến nửa đêm, vậy thì ai đột nhập vào phòng cô?

Người Bạch An An vẫn bất động, nhưng cô đột ngột vung tay phải về phía sau.

Thân hình gầy gò của người đàn ông né tránh. Dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt anh ta tỏ ra phẫn nộ: “An An…”

Máy sấy tóc trong tay Bạch An An rơi xuống đất, cô tưởng mình đang nằm mơ: “Sư huynh…”

Người đàn ông mặc bộ đồ nhân viên phục vụ của khách sạn chính là Lý Thành. So với một năm trước, trông anh lúc này tiều tụy đi nhiều. Hơn một năm nay, Lý Thành chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra tung tích của Trương Ngân Thiên và Bạch An An. Mấy tháng gần đây, Trương Ngân Thiên có một số hoạt động công khai tại Bắc Kinh, trong khi đó bên công an tạm dừng việc điều tra ông ta. Lý Thành nhiều lần đề nghị với cấp trên nhưng đều bị bác bỏ, cuối cùng anh đành phải tự ý hành động.

Lý Thành biết hôm nay tập đoàn Long Đằng tổ chức tiệc tất niên. Vừa rồi, sau khi Trương Ngân Thiên và Bạch An An rời khỏi phòng, anh đã đột nhập vào đây, trốn sau rèm cửa sổ. Lúc Bạch An An quay lại, anh nhìn thấy cô say rượu được Trương Ngân Thiên dìu về. Đợi đến khi cô tắm xong, anh mới xuất hiện trước mặt cô.

“Sao anh lại ở đây?” Nghĩ đến tầng tầng lớp lớp bảo vệ trong và ngoài khách sạn, Bạch An An lo lắng vô cùng.

“Hơn một năm nay em luôn ở bên cạnh Trương Ngân Thiên?” Lý Thành gần như đồng thời lên tiếng. Chỉ là sau khi hỏi ra miệng, lòng anh càng đau đớn.

Bạch An An cắn môi, nhớ đến lần bị Trương Ngân Thiên bắt ở Tam Á, sắc mặt cô u ám: “Lúc cấp trên sắp xếp em đi nghỉ mát ở Tam Á, em đã bị ông ta bắt cóc.”

Lý Thành đấm tay mạnh xuống mặt bàn: “Trong Cục cảnh sát có nội gián của ông ta.”

Bạch An An nghĩ đến điều đó từ lâu. Nhưng bây giờ cô biết, với thế lực của Trương Ngân Thiên, “nội gián” là điều quá đơn giản. Từ Bắc Kinh đến các tỉnh lẻ, từ lãnh đạo trung ương đến địa phương, ông ta đều có mối quan hệ rộng rãi, vì thế bao năm qua việc làm ăn của ông ta mới thuận buồm xuôi gió. Mạng lưới của ông ta nằm ngoài sự tưởng tượng của Bạch An An, cũng vượt quá sự nhận biết của Lý Thành. Chỉ là bây giờ, cô không biết nói với Lý Thành thế nào để anh hiểu.

Thấy Bạch An An im lặng, Lý Thành túm cánh tay cô: “Đi theo anh!”

Bắt gặp ánh mắt hung hãn của Lý Thành, trong lòng Bạch An An vừa đau đớn vừa sợ hãi, cô dùng sức giật khỏi tay Lý Thành: “Anh đừng kích động, chúng ta không thể thoát ra ngoài. Anh hãy tạm thời trốn đi, đợi ngày mai bọn họ không phòng bị, anh hãy tìm cơ hội rời khỏi nơi này.”

