Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 40

8:38 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40 tại dưa leo tr

Anh không muốn Nhạc Dao thấy những thứ này. Tuy không thể nhìn thấy vong linh “chảy máu hi sinh”, thế nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn cực kì tàn bạo.

“Anh quay lại hỏi thử xem có ai muốn được siêu độ không. Ý em là hỏi người phe mình ấy.” Nhạc Dao nói, “Có lẽ sẽ có người muốn kết thúc đời này, em nghĩ chúng ta phải tôn trọng suy nghĩ của họ.”

“Được rồi, quay lại hỏi một lần.” Tục Nghiêu ôm Nhạc Dao lên phi hành khí, “Có khó chịu không?”

Sau khi đốt xong mấy lồng giam, Nhạc Dao không quá thoải mái.

“Có một chút ạ.” Nhạc Dao đáp.

“Vậy thì ăn thuốc dinh dưỡng đi, ngủ một giấc. Ngủ rồi sẽ không phải nghĩ gì.” Tục Nghiêu làm dáng muốn ép uống thuốc.

“Chờ đã!” Nhạc Dao đột nhiên nhớ ra còn có chuyện chưa nói, “Chiều hôm qua Thượng tướng Nhạc gọi điện tới, ông ta muốn em quay về.”

“Về?” Đáy mắt Tục Nghiêu nhanh chóng lướt qua một tia hiểm độc, “Sao tự nhiên lại muốn em trở về?”

“Em cũng không biết nữa. Lão hỏi vụ nợ nần tiền nong giải quyết ra sao, em nói em vay anh. Sau đó lão hỏi em mượn bao nhiêu, em thuận mồm nói 30 triệu lão chuyển khoản cho em 30 triệu thật, bảo em trả anh rồi hai ngày nữa sẽ phái người đón em về, bảo em tùy tiện lấy cớ quay trở về.”

Nhạc Dao nghĩ tới việc này thì rất không vui. Cậu ở nơi này rất ổn, hơn nữa cậu đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Tục Nghiêu, lại càng không muốn về.

“Còn gì nữa?”

“Lão còn hỏi em có bầu bí gì chưa.” Nhạc Dao 囧.

Tục Nghiêu suy nghĩ một lúc, nắm chặt tay Nhạc Dao vỗ về an ủi, đồng thời nhắc nhở Leslie 6 giờ sáng ngày mai liên hệ Quân đoàn trưởng Quan Tuyết Phong.

“Sao lại liên hệ chú Quan?” Nhạc Dao hỏi.

“Thượng tướng Nhạc muốn em về, có hai khả năng. Một là lão đã biết năng lực của em, không muốn quân đoàn số 12 hưởng lợi, hai là… Phải chăng phía tôi sắp xảy ra biến cố gì?”

“Em không về, ai thích đến thì đến.” Nhạc Dao cau mày, “Chọc giận em, em cho bọn họ đi rồi khỏi quay về!”

Tục Nghiêu dùng đầu ngón tay cọ cọ nhẹ nhàng trong lòng bàn tay cậu: “Em yên tâm. Chỉ cần em muốn, không ai có thể ép buộc em quay về.”

Giọng nói Tục Nghiêu trầm thấp mạnh mẽ, tâm trạng Nhạc Dao an ổn phần nào. Cậu uống dịch dinh dưỡng, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Lúc này muộn lắm rồi mà Thượng tướng Nhạc vẫn chưa ngủ. Bên cạnh là Giang Hân Đóa cũng mắt mở thao láo.

“Anh đưa Nhạc Dao về là được rồi, cho nó 30 triệu làm cái gì?” Giang Hân Đóa nói, “Tục Nghiêu nắm trong tay hai tinh cầu mỏ quặng, Quân bộ cho cậu ta thu 10% tiền lãi trong 3 năm đấy. Bao nhiêu tiền, cậu ta để ý 30 triệu kia làm gì?”

“Bà thì biết cái gì?” Nhạc Phỉ Sơn hiếm thấy nghiêm nghị với vợ kế, “Lần này là muốn Nhạc Dao phủi sạch hoàn toàn quan hệ.”

“Anh muốn Nhạc Dao ly hôn với Tục Nghiêu?” Giang Hân Đóa đáy mắt ánh lên sự vui mừng, “Nói như vậy, để Tiểu Ngọc tiếp xúc với Tục Nghiêu một chút thì sao? Từ lần gặp đầu tiên, Tiểu Ngọc nhớ mãi không quên cậu ta đấy.” (Lờ: Thề chứ tôi thật sự rất muốn skip mấy đoạn có con mụ dì ghẻ với thằng trà xanh…)

“Không thể.” Nhạc Phỉ Sơn nói, “Tục Nghiêu nếu dễ bị thao túng vậy, gã đã sắp xếp ổn thỏa cho bố vợ rồi. Bên ngoài không biết gã là người thế nào nhưng những người bên trên biết rất rõ, bà nghĩ gã là người tốt?”

