Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 19

8:37 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 19 tại dưa leo tr

Tục Nghiêu vừa xuống khỏi phi hành khí, chưa kịp vào nhà đã ngửi thấy mùi thì là. Hôm nay anh không đến xem Nhạc Dao làm gì như mọi hôm, trực tiếp tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên salon hút thuốc.

“Anh ăn tối rồi?” Nhạc Dao thấy tâm trạng Tục Nghiêu không tốt, vừa thu nhang vừa chủ động hỏi, “Có cần em nấu nữa không?”

“Không cần.” Tục Nghiêu không biết mệt mỏi thế nào day day thái dương, “Em cất cái gì đấy, nhìn y như c*t ốc sên.”

“Đừng có nói bừa!” Nhạc Dao nhanh chóng trừng mắt, “Anh thấy có c*t ốc sên nào thơm như vậy không? Đây là que nhang, một dạng thể rắn có thể đốt ra mùi thơm.”

Đúng là cái đồ đại lưu manh, may cho anh chưa mời mấy người anh em đến đấy, bằng không hôm nay nhất định sẽ tổ chức party trên eo của anh! Đồ vật người ta nhung nhớ vài trăm năm mà anh dám gọi là “c*t” hả?

Tục Nghiêu cảm thấy tụi nó giống c*t thật… Anh từng ở tinh cầu Sarna gặp một loại ốc sên bề ngoài còn lớn hơn nắm đấm người trưởng thành, mọi nơi đều gọi nó là “ốc sên vua”, cái vệt đám này kéo ra phía sau nhìn y như mấy thứ Nhạc Dao vừa cất. Thế nhưng hôm nay anh lười so đo mấy cái này với Nhạc Dao, chỉ vẫy vẫy tay với cậu.

“Gì vậy?” Nhạc Dao thu xong mấy que nhang thì quay qua hỏi.

Tục Nghiêu nói: “Lại đây, ngồi với tôi một lúc thôi.”

Nhạc Dao nhìn Tục Nghiêu tâm trạng không tốt, ngồi xuống ghế đối diện anh.

Tục Nghiêu chỉ chỗ trống bên cạnh mình.

Nhạc Dao đứng dậy ngồi cạnh Tục Nghiêu: “Có thể nói… Này!”

Tục Nghiêu không đợi Nhạc Dao nói hết lời, ôm lấy cậu: “Đừng nhúc nhích, cho tôi ôm một lát.”

Nhạc Dao: “…”

Anh ghim tôi chặt như vậy! Tôi chắc phải chết rồi mới không động đậy í!

Môi Tục Nghiêu nhẹ nhàng cọ cọ cần cổ Nhạc Dao, thành công làm cho Nhạc Dao đứng hình. Tục Nghiêu hỏi: “Bên trong đầu bếp AI là cái gì?”

Nhạc Dao lắp ba lắp bắp: “Nh-nhang que. Đốt lên sẽ có mùi thơm.”

Trong bụng đầu bếp AI đều là vật liệu, cậu trực tiếp chọn công năng làm mì sợi tươi, cũng chỉnh mức độ vừa phải. Chỉ cần thành công, những lần tiếp theo làm nhang sẽ cực kì nhanh.

Tục Nghiêu: “Chậc, em lại đam mê mấy thứ ngốc nghếch gì đây?”

Nhạc Dao cảm thấy Tục Nghiêu là đồ bên ngoài ngăn nắp bên trong thô tục, căn bản chẳng hiểu biết về nhang đèn các thứ nên lười cùng anh nói tỉ mỉ. Cậu nhìn chằm chằm đầu bếp AI, chờ mẻ nhang mới sắp “ra lò”. Chờ đếm ngược xong, cậu rời khỏi lòng Tục Nghiêu đứng dậy mở bếp.

Kết quả đã làm cậu cực kì thất vọng!

