Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 82

8:39 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 82 tại dưa leo tr

“Nhà có hai người thôi là ổn rồi nhỉ.” Nhạc Dao cạn lời, “Một kẻ khoe khoang mình có cha, một kẻ khoe mình có con trai hả!?”

“Nha!” Tục Phi đáp lại, giống như nó đang nói “Đúng rồi ạ!”

Chỉ vừa vặn nghe được thế nhưng Nhạc Dao cảm thấy thanh âm này đặc biệt đắc ý, không biết học theo ai.

Ngẫm lại, ngoài học theo cha nó thì học theo ai nữa! Cậu dù ở đời nào cũng không có loại tính cách này, ngược lại Tục Nghiêu vừa gặp ở Hồ Phổ Sinh đã hung hăng, cách ăn nói hay làm việc đều toát ra khí chất “Ta đây cực kì bức người.”

Nhạc Dao chỉ lắc đầu rồi cười một cái, dồn hết chú ý vào lồng giữ nhiệt và từng bước chân của mình.

Đường đi xuống không có bậc thang, thế nhưng khá dễ đi. Đi giày đế mỏng sẽ hơi cộm chân, hai người đi ủng lính nên không vấn đề.

Tục Nghiêu nắm tay Nhạc Dao, phía trước cùng nhau ôm lồng giữ nhiệt. Lồng giữ nhiệt mở đèn sáng, chiếu sáng mọi vật trong bán kính 3m không thành vấn đề. Ba đứa nhóc trợn tròn mắt, có chút ngạc nhiên với tình hình xung quanh, nhìn bên nọ nhìn bên kia, thỉnh thoảng ê a thì thầm vài câu chỉ chúng mới hiểu.

“Ánh sáng nơi này tới từ đâu ạ?” Nhạc Dao hỏi.

Nơi này có ánh sáng từ đáy động, thế nhưng không biết nguồn sáng cụ thể là gì.

“Đáy động có một loại đá.” Tục Nghiêu nói, “Chốc nữa đi xuống là thấy. Mấy tảng đá đó có chút giống bạch ngọc, so với ngọc thạch thì sáng hơn nhiều.”

“Anh làm thế nào mà phát hiện ra chỗ này?” Nhạc Dao luôn có cảm giác, những nơi giống như hang động này rất khó mà chú ý tới.

“Tĩnh tâm lại, hẳn em cũng cảm ứng được sóng linh lực đúng không?” Tục Nghiêu đáp, “Căn cứ vào sóng linh lực để định vị.”

“Em cảm ứng được, thế nhưng cần phải ở trong phạm vi cơ, phạm vi này em cảm nhận được…” Nhạc Dao ước lượng một chút, “Em cảm thấy hẳn là trong phạm vi 500 thước nhỉ, xa quá thì lao lực lắm. Còn chồng em thì sao?”

“Cân nhắc lại cuộc sống hài hòa về đêm, tôi nghĩ mình nên từ chối giải đáp vấn đề này.” Tục Nghiêu nở nụ cười, “Em đoán xem?”

“Em cho anh nguyên tháng đấy được không, nói hay không để em còn đoán!” Nhạc Dao ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay Tục Nghiêu, “Nói mau!”

“Tôi cũng không biết mình có thể cảm ứng được bao xa, thế nhưng vừa tới đây đã định vị khóa chặt nơi này.”

“…”

Nếu như cậu nhớ không nhầm, trụ sở cách nơi này ít nhất 1000km!!!

Nhạc Dao trừng mắt nhìn Tục Nghiêu một lúc, ghét bỏ phẩy tay: “Em không cho anh một tháng đâu, hay chồng cứ trực tiếp hạ dây cương nha?”

Tục Phi: “Bộp bộp bộp!”

Tục Nghiêu cúi đầu: “Trứng thối bé nhỏ, con cười cái gì?”

Tục Phi duỗi cánh tay nhỏ, thoạt nhìn như muốn túm lấy vách trong suốt của lồng giữ nhiệt, nửa ngày không với được thì quơ tay loạn xạ.

Tục Nghiêu biết nó muốn ra ngoài nhưng nơi này không thích hợp, không ôm ra. Anh mở chức năng phát nhạc thiếu nhi, tiếp tục đi xuống.

Khoảng cách không quá xa, một đường dốc và men dọc theo đường núi đi mất chừng 4″.