Bạch An An nói thật lòng. Nếu muốn trốn thoát, cô cần có một cơ hội cực kỳ chắc chắn, cần sự tin tưởng tuyệt đối của Trương Ngân Thiên. Trong thời gian qua, không phải cô chưa từng thử bỏ trốn, nhưng không lần nào thành công. Một số lần bị bắt về, Trương Ngân Thiên chỉ véo má cô, thái độ tỏ ra dung túng, ông ta thường nói: “Bé con, đừng tự hành hạ mình nữa.” Nhưng cũng có lúc ông ta rất tức giận. Ông ta không phải là người tử tế, đối với kẻ phản bội ông ta, ông ta có trăm nghìn thủ đoạn hành hạ. Tuy ông ta không nỡ làm cô bị thương nhưng ông ta cũng có cách giày vò cô. Hôm nay lại xuất hiện thêm Lý Thành, nếu anh bị bắt, không cần tưởng tượng cũng biết anh khó bảo toàn mạng sống.

Lý Thành tuy là người thâm trầm chín chắn nhưng khi gặp lại Bạch An An, anh hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán. Thấy cô không tình nguyện, trong đầu anh chợt hiện ra hình ảnh anh vừa được chứng kiến. Trương Ngân Thiên ôm chặt cô, quần áo của hai người xộc xệch. Trước khi ông ta rời khỏi đây, bọn họ còn hôn nhau quên cả trời đất. Anh ta không biết người phụ nữ mặt đỏ bừng bừng ở trong lòng Trương Ngân Thiên rốt cuộc yêu ai?

“Em yêu ông ta?” Lý Thành nghe giọng nói của anh có vị đắng chát kỳ lạ.

Bạch An An ngây người, nhưng cô không phủ nhận.

Cô không phủ nhận, ánh mắt hổ thẹn của cô dời đi chỗ khác, không dám đối mắt Lý Thành. Mười đầu ngón tay cô nắm chặt váy dài.

Tim Lý Thành đau đến mức không chịu nổi, anh quay người đi ra cửa mà không nhìn cô thêm một lần.

“Đừng…” Bạch An An hoảng hốt túm tay Lý Thành, nhưng anh giật khỏi tay cô. Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân và tiếng nói trầm thấp: “Cô ấy ngủ chưa?”

Bạch An An cứng đờ người, Trương Ngân Thiên đã quay về.

Bất chấp sự cự tuyệt của Lý Thành, Bạch An An kéo tay Lý Thành đến bên tủ quần áo và đẩy anh vào trong. Cô nói nhỏ vào tai anh: “Em xin anh! Hãy cố nhẫn nhịn! Nếu anh muốn lật đổ ông ta thì đừng lên tiếng! Ngày mai em sẽ đưa anh đi! Ông ta sẽ giết anh và giết cả em đấy!”

Viền mắt Lý Thành đỏ hoe, anh túm váy cô kéo lại, giữ mặt cô và hôn mạnh xuống.

Đây là một nụ hôn vô cùng tuyệt vọng, Bạch An An chưa bao giờ thấy Lý Thành có tâm trạng kích động như vậy. Cô bị hôn đến mức ngạt thở. Nghe tiếng tay nắm cửa chuyển động, toàn thân cô hóa đá.

Đúng lúc cánh cửa phòng mở ra, Lý Thành buông người Bạch An An, cửa tủ khép lại.

Bạch An An đứng trước tủ quần áo, nhìn Trương Ngân Thiên bằng ánh mắt sợ hãi.

Nhưng chỉ vài giây sau, cô vội vàng xông tới đỡ người ông ta. Cô phải đưa ông ta tránh xa tủ quần áo, tránh càng xa Lý Thành càng tốt.

“Em khóc đấy à?” Trương Ngân Thiên giơ tay lau những giọt nước mắt không biết rơi xuống má Bạch An An từ bao giờ, sau đó ông ta đưa tay lên miệng liếm qua.

“Anh đi tắm đi…” Cô đỡ Trương Ngân Thiên tới nhà tắm, thân hình cao lớn say rượu của ông ta dồn xuống vai cô. Đến cửa nhà tắm, ông ta cười khẽ, giơ tay kéo cô vào bên trong.

