Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 92 tại dualeotruyen.
Độc Cô Hàng đi đến Bảo Hòa Điện, mơ hồ nghe được một loại động tĩnh không nên xuất hiện ở đây vào lúc này, hắn cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, tiếng động này như có như không tiếng kim thiết va vào nhau làm thân thể hắn như dây cung căng chặt lên.
Khi đi đến gần đại điện, hắn rốt cuộc nhìn thấy trước điện trên quảng trường tụ tập không ít binh sĩ, bọn họ làm thành một đoàn, tựa hồ đang vây người nào ở giữa, tiếng chém giết liền từ nơi đó truyền ra.
Độc Cô Hàng đêm qua ở lại trực, cho nên thời điểm từ hậu cung đi ra đại điện cũng không cần đi qua phòng nghĩ, nên cũng không gặp được những đồng liêu sớm đã kinh hoảng thất thố ở đó.
Hắn có chút kinh ngạc, bởi vì không có ai để hỏi, hắn chỉ có thể tự mình đi tới nhìn hình ảnh mà phán đoán những chuyện đã phát sinh.
Sau khi đao của những binh sĩ lóe lên, khoảng cách giữa cách các binh sĩ xuất hiện một khe hở.
Trong khe hở hẹp nhỏ kia, một khuôn mặt quen thuộc chợt hiện ra.
Độc Cô Hàng hơi giật mình, ngay lúc vừa phản ứng, trong nháy mắt đạp đất bước nhanh lao vào vòng vây.
Trần Tắc Minh không rõ Nghiêm Thanh vì cái gì đến lúc này còn chưa tới, sai lầm này đủ khả năng chặt đứt tính mạng Trần Tắc Minh, cũng có thể là tánh mạng của tất cả những người cùng tham gia.
Hắn nhớ lại những sơ hở của kế hoạch này trong ánh sáng của đao kiếm, tuy nhiên lực đạo thương truyền đến càng ngày càng trầm trọng khiến hắn tự hỏi khó có thể tiếp tục.
Tướng lãnh đứng trên thềm ngọc nhìn ra hắn đã mệt, đại hỉ nói: “Lấy đầu hắn, liền thăng ba cấp.”
Những binh sĩ ồn ào đáp lời, cố gắng không sợ chết đè ép về phía trước, vòng vây tức khắc nhỏ vài phần.
Trần Tắc Minh hô hấp dần dần nặng nề, mồ hôi trên trán lăn đến trong hốc mắt hắn, hắn cũng không có thời gian lau, chỉ có thể dùng phương thức chớp mắt để rõ ràng tầm nhìn.
Trong nháy mắt phân tâm, ánh ban mai phía chân trời dần dần làm lóa mắt hắn, hắn có chút hoa mắt.
Trong khoảnh khắc đó, hắn nghe được phía sau truyền đến lưỡi dao sắc bén xuyên qua không trung, mang theo hơi thở tử vong hướng trên sống lưng hắn chém xuống.
Chân hắn vội vàng lui ra phía sau, nhưng trên đường lui lại có mấy mũi giáo như gai chực chờ, giống như chờ đợi chim sa vào rừng.
Vận rủi tựa hồ như bóng với hình, rốt cuộc không thể trốn được nữa.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, một thanh kiếm từ một đường nghiêng vẽ ra, đánh trên lưỡi đao kia.
Thanh âm cực giòn cực sắc bén va chạm, đem chiêu thức chí mạng kia hất ra ngoài.
Trần Tắc Minh quay đầu, thấy Độc Cô Hàng mang theo ánh mắt sắc bén nhuệ khí độc nhất vô nhị của thiếu niên.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, cái loại cảm giác tứ cố vô thân không đường thối lui cùng nôn nóng của Trần tắc Minh đột nhiên giảm bớt.
Phục kích quan tướng chỉ vào Độc Cô Hàng, “Độc Cô tướng quân, người này hiện giờ là trọng phạm triều đình, ngươi còn cùng hắn thông đồng làm bậy sao?”
