Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 102 tại dualeotruyen.
Khi vào cung, đèn sáng lung linh khắp nơi, hóa ra Tiêu Định cũng là cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, chưa từng đi vào giấc ngủ.
Thấy Trần Tắc Minh đã đến, Tiêu Định gọi người mang tới một cái ghế.
Trần Tắc Minh kinh hãi, vội vàng chối từ.
Việc ngồi trước mặt quân vương này không phải ai cũng có thể hưởng thụ, chỉ có chính sự đường Tể tướng mới được ngồi như vậy.
Tiêu Định nói, trẫm đã nghĩ phong ngươi làm xu mật phó sử, có thể toàn quyền xử lý chuyện Đoạn Kỳ Nghĩa phân loạn quân tâm, ngày mai sắc lệnh sẽ ban xuống cùng với ấn tín, ngươi có thể tự nhiên ngồi xuống.
Trần Tắc Minh vội vàng trịnh trọng tạ ơn, lúc này mới theo lời ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện, dưới đèn chỉ thấy Tiêu Định giữa mày ẩn khóa mây đen, hiển nhiên là trong lòng đang nôn nóng lo lắng, nhưng trong lời nói lại rất là săn sóc, đề cập phần lớn là quan tâm đối với Trần Tắc Minh và các tướng sĩ, cũng không có nửa điểm tỏ ý trách cứ.
Trần Tắc Minh trong lòng trăm vị lộ ra, đang có chút xuất thần, nghe Tiêu Định nhắc tới chuyện năm đó chuyện, nói phụ thân quá cố của Trần Tắc Minh năm đó từng là đương triều quan to, cúc cung tận tụy cẩn trọng cả đời, ngày càng tiến về phía trước, phụ thân Trần Đổ cũng từng làm quan dưới thời tiên đế, Trần phủ có thể nói ba đời trung lương.
Trần Tắc Minh vốn dĩ cúi đầu chỉ hành động một cách kính cẩn nghe theo, nghe được câu này nhịn không được giương mắt nhìn nhìn Tiêu Định.
Tiêu Định vẫn luôn chú ý biểu tình của hắn, chính là đang nhìn chằm chằm hắn.
Vì thế không ai trong hai người họ tránh khỏi được ánh mắt này.
Khi ánh mắt giao nhau, hai người đều thất kinh.
Nhìn nhau một lát, Trần Tắc Minh rốt cuộc rũ xuống mi mắt trước, nói: “Thần từng đi nhầm đường lạc lối, lời nói hành động đại nghịch bất đạo, thật sự là làm gia tộc hổ thẹn, làm sao dám xưng cái này trung tự……” Hắn nói xong rời khỏi ghế quỳ xuống.
Tiêu Định đứng dậy, đưa tay phải ra đem hắn nâng dậy.
Lại hướng trên mặt hắn nhìn một lát, trịnh trọng nói: “Ái khanh giờ phút này vì nước xuất chiến, tức là lòng trung.” Khi hắn nói lời này biểu tình ngữ khí đều dị thường thành khẩn, không chấp nhận được người nửa điểm hoài nghi.
Trần Tắc Minh lẳng lặng nhìn hắn, biết rõ hắn đại khái là đang giả vờ, cư nhiên cũng có vài phần cảm động.
Sau khi nói chuyện xong Trần Tắc Minh cáo lui ra điện, nội thị dẫn hắn đế phòng nghĩ ở Bắc viện, đó là phòng nghĩ của thị vệ và các đại thần thay phiên công việc, Trần Tắc Minh từng nhậm chức thị vệ trong cung nhiều năm, đối với cảnh trí nơi này cũng có chút quen thuộc.
Nội thị chọn một gian phòng không có người ở, đưa Trần Tắc Minh vào nhà.
Sau khi ra ngoài phía sau đột nhiên tối sầm, quay đầu nhìn lại trong phòng đèn đã tắt, lúc này mới yên tâm rời đi.
Nơi này ở gần cửa cung, cho dù đêm khuya cửa trên lầu ngọn đèn dầu cũng không tắt, bây giờ trong phòng tuy rằng tối, nhưng vẫn mơ hồ thấy được rõ ràng đồ đạc bày biện trong phòng.