Nhạc Dao đã thấy “bạch ngọc” mà Tục Nghiêu nhắc tới. “Bạch ngọc” kích thước không nhỏ, đều là dạng trụ dài to bằng cánh tay người lớn, ngắn cũng bằng nửa cánh tay. Chúng nó bề ngoài bóng loáng, màu sắc khá giống ngọc thạch, có chức năng phát quang lại làm người ta nhớ đến đá dạ quang. Nhạc Dao cũng không biết chính xác nó là cái gì. Cái làm cậu chú ý không phải là hàng rào “bạch ngọc” mà là đất trống phía trong nó, giống y như nơi trồng dành cho cây Phúc Linh.

“Anh động tay động chân với nơi này rồi?” Nhạc Dao đứng cạnh hàng rào “bạch ngọc” hỏi.

“Ừm.” Tục Nghiêu đáp, “Dời mấy cục đá qua, chẳng phải vừa vặn làm thành một cái bồn đấy còn gì.”

“Em nói nè. Đúng là làm như vậy có thể dễ dàng tụ linh khí, vậy thì chúng ta bao giờ về lấy cây?”

“Không cần quay lại.” Tục Nghiêu nói, đưa tay ra ngoài. Anh duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Nhạc Dao nhìn thấy trong lòng bàn tay anh đang dần mọc lên một mầm cây Phúc Linh con.

Cây non cũng to bằng lòng bàn tay, màu trắng như cây to ở Tarot, lúc này đã mọc rễ. Nhạc Dao đoán, vật này nhanh như vậy đã ở đây, quá nửa là Tục Nghiêu sử dụng kĩ năng dịch chuyển tức thời. Tục Nghiêu nuôi bằng linh khí, nhìn lại cũng là anh nuôi bằng linh khí của chính mình.

Tục Nghiêu ném nhẹ, cây bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống giữa hàng rào “bạch ngọc”. Bộ rễ của nó nhanh chóng tiếp xúc với đất, cấp tốc xảy ra biến hóa. Toàn bộ hàng rào “bạch ngọc” biến mất, cuối cùng biến thành một hồ nước lạnh nho nhỏ. Cây Phúc Linh nhỏ cũng giống như tại Phúc Tháp Uyên trên Tarot, sinh trưởng trong đầm nước.

Nó bắt đầu nhanh chóng hấp thu linh khí xung quanh, lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được sinh trưởng.

“Pa, papa!”

Một màn thần kì bên ngoài hấp dẫn Tục Phi, nó đập lên thành lồng giữ nhiệt, bên trong gọi giòn tan.

“Oa?”

Tục Uy và Tục Lỵ cũng để ý được sự biến hóa. Với chiều cao của chúng nó thì khó mà thấy, cây lớn lên bọn nó cũng thấy. Có ánh sáng trắng, còn là hình dáng từ trước tới nay chúng chưa từng thấy.

“Nha?” Tục Lỵ đạp cẳng chân, đôi mắt to tròn nhìn cây Phúc Linh cao lớn. Hang núi này cao tầm 8m, Nhạc Dao đang lo lắng không đủ thì cây phát triển tới 2.5m thì dừng lại.

“Buổi tối dẫn mấy anh em vong linh tới, cảm thụ có hay không được thanh tẩy.” Tục Nghiêu nói.

“Cây Phúc Linh tại Phúc Tháp Uyên lớn như vậy, nó nhỏ thế này do linh khí không đủ hay gì ạ?” Nhạc Dao hỏi.

Nếu là do linh khí không đủ, cần phải nghĩ biện pháp khác giải quyết.

“Cây Phúc Linh tại Tarot không phải cây nào cũng cao lớn như nhau. Tôi từng đi qua Phúc Tháp Uyên khác nhau, kích thước to nhỏ phụ thuộc vào lượng linh thể chúng nó thanh tẩy được nữa. Chúng hấp thu tà khí và oán khí thành linh khí, đây cũng là hình thức tự cung tự cấp.”

“Tương đối hoàn hảo nhỉ.” Nhạc Dao cúi đầu liếc thời gian, “Chồng có muốn về trước không? Đợi đêm đến triệu lão già Dung tới thử một chút.”

“Được, việc đăng ký cần chuẩn bị cực kì…” Tục Nghiêu chưa dứt lời, hiếm thấy nghiêm nghị hô lên, “Hàng Hàng!”