Có thể do độ dính chưa đủ, lúc cậu làm thủ công bằng tay thì rất ổn nhưng đầu bếp AI nhào có 1 lần. Nhang bỏ ra rất ngắn, dài nhất cũng chỉ 3 4cm lại còn cuộn cuộn, nhìn y như mấy cái bánh mì sâu vặn vẹo bị hong gió.

Tục Nghiêu phát hiện vợ nhỏ không vui thì hỏi: “Sao thế? Ban nãy không ổn hả?”

Nhạc Dao hỏi: “Bao giờ chúng ta về tinh cầu mẹ?”

Bên kia nhất định có thể mua được loại keo thích hợp, còn là loại ăn được.

Tục Nghiêu trong lòng nói hôm qua em còn khen nơi này, hôm nay đã đòi về rồi?

Nhạc Dao tựa như nhìn thấu ý nghĩ của Tục Nghiêu: “Không phải em cảm thấy nơi này không tốt, chỉ muốn về mua ít đồ thôi.”

“Mua cái gì?”

Hai ngày vừa rồi chưa thấy dùng chu sa, lại nghĩ ra cái gì mới để chơi rồi?

Nhạc Dao nghĩ nghĩ: “Nhiều lắm á, căn bản nói không hết.”

Lúc đi cậu nghĩ đã mua đủ thứ thiết yếu, lúc tới rồi mới biết thiếu đủ thứ. Mà thôi, nói cũng chẳng có ý nghĩa, về cậu cũng chẳng có tiền.

Nhạc Dao đem mấy cái nhang “bánh mì sâu” cất vào cái hộp giấy, quyết định mai sẽ thử điều chỉnh tỉ lệ hương liệu. Còn mấy cái nhang này, cậu quyết định chưa đốt cho mấy người Kỷ Phong Vũ vội. Tục Nghiêu quá nhạy cảm, hơn nữa oán khí sẽ bay sạch sau khi ngủ một giấc, thắp nhang Tục Nghiêu sẽ biết.

Ngày thường thắp thì Tục Nghiêu nghĩ cậu chỉ đang chơi đùa, thắp ban đêm anh sẽ cảm thấy kì quái. Hơn nữa, trọng yếu nhất cần lưu ý: Ngày hôm nay thủ trưởng không vui, không thích hợp dằn vặt!

Ngược lại đám Kỷ Phong Vũ mới được đốt cho bộ mạt chược, đủ cho bọn họ vui vẻ.

Mấy ngày kế tiếp, Nhạc Dao liên tục điều chỉnh công thức để đầu bếp AI có thể thành công làm ra nhang “mì sợi”. Nhang nụ cũng có thể đút cho mấy người anh em “ăn no” nhưng muốn có phù phép gia trì cho bút thì cần có nhang que. Hơn nữa, cậu thích nhang que hơn.

Vì sao Tục Nghiêu không vui, cậu cũng chẳng biết.

Làm người ta tiếc nuối nhất là dù phối trộn kiểu gì, đầu bếp AI cũng sẽ cắt nhang ướt thành mấy sợi nhỏ.

Hết cách, chỉ có thể xài tuyệt chiêu. Vừa vặn cậu thấy dụng cụ ép mì sợi trên mạng, bên dưới có một cô em chê thà xài bơm xilanh còn hơn. Cậu suy nghĩ, dùng xilanh thì sao? Tuy biết thao tác sẽ chậm nhưng tạm thời cậu chưa cần dùng nhiều, nếu thành công một ngày vài chục que cũng khả thi phết nhỉ?

“Chú Minh ơi, chú có nhà không?” Nhạc Dao gọi Tục Nghiêu không trả lời, cậu bèn ra sân gọi chú Minh.

“Chú Minh không có nhà.” Người đi ra lại là Yến Kiệt, “Cậu Tiểu Nhạc có việc gì không?”

“Tôi muốn hỏi phòng y tế ở đâu, có tiện không?”