“… Sao anh lại muốn Nhạc Dao ly hôn?”

Nhạc Phỉ Sơn không trả lời. Lão nghe cấp trên nói chuyện mới biết con trai mình có năng lực đặc biệt. Tuy lão chưa tận mắt chứng kiến nhưng cấp trên đã nói vậy, chắc chắn là sự thật, vậy nên lão phải đưa Nhạc Dao quay về. Thật ra lão không muốn Nhạc Dao ly hôn nhưng Omega sau khi bị Alpha đánh dấu sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, muốn Nhạc Dao vì bọn họ, không bị Tục Nghiêu gây ảnh hưởng thì Nhạc Dao phải rời khỏi Tục Nghiêu và quân đoàn số 12.

Hiện tại lão chỉ lo Nhạc Dao lúc nào cũng đối nghịch cùng lão như xưa. Lão càng yêu cầu, Nhạc Dao càng muốn cùng lão phân chia cao thấp.

“Lần trước bà nói chuyện, nó và Tục Nghiêu sống rất tốt?” Nhạc Phỉ Sơn hỏi.

“Đúng vậy, nhưng không phải anh không biết đứa trẻ này từ bé đã mạnh miệng.” Giang Hân Đóa nói, “Nó sống trong nhung lục từ bé tới lớn, anh xem nó ở bên kia ngồi chà một cục đá tảng dưới ánh mặt trời chói chang, nó có ổn không? Chỉ muốn cùng chúng ta phân cao thấp thôi.”

“Ừm.” Dừng một chút, Nhạc Phỉ Sơn nói, “Mai bà bảo Thiên Ngọc dọn khỏi phòng Nhạc Dao đi.”

“Tại sao chứ!” Vất vả lắm mới trang trí xong để tận hưởng! Giang Hân Đóa không cam lòng!

“Hỏi lắm vậy để làm gì?” Nhạc Phỉ Sơn đáp, “Tôi có dụng ý của riêng mình.

Trước kia lão mong mình có thể sinh ra Alpha, kết quả cả hai người vợ đều sinh ra Omega. Sức mạnh của Nhạc Dao làm lão thưởng thức, nhưng vẫn luôn không được sử dụng đúng cách. Lúc đó lão có nghĩ qua việc Tục Nghiêu sẽ thuần phục được Nhạc Dao, lão cũng không phải cưỡng bách, con rể Tục Nghiêu của lão dù sao cũng rất mạnh. Nhưng lão vẫn mong mình có một đứa con tiền đồ sáng lạn.

Con trai cường đại hay con rể cường đại, con trai cường đại đương nhiên hơn rồi.

Giang Hân Đóa đợi nửa ngày không thấy Nhạc Phỉ Sơn mở miệng thì tức muốn nổ phổi. Vất vả lắm lão mới chịu mở miệng, nhưng là ra lệnh cho thuộc hạ không cần chờ đợi, lập tức tới đón Nhạc Dao về!

Nhạc Dao giải quyết xong xuôi chuyện trước mắt, tâm lý thả lỏng, cuối cùng cũng được ngủ một giấc thật no. Lúc cậu tỉnh mặt trời đã lên cao, không không, phải tầm 4 5h chiều cũng nên. Ánh nắng vàng chói chang ôn nhu xuyên qua thủy tinh đặc chế, bao trùm cả căn phòng nhìn đặc biệt thoải mái. Tục Nghiêu không có nhà, chẳng biết ra ngoài làm gì rồi.

Bên phải tủ đầu giường bày một mô hình cá voi xanh bằng giấy, trong miệng ngậm một tấm card hình trái tim.

—- Nhạc Dao Dao, tỉnh rồi nhớ gọi cho anh.

Còn thích đùa kiểu này nữa cơ.

Nhạc Dao rút tấm card ra, nhìn một chút rồi cất kỹ, mở máy truyền tin nhắn cho Tục Nghiêu.

—– Báo cáo thủ trưởng, em tỉnh rồi ạ! Anh đang ở đâu thế?

Tục Nghiêu không reply nhưng có tin nhắn âm thanh của Leslie: “Phu nhân sớm. Tướng quân đang họp, thời gian còn tầm 10 phút nữa. Ngài ấy dặn tôi nhắn một lát nữa sẽ gọi lại sau ạ.”