Kiên nhẫn của Tục Phi đã hết. Nắm đấm nhỏ của bánh bao sữa cạch một tiếng gõ lên tấm chắn lồng giữ nhiệt, cú đấm không nhẹ nhàng như ban đầu. Dấu ấn của thần trên tay phải nó đột nhiên phát sáng, linh lực tập hợp rồi “cạch” một tiếng, miếng chắn lồng giữ nhiệt đã bị nó làm nứt!

Nhạc Dao há hốc mồm.

Tục Nghiêu vội vàng ra lệnh: “Leslie mau phân tích mức độ hư hại, nếu được thì mở lồng giữ nhiệt ra đi.”

Leslie làm theo lệnh. Rất may hệ số chống chịu của lồng giữ nhiệt cao, tuy có vết nứt nhưng không làm đám trẻ con bị thương. Leslie cũng đến phục Tục đại thiếu gia, người bé như củ khoai nhưng sức thì không!

Lồng giữ nhiệt thành công mở ra. Nhạc Dao và Tục Nghiêu vội ôm con ra, đối diện chốc lát nhìn thấy trong mắt đối phương được hai chữ: Không nói!

Tục Phi vươn tay về phía cây Phúc Linh, Tục Nghiêu ôm nó tới gần hơn một chút. Tục Nghiêu chạm vào, cây Phúc Linh dùng cành nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay bé nhỏ của nó. Nó giống như bị ngứa, khanh khách cười không chút sợ hãi nào. Cây Phúc Linh không tìm ra được oán khí vấn trên người đứa nhóc, rất nhanh thu cành về.

Nhạc Dao bế Tục Uy và Tục Lỵ tới, cũng thu được kết quả tương tự. Linh hồn trẻ con tinh khiết, không có gì để làm sạch, chơi đùa như vậy cũng làm cho chúng nó rất vui vẻ.

Một nhà năm người chơi đùa tới tối, Nhạc Dao ôm đứa út gọi mấy vong linh thân thiết tới đây, trong đó có lão Dung. Những vong linh này bị cây Phúc Linh hút lấy gần, màu sắc linh thể xuất hiện biến hóa. Cây Phúc Linh giống như đang đánh dấu phân loại họ thành nhiều mức độ khác nhau.

“Lão Dung, ông cảm thấy thế nào?” Nhạc Dao hỏi Dung Quý. Dung Quý bay cạnh cây Phúc Linh, có thể thấy oán khí của lão đang bị cuốn vào, linh khí tiến vào Dung Quý giống như đang thanh tẩy cho lão.

“Không có cảm giác đặc biệt. Không đau cũng không ngứa.” Dung Quý đáp.

Từ lúc lão nhận thức ăn theo Nhạc Dao được ăn no mặc ấm còn có nơi ở, oán khí sớm đã không còn nồng như xưa.

“Mọi người thì sao?” Nhac Dao hỏi mấy vong linh đăng kí chờ siêu độ.

“Tôi cảm thấy chính mình ngày càng nhẹ.” Một vong linh lên tiếng.

Linh thể của anh ta vốn đậm nhất, điều này chứng tỏ anh ta là vong linh nhiều oán khi. Khi đứng cạnh cây Phúc Linh ai cũng nhìn ra chuyển biến rõ ràng về màu sắc. Mới bắt đầu là màu đen rồi chuyển sang xám, cây Phúc Linh hấp thu oán khí xong bắt đầu sinh trưởng.

Sau tầm 15″ linh thể anh ta dần biến thành màu trắng, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng chuyển thành màu trong suốt.

“Lão Dung?” Nhạc Dao thấy Dung Quý cũng dần trong suốt, nhanh chóng gọi với một tiếng. Lúc này muốn ngăn cản thứ cần tới.

“Cứ như vậy đi.” Dung Quý nói, “Lão vất vưởng nhiều năm vậy rồi, cũng muốn an ổn. Mới đầu lão muốn chăm sóc cậu, giờ vẫn chưa làm được.”

“Ngài nghĩ kĩ chưa?” Nhạc Dao vẫn cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng không phải lúc nào cũng ở cạnh, thế nhưng cũng quen biết lâu tới như vậy rồi, cậu chưa muốn Dung Quý đi.