“Ngài không thoải mái ạ?” Yến Kiệt dù chưa hoàn toàn tín nhiệm nhưng Nhạc Dao chưa làm ra chuyện gì, hơn nữa còn chăm sóc lão đại nhà bọn họ rất tốt nên gã đang cố thay đổi thái độ của mình.

“Tôi muốn mua một cái bơm kim tiêm.”

“Kim tiêm?” Yến Kiệt vẻ mặt quái dị.

“Vâng, bơm kim tiêm ấy. Yên tâm, tôi chỉ làm mấy món thủ công thôi, không cần mũi kim cũng được.” Nhạc Dao nói, “Có vấn đề gì không?”

“Được, để tôi đưa ngài đi.” Yến Kiệt nói, “Ngài dùng loại bình xịt che dấu pheromone tạm thời là có thể đi.”

Trước khi rời đi Nhạc Dao đã mua vật này, nghe vậy nhanh chóng chạy vào phòng ngủ sử dụng rồi mặc đồ chống nắng. Vốn cậu chỉ muốn hỏi đường đi, ai ngờ Yến Kiệt lại đồng ý dẫn người. Tục Nghiêu nói có thể tin Yến Kiệt, cậu sẽ không khách khí.

Hai người đi tới trung tâm chỉ huy, phòng y tế cũng ở chỗ này. Trên đường Nhạc Dao thấy hai bên có một loài hoa tím thì quay sang hỏi Yến Kiệt: “Đây là hoa gì nhỉ?”

Còn rất thơm, không biết có thể thêm làm hương liệu không.

Yến Kiệt đáp: “Là hoa ngũ nguyệt biệt ạ, loài hoa này chịu nhiệt rất tốt nhưng sẽ tàn vào tháng 5 nên có cái tên này. Ngài nếu có gì không biết có thể cài đặt Bách khoa toàn thư thực vật của Hua tinh, chỉ cần chụp ảnh hệ thống sẽ tự tra cứu thông tin cho ngài.”

Nhạc Dao không biết gì, lên search thử thì có thật, cài xong dùng thử thì biết thật sự có thể!

Cậu vui như vớ được vàng, dọc đường đi mỗi loại thực vật xem qua một ít, nhìn đống thông tin càng nhìn càng vui.

Yến Kiệt: “…” Cảm thấy “chị dâu” hình như hơi ngốc.

Chắc gã có vấn đề mới thấy người này có khả năng hãm hại được người anh em y như hồ ly kia của mình!

Yến Kiệt mặt đen sì đẩy cửa phòng y tế.

Phòng y tế à, Nhạc Dao hỏi phòng y tế nhưng nơi này y là một khu trong bệnh viện nhỏ. Diện tích nơi này không lớn cũng không nhiều bệnh nhân thôi, thiết bị bên trong rất hoàn chỉnh. Trong đại sảnh có biển chỉ hướng, có thể thấy nơi này có rất nhiều khoa, có thể làm được đủ loại kiểm tra.

“Yến Kiệt, sao lại tới đây?” Y ta trưởng ngoại khoa là một chị gái Beta, “Vị này là phu nhân của thủ trưởng hả?”

Lớn lên nhỏ nhắn còn có đôi mắt xinh đẹp như vậy, còn có mùi Omega, chính xác rồi. Mấy lời đồn xung quanh vị phu nhân dung mạo xinh đẹp thú vị này đã truyền khắp nơi.

“Đúng, ngài ấy chính là thủ trưởng phu nhân.” Yến Kiệt nói.

“Chào y tá trưởng ạ.” Nhạc Dao nhìn bảng tên và chức vị trên ngực, cười cười, “Em muốn mua một cái xilanh lớn, nơi này có bán không?”

“Xilanh, dùng làm gì?” Y tá trưởng hỏi.

“Để ép đồ vật, có thể ép đồ thành dạng giống mì sợi là được. Chỉ cần ống xilanh thôi ạ, không cần mũi kim.”