“Không…tôi không muốn…” Bạch An An mở miệng cầu xin ông ta. Nhưng Trương Ngân Thiên đã say khướt. Ông ta trong lúc không tỉnh táo có phần thô lỗ chứ không nho nhã dịu dàng như thường lệ. Tính cách của ông ta tiềm ẩn sự tàn nhẫn, sự tàn nhẫn hung bạo của một bố già lúc này bộc phát ra bên ngoài.

Trương Ngân Thiên có sức mạnh kinh hồn, ông ta đè Bạch An An trong bồn tắm, như một con sói không biết mệt mỏi, chiếm hữu cô hết lần này đến lần khác.

Ban đầu, Bạch An An nghiến răng, thế nhưng ông ta đã quá quen thuộc cơ thể cô, kỹ xảo thành thục hơn cô nhiều lần. Bạch An An nhanh chóng bị ông ta làm cho thần hồn điên đảo, không thể khống chế bản thân. Cô bật khóc, cô không thể kiềm chế tiếng rên rỉ. Thậm chí lúc ông ta nhấn sâu vào người cô, cô bắt đầu kêu lớn tiếng.

Cửa phòng tắm vẫn mở toang, bên ngoài là phòng ngủ. Bạch An An biết những tiếng động này sẽ truyền ra ngoài rõ mồn một. Không chỉ Lý Thành, mấy người vệ sỹ ở phòng khách có khi cũng nghe thấy.

Vào giây phút đó, Bạch An An vô cùng căm hận người đàn ông đang ở trên người cô. Cô biết ông ta cũng hận cô, hận cô rõ ràng có tình cảm với ông ta nhưng từ đầu đến cuối không chịu hoàn toàn thần phục. Ông ta phải đè nén nỗi hận một thời gian dài nên nhân dịp tối nay uống say, ông ta muốn phát tiết, muốn cho tất cả mọi người biết, cô thuộc về ông ta. Ông ta không nề hà dùng cách của giống đực để chinh phục cô.

Rất lâu sau đó, Trương Ngân Thiên mới dừng lại. Ông ta bế Bạch An An lúc này đã mất hết sức lực quay về phòng ngủ. Khi nằm xuống giường, toàn thân Bạch An An hoàn toàn tê liệt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, một làn gió đêm mát lạnh thổi vào.

Cô nghĩ, Lý Thành sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Ban nãy, vào giây phút anh nhìn thấy cô qua cái gương treo tường trong nhà tắm, cô và anh đã trở thành hai người đứng ở hai chiến tuyến.

Lúc ở trong nhà tắm, vào thời khắc trước khi Trương Ngân Thiên phóng ra, Bạch An An vô tình nhìn thấy gương mặt của Lý Thành ở trong cái gương đối diện cô.

Khi đó thân thể cô và Trương Ngân Thiên quấn lấy nhau như loài động vật. Qua cái gương lớn treo trên tường, cô còn thấy rõ cảnh này, huống hồ là Lý Thành.

Bạch An An nhìn thấy Lý Thành giương súng, nhằm thẳng vào Trương Ngân Thiên. Phản ứng của Bạch An An hoàn toàn theo bản năng, cô không biết lấy đâu ra sức lực, xoay người đẩy Trương Ngân Thiên vào tường rồi đè lên người ông ta, dùng tấm lưng trần của cô che chở cho ông ta, đối diện với nòng súng của Lý Thành.

Bạch An An đợi rất lâu nhưng không thấy Lý Thành nổ súng. Cô chỉ có thể cúi đầu, ra sức hôn lên hai mắt Trương Ngân Thiên, không để ông ta nhìn ra cảnh tượng bất bình thường ở sau lưng cô.

Ông ta ở trước mặt cô, còn anh ở sau lưng cô.

Cô đã lựa chọn quay lưng về phía Lý Thành.

Nhưng liệu cô có thể từ bỏ lương tri và tín ngưỡng của bản thân?