Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8 tại dưa leo tr.
Đối với người khác thì đây là kết quả sau trăm năm ô nhiễm, còn đối với Nhạc Dao thì là thay đổi sau vài chục tiếng. Nhạc Dao không khỏi mắt ướt ướt. Cậu nhớ nhà, nhớ sư phụ, nhớ hai người anh trai. Tục Nghiêu ở bên cạnh muốn nói nhưng thấy cậu như vậy, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.
Đứa bé này… Hỏi tới tìm ai thì không chịu nói, có khi tới tìm bạn lâu năm nhỉ?!
Lời của tác giả:
Tục Nghiêu: Làm người phải có đức tin! Từ chối đội nón xanh! (Đội nón xanh = bị cắm sừng…)
Nhạc Dao: Nhe răng!
CHƯƠNG 8:
“A-anh sao lại nhìn tôi như vậy?” Nhạc Dao cố gắng đem nước mắt chảy ngược lại nhưng khóe mắt vẫn phiếm hồng. Vốn cậu định đi rửa mặt nhưng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tục Nghiêu.
“Không có gì.” Tục Nghiêu đem cánh tay chống lên vách tường vây người lại, “Chuẩn bị tầm 15′ nữa hạ cánh, chúng ta phải ngồi tại chỗ.”
“Ồ…” Nhưng anh di chuyển mà! Nhạc Dao nhìn cánh tay Tục Nghiêu. Bên phải cậu là thành ghế, bên trái cậu là cánh tay Tục Nghiêu, trừ khi cậu biết bay mới ra ngoài được.
“Nơi này khí hậu nóng bức, em phải chuẩn bị tâm lý.” Tục Nghiêu nói như vậy, người vẫn đứng im tại chỗ.
“Nóng? Bao nhiêu độ?” Nhạc Dao trốn về phía sau, hận không thể lủi luôn vào vách tường. Cậu cảm thấy hơi thở Tục Nghiêu so với không khí còn nóng hơn!
“Ngày hôm nay nhiệt độ đại khái…” Tục Nghiêu nhìn xuống máy truyền tin của mình, “40 độ, thời tiết vẫn là mùa xuân, chờ đến mùa hạ nóng nhất tiệm cận 60 độ.” Nghe xong Nhạc Dao có chút ngu người, Tục Nghiêu cười hỏi: “Thế nào? Hối hận vì đi theo tôi?”
“Không có…” Tâm trạng chỉ hơi khó chịu thôi.
Trên mạng có thể tìm thấy rất nhiều tài liệu về cuộc di dân tới tinh cầu Tarot, có cả video và văn bản. Có thể biết năm ấy nhiệt độ tăng cao, băng tan chảy còn có động đất, con người chẳng còn cách nào ngoài rời khỏi quê hương. Cậu biết là gian khổ, nhưng không nghĩ lại tới mức này.
Trước đây chỉ nghe nói, tự mình cảm nhận thì không giống.
Tục Nghiêu bắt đầu nghi ngờ Nhạc Dao có hay không muốn ở lại. Nhạc Dao là thiếu gia hàng thật giá thật, tuy rằng không biết con mẹ Giang Hân Đóa kia đối xử với cậu ra sao nhưng vật chất chưa bao giờ thiếu thốn. Ngày ấy xem video, Nhạc Dao mặc quần áo đều là hàng cao cấp, ra vào cũng là nơi đắt đỏ, từ xưa tới nay chưa từng chịu oan ức.
Nhạc Dao nhìn thấy hoài nghi trong mắt Tục Nghiêu, lườm một cái rồi kiên cường nói: “Ai hối hận là chó con!”
Tục Nghiêu nhìn ánh mắt quật cường thì rướn lên như muốn kề sát vào Nhạc Dao, cười nói: “Là cún con thì cũng là cún con của tôi nuôi trong nhà.”
Nhạc Dao hoảng hốt né tránh đôi con ngươi lóe lóe như chó sói kia.
Phi Lang No.7 tới gần Hua tinh thì giảm tốc độ. Tục Nghiêu dán vào làm lỗ tai và khuôn mặt Nhạc Dao đỏ như cà chua mới buông ra, dẫn cậu rời khỏi khoang tàu.