Độc Cô Hàng thẳng tắp nhìn chằm chằm tướng lãnh kia, trong mắt hắn có nghi vấn lại không đáp lời.
Tướng lãnh kia giơ tay, trong tay nắm một tờ giấy: “Đỗ Tương Hình Bộ thủ lệnh kiểm chứng một vụ án Trần Tắc Minh mưu nghịch tại đây, ngươi dám kháng lệnh?!”
Độc Cô Hàng nhìn giấy lệnh kia, một lát sau đem tầm mắt chuyển qua trên mặt tướng lãnh kia.
Tướng lãnh kia cả giận nói: “Lớn mật! Ngươi là trọng thần triều đình, cũng không phải là gia tướng của Trần phủ! Còn không mau lui ra!!”
Độc Cô Hàng gắt gao nhấp môi, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên thờ ơ, nhịn không được trào phúng cười vài tiếng, dương tay nói: “Đem hai gã đồng phạm này cùng bắt lấy!” Độc Cô Hàng đem lưng dựa vào lưng Trần Tắc Minh, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, ngoài cửa Triều Hoa đột nhiên ồn ào âm thanh rung trời, lưỡi mác vang lên như chiếc bình bạc bị vỡ ra.
Chúng quan kinh hãi, sôi nổi quay đầu nhìn xung quanh.
Trên thềm ngọc, tướng lãnh kia nghi hoặc nhìn về phía cửa cung ở xa, cư nhiên xa xa nhìn thấy có đại đội nhân mã, đen nghìn nghịt một mảnh, thanh thế to lớn nhắm thẳng Triều Hoa môn vội vàng chạy tới.
Nhìn một lát, không khỏi biến sắc, gấp giọng hô to: “Có binh biến, đóng chặt Triều Hoa môn!”
Mắt thấy trong hoàng thành cư nhiên nổi lên chiến sự, Triều Hoa ngoài cửa đủ loại quan lại tức khắc nổ tung chảo.
Thấy tình thế không ổn, bọn họ quay đầu muốn lui về trong phòng nghỉ, lại bị một lược tuấn mã chạy qua trước mặt mà sợ hãi, té ngã lộn nhào chạy vội trở về.
Cũng nghĩ muốn chạy vào bên trong cửa Triều Hoa Cung, lại bị binh sĩ cản lại dùng đao chém ngã.
Trong lúc nhất thời, kỵ binh xông lên và đám đại thần bỏ chạy như ruồi nhặng không đầu tứ tán tông vào nhau thành một đoàn hỗn loạn làm hướng đi bị chậm lại.
Thủ vệ Triều Hoa môn vội vàng đẩy hai cánh cổng cung nặng nề với những chiếc đinh cổng mạ vàng cửu lộ.
Lại thấy mười mấy tên thân pháp Điện Tiền Tư tinh kỵ xông vào trước nhất, tránh khỏi rất nhiều triều thần, nhanh như chớp lao thẳng vào giữa cánh cửa đang từ từ khép lại.
Vừa vào cửa nội, giơ đao xoay người chém liền.
Nhóm thủ vệ không địch lại, vắt chân lên cổ mà chạy, bỏ cửa mà chạy.
Điện Tiền Tư kỵ binh liên tục đến ngay sau đó lập tức chiếm lĩnh cửa này.
Trước đại điện, các binh sĩ vây công Trần Tắc Minh đột ngột nhìn đại quân tới đều cả kinh hoảng sợ đột ngột dừng tay.
Tướng lãnh kia đứng ở trên thềm ngọc trợn mắt há hốc mồm.
Trần Tắc Minh đều cảm thấy áp lực đột ngột giảm xuống.
Mà nơi xa, vó ngựa thật mạnh giống như sấm đánh, nháy mắt liền từ xa tới gần, đã đến trước mắt.
Khi tiếng ồn ào náo động trong quân lắng xuống, tướng lãnh và binh lính của lệnh trước đó đã bị vây quanh, bị chặn ở phía trên đại điện.