“Tôi muốn nghe qua cảm nhận của ngài, cũng không phải muốn đuổi ngài đi.”

“Lão biết.”, Dung Quý nở nụ cười hiếm có, âm thanh khàn khàn mang theo ôn hòa, “Lão cũng muốn nghỉ ngơi một chút, cũng muốn đi thăm thú nhiều nơi, nếu như còn nơi nào như vậy. Về sau các cậu cố gắng, mai sau có khi còn cơ hội gặp lại.”

Lão nói xong chưa được bao lâu thì linh thể màu trắng biến thành đốm sáng như từng thấy ở Phúc Tháp Uyên, bay lên rồi biến mất. Linh thể khác cũng vậy.

Nhạc Dao ngẩn ra, quay đầu nhìn Tục Nghiêu: “Ôm nó được không?”

Trong lồng ng/ực Tục Nghiêu là hai đứa, bé nhỏ nên ôm ba đứa cũng không thành vấn đề, nhận lấy đứa thứ ba rồi thuận miệng hỏi: “Em tính làm gì?”

Nhạc Dao không nói. Tay phải cậu xoay một cái, đem linh khí tập trung trên pháp ấn, nhanh chóng khắc lên vách động một bùa chú. Bùa chú hấp thu linh khí phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, giống như có sinh mệnh phát tán ra ngoài, trở thành một loại chỉ dẫn.

Cửa động rất nhanh truyền tới âm thanh mơ hồ, sau đó có rất nhiều vong linh túm năm tụm bảy bay vào. Bọn họ trước tiên vái lạy Tục Nghiêu và Nhạc Dao, giống như Dung Quý bay quanh cây Phúc Linh, màu sắc nhạt dần rồi trong suốt, biến thành đốm sáng nhỏ rồi biến mất.

Cây Phúc Linh bắt đầu sinh trưởng. Nó không ngừng hấp thu oán khí, sản sinh linh khí.

Ban đầu Nhạc Dao không hiểu lắm tại sao cậu lại trọng sinh tới nơi này. Giờ thì cậu đã rõ, cậu từ nhỏ đã muốn dẫn dắt vong linh về thế giới khác, đó chính là trách nhiệm của cậu.

“Nếu nơi này thành công, đợi cây Phúc Linh lớn thêm chút nữa chúng ta tiếp tục chiết cây.” Tục Nghiêu nói, “Giống như Tarot vậy, các vong linh có thể tự tiến vào luân hồi.”

“Vâng.” Nhạc Dao gật đầu, nhìn càng nhiều vong linh tiến vào được làm sạch oán khí, bản thân cũng không rõ tại sao oán khí dần biến mất trở thành đốm sáng nhỏ, ôm lại Tục Lỵ vào lồng ng/ực, “Đi thôi.”

“Không muốn xem nữa à?”

“Không được.” Nhạc Dao nói, “Còn nhiều việc phải làm lắm.”

Kiến trúc dành cho vong linh không chỉ một cái phà là đủ, trật tự chưa hoàn thiện, những thứ này cậu đều muốn xắn tay giải quyết. Cậu là Thái tử Phong Đô, tuy rằng ở cùng con trai Thiên Đế nhưng cậu cũng có sứ mệnh của riêng mình.

Tục Nghiêu cười nói: “Dáng vẻ của em bây giờ y như Thái tử năm ấy trịnh trọng đọc kinh cho tôi ở hồ Phổ Sinh.”

Nhạc Dao: “Như là? Em vốn là thế này.”

Tục Nghiêu nở nụ cười, không lên tiếng.

Thoáng chốc, hai người đã về tới nhà. Mấy đứa nhóc mê mẩn nhìn vong linh đổi màu, đột nhiên thay đổi địa phương thì ngẩn ra, “oa oa” gào lên.

Vợ chồng Tục Nghiêu định ôn chuyện cũ thì bị tiếng khóc dọa hét hồn, ôm chặt dỗ dành nhưng không hiệu quả.

Yến Kiệt ở cách vách nghe tiếng khóc không có dấu hiệu dừng lại, không yên tâm chạy qua xem cười nói: “Cháu trai cháu gái sao thế này? Người nào chóc chúng nó khóc thế ạ?”

Tục Nghiêu đáp: “Dỗi. Trách tôi đánh gãy lúc chúng nó đang quan sát?”