Quản gia Minh đã đợi ở phi hành khí bên cạnh, ngược lại không thấy Yến Kiệt đâu.
Ba người ngồi phi hành khí, Tục Nghiêu hạ lệnh, qua tầm 20′ thì tới nơi.
Sư đoàn Phi Lang có trụ sở là hai ngọn núi song song, một bên cao một bên thấp, sân huấn luyện và trung tâm chỉ huy đều ở chân núi lớn. Dưới chân núi nhỏ là khu sinh hoạt, nơi này có đủ nhà ở, siêu thị, bệnh viện v.v…, sinh hoạt coi như đầy đủ giống như một thành thị nhỏ.
Thế nhưng phòng ở nơi này đều có thể di dời tính cả gian nhà của Tục Nghiêu, có lẽ để tiện di chuyển khi có chiến tranh.
Nhà Tục Nghiêu là nhà hai gian phòng ở, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, tất cả đều có màu xanh biếc ở trong rừng thì không thấy. Trước phòng ở là một khu nhà nhỏ diện tích lớn, hàng xóm bên cạnh có lẽ vẫn đang ở sân huấn luyện, không có người.
Nhạc Dao hỏi: “Vị trí của chúng ta 500 năm trước đại nạn thuộc quốc gia nào?”
Tục Nghiêu: “Almaty, thuộc Kazakhstan.”
Nhạc Dao nghĩ thầm, nơi này khá gần với Trung Quốc. Nhưng xuất ngoại rồi, có kể chiêu ra Kỷ Phong Vũ không? Cậu lấy tay quạt quạt đã thấy Tục Nghiêu đem hành lý vào gian phòng lớn nhất, không khỏi ra kéo tay anh: “Tôi ở gian này à?”
Tục Nghiêu tựa vào cửa: “Không thì thế nào? Vợ của anh không ngủ cùng phòng với anh, chẳng lẽ tân hôn đã muốn chia phòng?”
Nhạc Dao: “…”
Minh Thiện cũng giúp đỡ dọn dẹp đồ đạc, nói với Nhạc Dao: “Cậu Tiểu Nhạc thân mến, nhà của thủ trưởng ở đây thường xuyên có người tới, nếu để họ thấy hai người chia phòng sẽ bất lợi cho ngài đấy ạ.”
Nhạc Dao suy nghĩ một lúc thì minh bạch. Nơi này là địa bàn của Tục Nghiêu. Danh tiếng của cậu đã mất hết, nếu thích làm gì thì làm thì sẽ bị bài xích. Nói cách khác, chỉ có cùng Tục Nghiêu chân chính cùng một chỗ, bọn họ mới có thể nhanh chóng tiếp thu cậu.
Nhạc Dao buông vạt áo Tục Nghiêu. Tục Nghiêu đã mang hành lý đặt cạnh tủ đứng: “Vật dụng tự em cất, tủ em dọn một nửa tùy ý sử dụng. Tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến, tôi đề nghị em không nên chạy lung tung, cần gì thì tìm chú Minh.”
Minh Thiện kinh ngạc nhìn Tục Nghiêu một cái, Nhạc Dao xoay lưng về phía ông nên không nhìn thấy. Cậu gật gật đầu: “Vâng ạ.”
Tục Nghiêu nhìn chú Minh một cái đầy hàm ý rồi xoay người ra ngoài. Nhạc Dao quan sát trang trí trong phòng phát hiện nơi này rất sạch sẽ, tuy rằng cậu không biết ai tới dọn dẹp. Cậu không nhìn thấy thiết bị AI nào.
Chú Minh nói: “Cậu Tiểu Nhạc chớ vội vàng, để tôi tìm cho ngài một bộ đồ chống nắng chuyên dụng, ra đường nhớ mặc vào. Tia tử ngoại quá mạnh, rất dễ cháy nắng.”
Nhạc Dao nói: “Cảm ơn chú Minh, cháu lại làm phiền nữa rồi.”
Chú Minh cười cười: “Cậu Tiểu Nhạc đừng ngại, đây là việc tôi phải làm.”