Nhạc Dao: “Ok Leslie, sự việc hôm qua sao rồi? Đình chiến không?”

Leslie: “Đã đình chiến.”

Nhạc Dao chậm rãi xoay người: “Vậy thì tốt quá.”

Cậu cũng cảm giác mình khôi phục hoàn toàn rồi, nếu hai bên thành công đình chiến thì có thể bắt tay quy hoạch quân khu vong linh. Cậu ra lệnh cho đầu bếp AI nấu cháo và chiên trứng, đi tắm nâng cao tinh thần. Tắm xong cậu bỏ hết quần áo bẩn vào máy giặt, đi ra ăn bữa sáng.

Tục Nghiêu gọi lại lúc cậu đang ăn dở quả trứng đầu tiên.

“Ngủ đủ rồi?” Người nào đó ngồi trên ghế xoay, chậm rãi nở nụ cười.

“Vâng, tối qua anh ôm em về hả?” Nhạc Dao vừa ăn vừa nói, tùy ý đưa đầu ngón tay lên miệng cắn cắn.

“Không thì còn ai nữa?” Tục Nghiêu ánh mắt u ám, hận không thế kéo móng vuốt của thỏ con Nhạc Dao lên cắn một miếng.

Nhạc Dao ở nhà một mình ăn mặc tương đối tùy tiện. Cậu mặc quần cộc trắng và ba lỗ sọc lam nhạt, tuy hơi gầy nhưng tỉ lệ xương thịt cân đối, lộ ra khí chất dương quang. Đặc biệt khi cậu ăn thì sẽ cười cực kì thỏa mãn, chỉ cần hai chữ “hạnh phúc” là đủ lý giải khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia rồi.

Ăn cháo với trứng ốp cũng có thể ăn đến vui vẻ như vậy, bản chất con người thật sự rất đơn thuần.

Tục Nghiêu chỉ nhìn vậy thôi, trong lòng anh cũng trở nên thoải mái.

“Anh ăn chưa?” Nhạc Dao hỏi.

“Chưa, chút nữa nhà ăn sẽ mang đồ tới.” Tục Nghiêu đáp, “Đường Diệp và mọi người sẽ lập tức tới Vodape, hai ngày nay tôi có thể sẽ khá bận nên về muộn hơn một chút. Em mệt mỏi thì nghỉ ngơi thêm nhé, hôm nay nhiệt độ lên cao, không có việc gì thì đừng ra ngoài, kẻo lại say nắng ra đấy.”

Nhạc Dao cười cười: “Ừm.”

Tục Nghiêu bị nụ cười này lay động. Anh cũng cong mắt cười rộ lên theo, thấp giọng hỏi: “Nhớ tôi không?”

Người không ở bên cạnh, hình phản chiếu qua màn hình cũng chỉ là một bóng mờ thôi. Dù vậy nhưng âm thanh này y như đang thì thầm bên tai, gợi cảm vô cùng. Nhạc Dao cảm giác như có dòng điện chạy từ lòng bàn chân, tê tê dại dại run hết cả người. Cậu không tự nhiên gẩy gẩy chuôi thìa, nhỏ giọng “vâng” một tiếng.

Vẻ mặt cực kì ngoan ngoãn.

Tục Nghiêu nói: “Tôi muốn…”

Nhạc Dao cúi đầu ngượng ngùng, cuối cùng nghe được lời người đàn ông kia: “Muốn em nấu cơm.”

?!

Rốt cuộc cũng chỉ muốn tôi nấu cơm cho anh thôi chứ gì!

Nhạc Dao đột nhiên ngẩng đầu, mặt phụng phịu không vui: “Muốn cũng không có, mấy hôm nay không ai rảnh nấu cơm cho anh!”

Cậu có lúc nào rảnh rỗi? Lúc nào cũng có thời gian nấu cơm ấy hả? Cậu còn phải vẽ bùa và thiết kế quy hoạch quân khu vong linh với Leslie đấy.

Nhạc Dao tắt máy truyền tin, nhỏ giọng làu bàu: “Một câu anh ta nói với mày cũng đủ để người ta suy diễn quá nhiều, mày đang đi thi phân tích à? Quá hố.”

Tục Nghiêu không gọi lại, Nhạc Dao thỉnh thoảng liếc nhìn máy truyền tin. Tục Nghiêu mà không gọi lại, đúng là quân khốn nạn thèm ăn đòn.