Nhạc Dao nói: “Dỗ không nổi. Hay chồng đưa chúng nó quay lại một chuyến đi?”

Yến Kiệt không hiểu “quay lại” là đi đâu. Chưa kịp hỏi, Tục Nghiêu đang đứng trước mặt nháy mắt biến mất!! Mang theo cả đám nhóc!!

“Phắc!” Yến Kiệt thiếu nước mắt rớt khỏi tròng. Anh mạnh mẽ xoa mấy lần: “Thưa cậu Tiểu Nhạc, xin hãy chờ tôi ra ngoài rồi vào lại.”

Nhạc Dao cười cười: “Vâng, anh đi đi.”

Yến Kiệt đi ra rồi đi vào thật. Anh vẫn không thấy Tục Nghiêu và đám nhóc đâu! Anh sờ sờ trán mình, nhỏ giọng làu bàu: “Không thể, ảo giác à…”

Nhạc Dao: “Tôi có thể chứng minh không phải ảo giác, muốn thử không?”

Yến Kiệt: “Thử thế nào ạ…”

Nhạc Dao nắm chặt vai Yến Kiệt, nháy mắt lóe lên một cái. Yến Kiệt bận nhắm mắt, sau đó cảm giác dưới chân thay đổi!

Vốn đang dẫm trên sàn nhà cứng rắn, nháy mắt biến thành thảm trải sàn mềm mại!

“Lạch cạch!” Có thứ gì đó rơi xuống đất. Yến Kiệt mở mắt ra, vừa vặn đối diện một ánh mắt cũng đang ngạc nhiên.

“Em?!” Dương Hằng Thiên nhịn không nổi nhéo mình một cái, “Yến Kiệt?”

“Hả?” Yến Kiệt bày ra vẻ mặt như nuốt phải trái trứng gà, “Anh chờ chút, đừng nói gì! Chờ em tỉnh mộng rồi quay lại tìm anh sau.”

Dương Hằng Thiên: “…”

Nhạc Dao “phì” một tiếng: “Không phải mơ, là thật đấy. Mai tôi quay lại đón anh nhé Yến công.”

Nói xong, Nhạc Dao biến mất tại chỗ.

Nhịp tim Yến Kiệt tăng vọt. Anh không có cách nào hình dung tâm tình hiện tại.

Dương Hằng Thiên nhìn Yến Kiệt đang cạn lời, cực kì nghi ngờ việc mình chưa tỉnh ngủ. Anh muốn hỏi Nhạc Dao thì Nhạc Dao đã bốc hơi rồi.

Nhạc Dao lần thứ hai tới hang núi.

Tục Nghiêu mang theo đám nhóc tới, chúng cũng nhìn thấy các vong linh được thanh tẩy. Không biết vì lý do gì, dù được nhìn thấy nhưng chúng nó vẫn không ngừng khóc. Mãi tới khi Nhạc Dao xuất hiện chúng nó mới im, lông mi mang theo hơi nước cong cong nhìn Nhạc Dao nở nụ cười.

Nhạc Dao chạm ngón tay từng đứa một: “Sao lại khóc?”

Tục Nghiêu đáp: “Không tìm thấy em đấy. Một mình xem không vui, còn phải đông đủ cả nhà cơ.”

Nhạc Dao đắc ý ơi là đắc ý, làm bộ không thèm quan tâm: “Đúng không?”

Tục Phi “oa~” một tiếng, em trai em gái của nó cũng toét miệng cười theo.

Cái gì gọi là năm tháng tươi đẹp? Nhạc Dao cảm thấy vậy là được rồi. Người yêu, những nhóc tì đáng yêu, còn có nụ cười đủ hòa tan mọi thứ trên mặt họ. Con đường phía trước có thể còn nhiều chông gai, thế nhưng chỉ cần một nhà bọn họ còn bên nhau, chả có gì phải sợ.

“Em đang nghĩ gì thế?”

“Có câu này em quên không nói với anh…”

“Tục Nghiêu ơi…”

“Ừm?”

“Em yêu anh.”

“…”

Một lát sau trong hang núi vang lên tiếng khóc, hai người ôm nhau làm tầm nhìn đám nhóc bị hạn chế. Bọn chúng không nhìn được quả cầu ánh sáng yêu thích, tại sao chỉ nhìn thấy khuôn cằm của cha mẹ?

(Hoàn chính văn)