Tiếu Phàn Vân một thân nhung giáp sáng như tuyết, lập tức dưới cờ hiệu, đắc ý chỉ vào kia nói: “Bàng Đại Dũng, ngươi có hơn trăm người như thế nào đối phó ta ba ngàn binh mã!”
Bàng Đại Dũng kinh hãi: “Điện soái đại nhân, ngươi đây là……!Đây là muốn làm cái gì?”
Trần Tắc Minh trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải vì an toàn, cửa nam Tây Môn các an bài một đường nhân mã, giờ phút này chính mình thật là chết không có chỗ chôn.
Nhưng vốn dĩ nên lấy danh nghĩa thay đổi giá trị đi vào cung trước, người của Nghiêm Thanh vì cái gì lúc này còn chưa đến? Hắn mơ hồ cảm thấy có điềm xấu, trong lòng lo sợ bất an, trong lúc nhất thời rồi lại không thể nào truy vấn.
Trong lúc hồ nghi khó định, ngẩng đầu thấy một người từ trong đại điện đi ra, mãng bào đai ngọc, râu bạc trắng phiêu phiêu, là Đỗ Tiến Đạm.
Thấy trước mắt đao kiếm hàn quang lấp lánh, Đỗ Tiến Đạm cư nhiên rất là trấn định.
“Phàn Vân huynh, làm gì vậy? Vạn tuế nguy nan hết sức, ngươi ta cùng là trọng thần triều đình, nên đồng lòng hợp lực mới đúng, có chuyện gì không thể ngồi lại nói, động đao động thương chẳng phải tổn thương hòa khí?” Hắn ha ha cười hai tiếng, lại đem đại quân này coi như không thấy, đối Tiếu Phàn Vân cử chỉ cũng không chút nào không vui, lời nói việc làm giống như hai người nhiều năm bạn tốt, cực kỳ hiểu nhau.
Trong lúc nhất thời giữa sân không khí liền có chút vi diệu, Tiếu Phàn Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đỗ Tiến Đạm! Ngươi thông đồng với địch phản quốc tội không thể tha, lôi kéo cái gì huynh đệ, còn không mau câm miệng chịu trói cho ta.”
Đỗ Tiến Đạm khó hiểu, “Lời này là có ý như thế nào?”
Hắn nhìn Trần Tắc Minh đứng dưới bậc, đột nhiên lộ ra biểu tình hiểu rõ, “Phàn Vân huynh……!Phàn Vân huynh là nghe xong cái gì tiểu nhân châm ngòi đi, khó trách điều binh vào cung, ta liền nói……!Không phải phi thường thời kỳ, điện soái lại như thế nào sẽ có như vậy phi thường cử chỉ.” Hắn nói lời này nói được xảo diệu, lập tức liền đem Tiếu Phàn Vân vô cớ cử binh chi tội nhanh chóng rửa sạch.
“Lão hủ đã vị cực nhân thần, (địa vị cực cao) hưởng không hết vinh hoa phú quý, sao có thể mạo kỳ hiểm làm cái loại hành động phản nghịch có thể tru di cửu tộc này? Phàn Vân huynh phải cẩn thận cân nhắc, nhưng đừng để tiểu nhân châm ngòi ly gián a.
Trì hoãn cơ hội, cứu không ra bệ hạ, ngươi ta làm thần tử chính là chết một vạn lần cũng không hết tội a.”
Trần Tắc Minh nghe ý tứ lời này của hắn, là ngấm ngầm hại người mà nói chính mình bụng dạ khó lường, không khỏi rất là phẫn hận.
Nếu không có người này, chính mình lại như thế nào sẽ lâm vào giờ phút này tiến thoái lưỡng nan tuyệt cảnh.
Tiếu Phàn Vân nghe xong lời này cũng không phải không có lý, biểu tình không khỏi do dự.
Trần Tắc Minh phát ra tiếng cười lạnh: “Đỗ Tiến Đạm ngươi mê hoặc vạn tuế ngự giá thân chinh, vạn tuế bị bắt, ngươi sớm đã mang tội chết, hiện giờ bị chúng ta bắt được thư từ ngươi thông đồng với địch, bằng chứng như núi, ngươi cư nhiên còn dám vu oan giảo biện, quả nhiên là cáo già xảo quyệt.”