Nhạc Dao hiển nhiên đã quen với danh xưng “Cậu Tiểu Nhạc”, nơi này vững chãi hơn nhiều so với cậu tưởng tượng. Tuy nhiệt độ bên ngoài rất cao nhưng bên trong lại mát mẻ, chú Minh cũng rất dễ gần. Tục Nghiêu thỉnh thoảng sẽ trêu đùa cậu, nhưng anh ta chưa làm chuyện gì quá đáng.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nhạc Dao nghĩ mình trước tiên nên thu dọn quần áo, mở tủ ra xem thử. Ai mà biết bên trong “ào ào” rồi “keng keng” rơi ra một đống đồ, thiếu chút nữa chôn sống cậu luon rồi. Áo khoác, đồ lót, khăn quàng, mũ, thắt lưng… Chẳng trách Tục Nghiêu nói cậu “dọn một nửa” cho cậu dùng, làm nửa ngày chứ gì! Cái tên này chỉ biết sạch mình thôi, người khác thế nào mặc kệ.
Chẳng cần nói, chỗ này không phải Tục Nghiêu thu dọn.
Nhạc Dao nhìn quần áo cười cười, Tục Nghiêu là đồ khốn!
Nhưng người dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Cố nén ham m.uốn ném sạch đồ vào thùng rác, Nhạc Dao bắt đầu gập quần áo.
Hoàn hảo trước kia khi cậu ở cửa hàng nhà Phật của sư phụ, thân thể sư phụ không tốt nên cậu là người luôn hầu hạ sư phụ, việc nhà làm cũng rất tốt, không đến mức phải ngồi đây khóc lóc.
Xem độ dày của quần áo, Nhạc Dao phát hiện Tục Nghiêu còn chẳng thèm xếp đồ theo mùa, vo một đống nhét vào tủ. Cậu chẳng biết Tục Nghiêu có cần hay không, tiến hành phân loại đồ một bên. Dọn dẹp xong xuôi cậu mới cất đồ của mình vào tủ, tận lực chiếm càng ít không gian càng tốt vì đồ của Tục Nghiêu có vẻ nhiều. Cậu còn phát hiện nơi cao nhất cậu với không tới, lúc cất đồ mùa đông cho Tục Nghiêu cậu phải bắc ghế trèo lên, tốn sức một chút mới cất hết đồ vào.
Chú Minh không biết đi tiệm nào may đồ chống nắng, tới giờ vẫn chưa về. Nhạc Dao dọn dẹp xong tủ đồ hơi khát, đi ra tủ lạnh lấy nước uống, rảnh rỗi không có việc gì lôi lục lạc hình khủng long ra làm.
May mắn trước kia cậu hay làm túi đựng bùa cho khách hàng, tuy vật kia nhỏ nhỏ nhưng khâu vá nhiều quen tay. Hơn nữa đồ vật trước kia đều đã cắt sẵn, khâu một cái là xong.
Lúc Tục Nghiêu quay lại thì thấy vợ nhỏ yên lặng ngồi trên ghế salon làm đồ thủ công, khâu xong con khủng long thì nhét bông gòn vào trong. Khủng long thiếu răng nhìn chẳng ra chút hung ác nào.
Nhạc Dao cảm giác có người đang nhìn thì ngẩng đầu: “Anh về rồi à?”
Tục Nghiêu hất cằm nhìn con khủng long: “Sao lại thiếu răng?”
Nhạc Dao túng túng: “Khâu nhầm chỗ nên bị thiếu…”
Vốn răng khủng long là số chẵn trên dưới vừa đủ nhưng cậu khâu nhầm, sai vị trí nên bị lệch, nhìn như bị thiếu một răng…
Tục Nghiêu không lên tiếng đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi thì mạnh mẽ, lúc về thế nào lại nặng nề như vậy?
Nhạc Dao nhìn kĩ thì thấy oán khí quấn quanh, cố nén không phát ra tiếng.
Lời của tác giả:
Nhạc Dao: Nhìn răng sún của em nè! Uy chấn tứ phương!
Tục Nghiêu:…