“Được rồi, ngài chờ chút đợi tôi tìm thử.”

Cũng chẳng phải đồ vật ghê gớm khan hiếm gì, y tá trưởng cho Nhạc Dao hẳn ba cái. Tất cả đều rất lớn, bên này có nuôi cả gia súc nên có cả loại cho gia súc. Nhạc Dao nhìn một chút rồi chọn cái lớn nhất, cái lớn có vẻ là sự lựa chọn tối ưu nhất.

Nhạc Dao cảm ơn, trả tiền rồi gửi lại mũi kim, mang theo ống xilanh vui vẻ ra ngoài. Cậu đi trước, Yến Kiệt đi sau loáng thoáng nghe tiếng người nói: “Nhà thủ trưởng cũng có đầu bếp AI mà nhỉ, sao lại dùng xilanh để làm mì sợi?”

Yến Kiệt nghĩ thầm đúng rồi, gã cũng muốn biết.

Không đợi gã biết được đáp án, Nhạc Dao bỗng dừng bước. Nhạc Dao thấy Tục Nghiêu, theo phản xạ gọi: “Thủ trưởng?”

Tục Nghiêu nghe tiếng Nhạc Dao thì xoay người: “Sao em lại ở đây?”

Nhạc Dao không phát hiện điểm kì lạ, bước vài bước tới chỗ Tục Nghiêu: “Em muốn dùng bơm xilanh, đi với Yến Kiệt xem thử có cái nào dùng được không. Còn anh thì sao?”

Tục Nghiêu nói: “Tới gặp người.”

Nhạc Dao hỏi: “Thế tẹo nữa anh về nhà luôn không? Về thì em đợi anh.”

Trong nhà hết đồ ăn, cậu muốn đi mua thêm. Trời nóng cậu không muốn xách!

Tục Nghiêu hơi do dự: “Đi với tôi, lát nữa cùng nhau về.”

Yến Kiệt: “Vậy tôi về trước nhé Tục ca.”

Tục Nghiêu “ừ” một tiếng, dẫn Nhạc Dao tới một phòng bệnh có hai người canh giữ.

Đi vào Nhạc Dao mới phát hiện nơi này không khác mấy so với phòng ICU, không thể trực tiếp tiếp xúc với người bệnh. Khác với ICU là một phòng bệnh vô khuẩn, bệnh nhân nơi này nằm trong một khoang vô khuẩn. Khoang vô khuẩn trong suốt cách mặt đất 30 cm, có thể nhìn người bệnh rõ ràng.

Bên trong là một Alpha nam, thoạt nhìn cao to không khác Tục Nghiêu là bao, thế nhưng không cường tráng bằng. Anh ta có mái tóc màu bạc, khuôn mặt trắng bệch như giấy. Ngực anh ta có vết bỏng lớn, vết thương tuy được bao bởi một lớp keo nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.

Nhạc Dao đột nhiên nhớ tới lời chú Minh có người bị thương khi làm nhiệm vụ, chẳng lẽ là người này?

“Anh ta…” Nhạc Dao chần chừ, “Thoạt nhìn bị thương rất nặng…”

“Ừm.” Tục Nghiêu trong giọng nói lộ ra sự lo lắng hiếm thấy, “Cậu ta đã nằm đây được bốn ngày.”

Nhạc Dao: “…”

Cậu có thể đảm bảo người này chỉ nằm nhiều nhất bốn ngày thôi được không?!

Nhạc Dao vừa vào phòng bệnh thì để ý người trong khoang vô khuẩn, người này vừa có oán khí dây dưa vừa có âm khí cực thịnh. Mi tâm anh ta có dấu ấn của ác quỷ, chữa trị theo cách thông thường đảm bảo không thể sống nổi.

Cậu phải giúp người này mới được, cho dù xuất phát từ mặt mũi Tục Nghiêu hay từ chủ nghĩa nhân đạo.

Mà làm thế nào để giúp mới là vấn đề.