Đỗ Tiến Đạm hơi sững người, ngay sau đó cười nói: “Cái gì thư từ, lão phu không biết tình! Thư từ đều có thể giả tạo, thiên hạ người có thể phỏng tự nhiều không kể xiết.
Nhưng thật ra Trần tướng quân ngươi, tội danh mưu nghịch chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tất cả đều lưu lại ở Hình Bộ, ngươi cảm thấy nguy cấp, cư nhiên suy nghĩ ra cớ như vậy đưa tới cầu sinh, hảo không ác độc!”
Tiếu Phàn Vân nghe từng người cách nói đều có đạo lý, không khỏi càng thêm hồ đồ.
Trần Tắc Minh bị hắn hất một bát nước bẩn này, làm sao có thời giờ chậm rãi ăn miếng trả miếng, nhịn không được tức giận, đột nhiên giơ tay ném cây thương trong lòng bàn tay về phía Đỗ Tiến Đạm.
Thương kia gào thét tựa phong, thế mãnh khó chắn.
Đỗ Tiến Đạm kinh hãi.
Chỉ thấy kia đầu thương lồng lộng mà run, thẳng bức trước mắt, như thể nó sẽ xuyên qua tim chính mình cho dù có trốn như thế nào, không khỏi hoảng hốt.
Cho đến khi Bàng Đại Dũng động thân bước tới, hướng tới thương kia chém ngang một đao, mới đổi được phương hướng côn thương hung hiểm kia.
Dư thế còn chưa hết, “Phác” một tiếng, Toàn bộ mũi nhọn đầu thương đâm vào cửa điện bên cạnh Đỗ Tiến Đạm.
Đỗ Tiến Đạm nhìn thoáng qua côn thương kia, trên mãng bào bị cắt ra một đường rạch dài, dọa hắn đầy người mồ hôi lạnh, đứng thẳng bất động như đá.
Trần Tắc Minh quay đầu lại mãnh hô: “Tiếu điện soái, khai cung không thể quay đầu lại mũi tên! Thư từ kia đều ở trong tay ngươi, thử hỏi Đỗ Tiến Đạm tương lai như thế nào có thể tha cho ngươi!!”
Đỗ Tiến Đạm vốn dĩ kinh hồn chưa định, nghe vậy cầm lòng không đậu ngẩng đầu nhìn Tiếu Phàn Vân liếc mắt một cái.
Tiếu Phàn Vân trong lòng nói thầm, thư từ kia rõ ràng chính ngươi đang giữ trong người, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
Vẫn chưa nghĩ xong điều này, liền nhìn thấy Đỗ Tiến Đạm đột nhiên liếc tầm mắt hướng chính mình.
Trên mặt Đỗ Tiến Đạm hoảng loạn chi sắc chưa cởi, lúc biểu tình của y chưa trấn định mang theo một loại ngoan tuyệt sát ý cùng hận thù ẩn ẩn chợt lóe qua.
Tiếu Phàn Vân làm việc không hảo, ánh mắt lại là cực hảo, nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi thoáng qua, nhịn không được hãi nhảy dựng, ngốc lăng một lát.
May mắn thay như vậy thử một lần!!
Tiếu Phàn Vân trong lòng nổ lớn, lập tức quay đầu hô to nói: “Đỗ Tiến Đạm thông đồng với địch phản quốc, giết cho ta ——!”
Chúng tướng sĩ nghe lệnh đồng thanh hô lên.
Đỗ Tiến Đạm thấy sắc mặt trước đó của Tiếu Phàn Vân, biết chính mình kinh hãi, trên nét mặt lộ manh mối.
Cũng không đợi Tiếu Phàn Vân mệnh lệnh xuất khẩu, vội vàng lui vào trong điện.
Bàng Đại Dũng lãnh binh hộ vệ cản phía sau, như vậy không bỏ không tha, cũng không biết Đỗ Tiến Đạm cho hắn nhiều ít chỗ tốt gì.