Nhạc Dao dọn dẹp đồ đạc, mở tài khoản thấy 30 triệu Nhạc Phỉ Sơn cho thì suy nghĩ đến việc sắm sửa thêm đồ cho hội Kỷ Phong Vũ. Cậu không biết đồ gửi cho quân nhân vong linh tính vào phí quân dụng, trước giờ vẫn trừ thẳng vào tài khoản của Tục Nghiêu nhưng dù thế nào, việc này vẫn phải rõ ràng, miễn cho tới lúc ấy xảy ra chuyện gì.

Buổi chiều hôm nay Nhạc Dao vẽ xong hai lá bùa thiên nhãn, sau đấy vẽ thêm hai lá bùa hộ mệnh cho mình và Tục Nghiêu. Cậu vẫn lấn cấn mấy lời Nhạc Phỉ Sơn đột nhiên gọi điện nói với cậu, cậu không hi vọng tới lúc ấy có phiền toái. Còn ở chỗ Tục Nghiêu, cậu cũng không hi vọng anh gặp biến cố gì.

Tục Nghiêu có thể đang bận rộn thật, sau đấy cũng không gọi lại. Nhạc Dao thu dọn đồ nghề, nhấc túi đi tới nhà lạnh. Mặt trời sắp xuống núi nhưng bên ngoài vẫn rất nóng, Nhạc Dao cảm thấy mình đổ không ít mồ hôi. Đồ chống nắng bảo hộ cũng từ từ làm nhiệt độ dịu xuống.

“Cậu Tiểu Nhạc, ngài có sao không ạ?” Dì Với trong nhà lạnh đi ra hỏi han quan tâm. Nhạc Dao cởi mũ xuống, mặt cực kì hồng.

“Không sao đâu ạ, hôm nay nóng quá.” Nhiệt độ bên ngoài cao nhất sẽ chạm mốc 46 độ. Thời tiết quái dị như vậy, da dẻ lộ thiên sẽ bị tróc hết, đừng nói là say nắng. Nhạc Dao lấy tay phẩy phẩy ít gió, hít một hơi dài.

“Hôm nay hơi nóng. Ngài về sau cứ như hai lần trước đó ấy, đi muộn một chút. Chờ mặt trời lặn, kiểu gì cũng mát mẻ hơn bây giờ nhiều.”

“Bác nói đúng. Cháu vừa ra ngoài thì hối hận, nhưng giờ cũng lười đi về.”

“Đi qua đi lại mặc đồ phiền phức lắm, như nhau cả.” Dì Với cười cười, “Hôm nay ngài muốn hái gì? Trước đó đã hái không ít cho đội đi Vodape làm lương thực dự trữ, khả năng chưa có gì đủ già đâu.”

“Cháu muốn ít đậu hà lan với cà chua, nhổ thêm vài củ cà rốt nữa.” Nhạc Dao suy nghĩ một chút, “Lấy thêm mấy quả cà.”

“Đậu hà lan và cà chua rất nhiều, cà rốt cũng có. Nhưng cà tím ngài chịu khó tìm trên mặt đất nhé, sẽ có quả ăn được nhưng không nhiều. Ngài thích ăn cà sao? Hôm nào cũng thấy qua đây mua.”

“Thủ trưởng thích ăn ạ.” Thật ra có hay không cũng được, không thích mà cũng không ghét. Nhưng Tục Nghiêu thích ăn, hôm nay cậu muốn nấu cà tím thành món khác.

Đậu má, làm hai món ngon thôi, không được để cho tên kia đắc ý vênh váo!

Nhạc Dao hái cà chua trước, sau đó đi đào thêm ba củ cà rốt. Cậu tới ô đất trồng đậu hà lan, thứ này khá nhỏ nên phải hái nhiều mới đầy một rổ nhỏ, tốn không ít thời gian.

Dì Với thời gian này không có việc gì quan trọng, bà tới giúp Nhạc Dao chọn đồ. Bà vừa hái vừa cùng Nhạc Dao nói chuyện phiếm.

“Tôi nghe Sư đoàn phó Đường nói ngài nấu ăn rất ngon, ngài xem nếu tôi tới học hỏi thì có tiện không?” Dì Với cười, “Tôi cảm giác kỹ năng của tôi chắc tạm ổn, rờ tới bếp núc nấu nướng thì ôi thôi, ăn còn không ngon bằng đồ đầu bếp AI nấu.”

“Bác quá khiêm tốn rồi. Bếp núc của cháu cũng vậy thôi á, bọn họ quá khen. Nếu bác muốn học thì chúng ta cùng học. Cháu cũng muốn thử trồng rau, chắc chẳng lên nổi ngọn nào mất. Trước kia cháu còn muốn có một khu vườn trồng rau di động, cảm thấy nhiệt độ hẳn không ổn nên cần suy nghĩ thêm.”