Nội thị nếu để ý, trước khi đi hướng đầu vào trong liếc mắt một cái, liền sẽ nhìn ra trên giường đệm chăn chưa hề xê dịch, mà trước bàn, Trần Tắc Minh y giáp chưa cởi, đang ngồi ở nơi đó xuất thần.
Tiêu Định kêu hắn tới bất quá là muốn lay động hắn, cũng không có việc gì khẩn cấp.
Điều này thể hiện ra sự hỗn loạn trong lòng Tiêu Định.
Thế cục quá nghiêm trọng, ai cũng chưa từng trải qua.
Thiếu lương thực liền sẽ dẫn đến bạo động, từ dân gian đến trên triều, những vấn đề đang dần bóc ra từng lớp một, Tiêu Định chỉ sợ cũng đã bắt đầu đàn áp không được thế cục, cho nên mới đêm khuya triệu hắn vào cung.
Có đôi khi cần một người bạn đồng hành để không cảm thấy áp lực quá mức duy trì.
Trần Tắc Minh thậm chí còn nghĩ, giờ phút này Tiêu Định giống như vững vàng, nhưng thực tế trong lòng hẳn là có chút rối loạn.
Nếu chính mình mới vừa rồi trong lúc gặp mặt truy vấn sự tình năm đó, Tiêu Định thậm chí có lẽ sẽ lập tức bày ra tư thái cúi thấp tỏ ra hối hận.
Tam đại trung lương? Trần Tắc Minh cơ hồ muốn cười, Tiêu Định muốn khắc phục áp lực tâm lý mới có thể mặt không đổi sắc như vậy mà khen hắn.
Nhưng Tiêu Định người này, thời khắc mấu chốt kéo đến rớt mặt mũi, người khác nhịn không nổi hắn cũng có thể cố gắng chịu đựng, đây là điểm làm Trần Tắc Minh cảm thấy bội phục y nhất.
Cuối cùng Trần Tắc Minh cái gì cũng chưa nói, hắn diễn vở kịch này một cách vui vẻ hòa thuận giống như đã có sẵn trong kịch bản.
Những chuyện cũ đó đã không còn quan trọng, quan trọng là thời gian sau này.
Hắn ẩn nhẫn, chờ đợi, giấu tài, vì đều là chờ mong có một ngày có thể đạt được điều hắn mong muốn.
Vào giờ phút này đối với hắn, chỉ có điều thầm kín kia là quan trọng, những cái khác cũng không là gì.
Huống chi Tiêu Định cũng chịu cảm giác sức đầu mẻ trán giống như hắn chịu, bọn họ có chung một gánh nặng, ngồi cùng một chiếc thuyền bị dột, đồng tâm hiệp lực mới là giải pháp, ngấm nhầm ngáng chân chỉ phải tự chịu diệt vong.
Nhưng sự phòng bị của Tiêu Định hắn cũng là nhìn thấy được, hắn cảnh giác, cũng không lộ ra chân ý của chính mình, lại có cảm giác hơi thương hại.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, hắn nhìn đến Tiêu Định ho rất nhiều lần.
Lúc trước Tam Độ Mai hắn chỉ mới kịp hạ hai lần, nhưng dược kia tính đại hàn, rốt cuộc vẫn là có tác dụng.
Kỳ quái chính là Tiêu Định một chữ cũng không đề cập tới, Trần Tắc Minh thực cảm khái, hắn cư nhiên thật là đến một chữ không đề cập tới.
Ngồi yên như vậy, cho đến khi tỉnh lại, trên song cửa sổ không biết khi nào đã hiện ra một chút ánh sáng.
Sắp tới bình minh nên cửa cung sắp mở.
Trần Tắc Minh đi tới trước cửa cung, đúng lúc nhìn thấy tướng lãnh quân thay đổi phiên trực đi lại đây, hai người đúng lúc là người quen cũ, tướng lãnh kia cùng hắn hàn huyên vài câu, gọi người dắt ngựa của hắn tới.