Trần Tắc Minh thấy thế, xách đao đuổi theo.
Ở cửa điện trước bị Bàng Đại Dũng ngăn trở, hai người chém giết dây dưa.
Đỗ Tiến Đạm định bước vào đại điện đóng cửa, lại bị Độc Cô Hàng từ phía sau đuổi kịp, đành phải đi vòng qua cửa né thanh kiếm, vô cùng chật vật.
Binh sĩ Điện Tiền Tư cũng đuổi theo tới.
Trên những bậc thang của thềm ngọc, tiếng chém giết một mảnh.
Mặc dù Bàng Đại Dũng dũng mãnh phi thường nhưng rốt cuộc kém Trần Tắc Minh thật nhiều.
Nhìn thấy liền có thể đem người này một đao mất mạng, Trần Tắc Minh trong lòng đại hỉ.
Đúng lúc này, nghe được phía sau một tiếng huýt gió kéo dài.
Trần Tắc Minh tránh né, đột nhiên thấy hoa mắt, tiếng còi kèm theo một mũi tên xuyên qua không trung, bắn thẳng từ sau lưng xuyên qua tim Bàng Đại Dũng.
Tiếng còi ngay sau đó hoàn toàn dừng lại.
Bàng Đại Dũng khó có thể tin mà nhìn mũi tên trước ngực, gương mặt dữ tợn mà lảo đảo đi rồi vài bước, té ngã trên mặt đất.
Trần Tắc Minh kinh ngạc quay đầu, mũi tên kia cư nhiên được bắn từ cửa Triều Hoa Cung cách đó một trăm năm mươi bước chân bắn tới, đường lối chính xác khó làm đều làm người kinh hãi.
Điện Tiền Tư mọi người sôi nổi quay đầu lại nhìn, này vừa thấy, đều là đại kinh thất sắc.
Dưới cửa Triều Hoa đứng một đám người.
Cầm đầu là kẻ đúng ra sớm nên trình diện lại chậm chạp không tới Nghiêm Thanh.
Nghiêm tướng quân một thân lượng giáp, phía sau binh tướng xếp hàng dài như hai cánh.
Sau đó, thấy tám gã quân sĩ khiêng đỉnh đầu kiệu, thanh niên văn thần đứng bên trái kiệu đúng là Dương Như Khâm, bên phải kiệu là một thiếu niên quân sĩ rũ cánh tay thu cung, hiển nhiên mũi tên đó là hắn bắn tới.
Trên mũi tên mang theo một cái còi của trạm canh gác, một mũi tên ở giữa, để thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà trên cổng Triều Hoa cung, cung tiễn thủ xếp thành một hàng dài, giương cung chỉ vào giữa sân.
Tiếu Phàn Vân kinh hoảng mà quay đầu ngựa lại, nhìn xung quanh, lại phát giác bên trong cánh cửa người đều đã thành cá trong chậu.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Bên tai Trần Tắc Minh tiếng còi tựa hồ vẫn chưa dừng lại, cái loại bén nhọn này đâm vào tâm hắn kinh hoàng không thôi, tựa hồ muốn đem hắn đâm cho chảy máu, đầu của hắn đau giống như sắp nổ tung.
Hắn nhận ra rằng cuộc khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời hắn đã đến một lúc nào đó một cách lặng lẽ, cũng đã không có chổ cho sự thay đổi.
Mặt hắn chợt tái nhợt, tiến lên hai bước, ngưng mắt nhìn lại.
Người ngồi trong kiệu vai không thẳng, người kia mang chút lười biếng mà dựa vào, dường như đang theo dõi và cân nhắc thế cục hiện tại.
Kỳ thật, hết thảy đã ở trong khống chế của hắn.
Trên đầu hắn tuy rằng không có mang mũ miện, thân khoác long bào, nhưng Trần Tắc Minh đã quá quen thuộc với dáng vẻ và tư thế vượt trội vô hình này.
……!Đó là Tiêu Định.