“Nhiệt độ của nơi này thật sự làm người ta rất buồn.” Dì Với nói, “Thật ra ngoại trừ cái này thì hoàn cảnh sống nơi đây rất tốt. Tuy rằng không thể so với vài trăm năm trước cung cấp nơi cư trú cho cả tỷ người, thế nhưng nuôi sống ba hay năm triệu người thì không thành vấn đề.”

“Cháu chỉ mong nó khôi phục về như xưa, nghe nói vài ngày nữa còn hơn 50 độ, nghĩ tới đã tức ngực khó thở.”

“Đúng vậy. Ngài có nhớ nhà không?”

“Thật ra là không ạ, cháu khá thích nơi này. Hiện tại cảm giác Sư đoàn Phi Lang chính là nhà cháu.” Nhạc Dao nói xong thì đứng dậy, “Đậu hà lan hái như vậy là đủ rồi ạ, cháu qua xem mấy quả cà tím.”

“Được ạ, ngài đi nhanh lên. Hái cà tím không tốn thời gian, cần thì tôi có thể qua giúp.”

“Cảm ơn bác Với.”

Nhạc Dao lần thứ hai lấy tay phẩy quạt gió, đi vào vườn cà ở nơi sâu hơn. Cậu chẳng hiểu sao, hôm nay cậu nóng hơn mọi hôm nhiều lắm. Dù bên ngoài nóng bức tới đâu nhưng vào nhà lạnh sẽ giảm bớt, cậu hái thức ăn được nửa ngày vẫn thấy nóng trong người.

Không chỉ trong lòng có lửa, cả cơ thể đều bức bối vô cùng.

Nhạc Dao ngồi xổm hái cà thì thấy có gì đó không đúng lắm, không phơi nắng cũng thấy cả người chẳng còn sức lực. Trước cậu xách cả sọt đồ ăn cũng không thấy nặng, giờ cả thân thể đều mềm nhũn, tim đập cũng nhanh hơn.

Dì Với vốn định tới gian bên cạnh xem hoa quả, ai ngờ vừa đi ra tới cửa đã phải quay đầu.

Mùi hương này…

Bà vội vàng khóa chặt cửa nhà lạnh: “Cậu Tiểu Nhạc, có phải ngài…”

Nhạc Dao “thình thịch” một cái quỳ mọp xuống, há miệng run rẩy: “Leslie, mau… mau tìm… tướng quân…”

Cậu dù chậm tiêu mấy cũng biết, cậu tiến vào kỳ động d.ục rồi.

Nồng độ pheromone nháy mắt trở nên đậm đặc, không phải thay đổi từ từ chậm rãi mà giống như bị đè nén quá lâu nay được dịp bùng nổ, vừa nhanh vừa mãnh liệt!Cảm giác bất an hoảng loạn, còn có sự trống rỗng đánh ầm ầm vào tâm trí Nhạc Dao!

Dì Với muốn tới giúp cậu nhưng nồng độ này quá cao, không giống với các Omega bà từng gặp trước kia. Theo lý luận thông thường thì Beta không chịu ảnh hưởng bởi pheromone của Omega, bà còn là một Beta đã lập gia đình, coi như có thể khống chế chính mình. Nhưng lần này khoảng cách xa vậy đã làm bà dao động rồi, bà cắn răng nghĩ ngợi: “Ngài cố nhịn một chút! Tôi lập tức ra ngoài tìm thủ vệ và thủ trưởng tới!”

“Phiền bác đi nhanh một chút ạ.”

Lời này đi ra, âm thanh nhẹ tới mức thiếu chút nữa cậu không nghe thấy được! Cậu ngồi thụp xuống đất gấp tới phát khóc, Leslie không hiểu tại sao vẫn chưa hồi đáp. Cậu dùng chút lý trí cuối cùng để suy nghĩ, mình cứ như vậy động d.ục trong vườn cà thật.

Chẳng lãng mạn gì cả!!!!

Cậu – không – muốn – bị – đánh – dấu – ở – ruộng – rau!

Tục Nghiêu đúng là đồ khốn, ngày nào cũng thả dê, giờ thì người đâu? Mau tới hộ giá, có Omega phát tình nè!

(TBC)

Lời của tác giả:

Nhạc Dao: Chắc em là Omega duy nhất trên đời động d.ục trong vườn cà tím.

Tục Nghiêu: Anh đây là Alpha duy nhất đánh dấu Omega nhà mình tên mấy quả cà mọc trên đất.

Nhạc Dao: Ok ok, cả hai cứ kiên cường sống tiếp như vậy đi!

Tục Nghiêu:….