Trần Tắc Minh tiếp nhận dây cương, cũng không lập tức lên ngựa, sau khi chắp tay từ biệt, lại dẫn ngựa đi bộ ra cửa cung.
Trong tiếng bước chân và tiếng cọ xát quần áo của hắn, nhịp điệu của tiếng vó ngựa vang lên có vẻ rất đột ngột kinh người.
Đi một hồi, Trần Tắc Minh quay người lại.
Ngày mùa thu sương sớm mỏng lạnh băng, mơ hồ có thể thấy được nơi xa cửa cung mở rộng, giống như miệng của một con mãng thú.
Ánh mặt trời mông lung không rõ, chỉ có cung điện cao lớn uy nghiêm chăm chú nhìn hắn.
Hắn nhìn thật lâu, cuối cùng lên ngựa phóng nhanh mà đi.
Đây là một tiểu viện trang nhã, tường trắng ngói đen, những thanh trúc nhô ra khỏi đầu tường đang nhỏ ra từng giọt nước, giống như một bức tranh thủy mặc.
Trần Tắc Minh đứng ở trước cửa, nhẹ gõ.
Tiếng kim loại nhẹ gõ quanh quẩn trong ngõ, cũng không ai ra nhìn, không biết liệu những người trên phố này đã rời quê đi chưa, hay vẫn là mọi người sớm đã quen với cảnh tượng như này.
Thật lâu sau, cánh cửa kia mới “Chi ——” một tiếng mở ra, trong ngạch cửa một tiểu thư đồng tuấn tú đang đứng, uể oải ỉu xìu há miệng ngáp một cái mắt híp lại lười biếng bộ dáng vô cùng đáng yêu, cơ hồ cũng có thể vẽ trong tranh.
Trần Tắc Minh nói: “Vị tiểu ca này, vương lão tiên sinh nhà ngươi còn ở kinh thành?” Âm thanh của hắn mềm nhẹ trầm thấp, tựa hồ là sợ đánh vỡ một mảnh nhàn nhã yên lặng này.
Tiểu đồng kia buông tay rũ xuống, ngửa đầu nhìn một lát, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, “Ngươi là……!Trần tướng quân?”
Thanh Thanh đã rất nhiều ngày chưa nhìn thấy Trần Tắc Minh.
Là một người phụ nữ mang thai đã được sáu tháng, nàng thật sự hy vọng có người có thể ngẫu nhiên đến trước mặt chính mình hỏi han ân cần một chút, nhưng trượng phu của nàng đang đi đánh giặc, nàng chỉ có thể ở nhà chờ.
Trần gia tuy rằng là được xưng là nhà của tướng quân, nhưng ở phương diện này tin tức cũng không linh thông.
Chủ yếu dựa Cố Bá mỗi ngày đi tới đi lui đưa thuốc, mới có thể mang một ít tin tức ở trong quân về.
Vì thế mỗi ngày sau khi đi đưa dược, Thanh Thanh luôn gọi Cố Bá vào mỗi sáng để hỏi thăm.
Nhưng mà tin tức Cố Bá nói ra luôn là rất có hạn, cơ hội hắn nhìn thấy Trần Tắc Minh cũng rất ít.
Hắn chỉ biết mỗi ngày đều lên chiến trường, người ở đó không ngừng bị thương, mà Trần Tắc Minh luôn là rất bận.
Thanh Thanh thực chán nãn.
Câu trả lời của Cố Bá mỗi lần đều giống nhau, nàng cơ hồ gần như có thể thuộc lòng, nhưng mà nàng vẫn là kiên trì mỗi ngày tự mình hỏi Cố Bá một lần, cho dù những lời từ miệng Cố Bá nói ra đều giống những lần trước, chỉ cần biết Trần Tắc Minh vẫn bình an, nàng cũng có thể an tâm chút.
Ngày tháng chờ đợi từng ngày trôi qua.
Dần dần, cho dù thân ở sâu trong viện nàng cũng biết tình huống không ổn.
Cố Bá không ngừng kêu khổ, cho cả nhà đều biết nghe đồn giá gạo tăng cao ngất ngưỡng.
Lương thực và dầu càng ngày càng quý, may mà trong nhà vẫn có có dự trữ, còn duy trì được mấy ngày, nhưng vài ngày sau đâu.
Toàn thành đều bắt đầu lâm vào trong cảm xúc hoảng sợ.
Cố Bá mỗi ngày đều lặp lại dặn dò hạ nhân cẩn thận khóa cửa, e sợ cho có người lợi dụng hoảng loạn gây sự.
Những chuyện này đều do lão quản gia quản, cũng không cần Thanh Thanh xen vào, Thanh Thanh thậm chí cũng không quan tâm.
Lúc này điều nàng lo lắng nhất chính là Trần Tắc Minh, trong thành tình huống như vậy, Trần Tắc Minh trong lòng phải khó chịu như thế nào, lúc này này nhiệm vụ trong thành càng nhiều gian nan.
Nàng không ngờ rằng sáng hôm nay vừa mở cửa, nàng ngẩng đầu ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, cư nhiên chính là người làm nàng vướng bận đến không thể đi vào giấc ngủ.
Trần Tắc Minh đứng ở ngoài phòng, thả xuống tay tựa hồ đang chuẩn bị gõ cửa, nhìn thấy nàng đi ra, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, lúc này bụng Thanh Thanh so với lúc trước đã phồng to lên rất rõ ràng.
Trần Tắc Minh nhìn một lát, giương mắt lại nhìn Thanh Thanh, khẽ cười.
Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, nhìn giáp trụ chưa trừ mặt đầy mệt mỏi của trượng phu, một lúc lâu không nói được một chữ.
Nhìn thấy nước mắt chực chào muốn rơi xuống trên mặt Thanh Thanh, Trần Tắc Minh duỗi tay đem nàng ôm vào trong lồng ngực.
Thanh Thanh đem đầu dựa vào trên vài đối phương, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy Cố Bá vốn dĩ đứng ở cách đó không xa đột nhiên co quắp lên, sau đó rón ra rón rén mà rời đi.
Trần Tắc Minh về nhà đã được một lúc, cùng Cố Bá trao đổi chuyện trong nhà, mới vòng đến hậu viện tới gặp Thanh Thanh.
Sau khi vào trong phòng, Trần Tắc Minh lại dặn dò nàng vài câu, đơn giản là nói phải cẩn thận thân thể linh tinh.
Thanh Thanh cẩn thận nhìn đi nhìn lại hắn, Trần Tắc Minh cười nói, ngươi chưa thấy qua bộ dáng trượng phu mặc quân phục sao?
Thanh Thanh tim đập không đáp.
Hai người đàm tiếu vài câu, Trần Tắc Minh từ trong lòng lấy ra một phong thơ, kêu nàng cẩn thận cất giữ.
Thanh Thanh tiếp nhận, trên phong thơ kia bất quá chỉ viết một hàng địa chỉ, chữ viết cũng rất quen thuộc, chính là Trần Tắc Minh chính mình viết.
Thanh Thanh trong lòng tự hỏi.
Trần Tắc Minh thu liễm tươi cười, nói: “Đây là vật có thể bảo toàn tính mạng của Trần gia, ngươi hãy giữ lấy.
Tương lai ta nếu là chết trận sa trường, ngươi liền tìm một cơ hội đem vật này trình cấp Dương đại nhân hoặc là Vi đại nhân, lại tìm cơ hội rời khỏi kinh thành, Trần thị hiện giờ chỉ còn mình ta là con trai độc nhất, ta không thể để huyết mạch của ta đứt đoạn tại đây.”
Nghe xong lời này, Thanh Thanh ngơ ngẩn nhìn hắn, không khỏi nôn nóng kinh hoảng lên.
Trần Tắc Minh nhẹ thở dài, vỗ tay đem tay nàng nắm lấy, nói: “Chỉ là để ngừa vạn nhất.”
Thanh Thanh bị hắn nắm một lúc lâu, ngón tay lạnh băng mới ấm trở lại, nhìn hắn trên mặt tươi cười, trong lòng đau đớn lại không đành lòng hỏi nhiều, chỉ có thể kiềm chế thấp thỏm trong lòng đem phong thư kia để vào trong hộp trang sức của mình.