Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dưa leo tr.
9.
Ta một hơi căn dặn Vân Đào tìm cho ta ba vị tiên sinh từ trường tư thục.
Mẫu thân tưởng ta bị trúng tà, còn khăng khăng kéo ta đến chùa Tướng Quốc.
Kế tiếp, ta dứt khoát từ bỏ các món điểm tâm ngọt và thịt cá, đồng thời dặn dò nhà bếp, mỗi bữa đều phải làm cơm canh thanh đạm.
Phụ thân cũng tưởng ta bị bệnh, nên vội mời thái y từ hoàng cung tới phủ…
Phụ mẫu bắt đầu thay nhau khuyên nhủ:
“Tâm can bảo bối của ta ơi, nếu con bị quỷ ám thì chớp mắt cái nào…”
Ta: “…”
Trước đây ta có bao giờ chú tâm đ ến sách vở, hơn nữa việc định thân này cũng là quyết định bộc phát, nên chẳng trách hai người họ đều tưởng ta lại giở tính trẻ con, ầm ĩ gây chuyện với Bùi Hạc Hành.
Suy cho cùng, ta và Bùi Huyền Tứ còn chưa từng nói với nhau câu nào.
Ta khinh bỉ hắn ăn chơi trụy lạc, khinh bỉ hắn tướng mạo tầm thường, không tuấn tú bằng Bùi Hạc Hành, nhưng hắn là người đàn ông duy nhất không rung động với Xuân Triều.
Còn nhớ khi buổi tụ hội thơ ca kết thúc, Bùi Hạc Hành tìm đủ lý do để nuôi dưỡng Xuân Triều ở một hành điện bên ngoài hoàng cung.
*Hành điện nghĩa là cung điện di động, chỉ một cổ xe ngựa to lớn, dùng để lữ hành.
Nàng bị ta đày đoạ đến nỗi đau lòng không thiết sống, tựa đoá hoa đồ mi tàn úa, vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo.
Thời khắc đó, nàng đạt được tự do, từ ấy treo lên lục lạc hành nghề y, trên đường còn cứu được một thiếu niên bị thương nặng.
Nhưng thiếu niên kia, nào phải vô danh tiểu tốt gì, mà chính là Phương Trục Trần, một đại tướng quân khí thế như lửa, giàu sang phóng khoáng.
Hắn là thế tử nhà hầu tước, đã từng một trận đánh cho cường địch lùi xa ba ngàn dặm, nhưng vị anh hùng cái thế như vậy vẫn chưa tính là nhân vật lớn đem lòng ngưỡng mộ nàng.
Chẳng hạn như Giang Nam Tầm, con trai độc nhất của Anh Quốc công đã yêu nàng từ ánh nhìn đầu tiên, còn có đại công tử của Dược vương cốc từng nhiều lần âm thầm bảo vệ.
Ta nằm mơ cũng không ngờ, một nha hoàn nhỏ bé lại có thể khuấy đảo mưa gió ở kinh thành. Trong hai kiếp trước, ta ngạo mạng đến mức tin rằng, cứ tùy tiện ban lệnh xuống là có thể dễ dàng xử tử nàng.
Thực ra ngay cả khi Bùi Hạc Hành đăng cơ, sau đó phong nàng làm phi tử, ta vẫn cảm thấy, nàng chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn, vĩnh viễn không thể ngang hàng với ta.
Ta ngây thơ huyễn hoặc bản thân, chỉ cần thủ tiêu Xuân Triều, thì Bùi Hạc Hành sẽ hồi tâm chuyển ý.
Vì vậy, ta trắng trợn khiêu khích nàng, hãm hại nàng, gần như điên cuồng sa vào ghen tị.
Nhưng con người nàng cũng giống như tên, xu@n thủy điểm mặc, lộ thủy hoa triều, nàng tĩnh lặng, khác biệt, như tuyết trắng tinh khiết rơi trên mái hiên. Mặc ta chà đạp chửi mắng, mặc ta giở đủ trò mưu ma chước quỷ, nàng vẫn cao quý, ngạo nghễ như cũ.
Mọi người đều yêu thích nàng, mọi người đều ghê tởm ta.
Bùi Hạc Hành vứt bỏ ta ở thâm cung tự sinh tự diệt, Giang Nam Tầm cáo buộc Phủ Thừa tướng ta tội ác chồng chất, Phương Trục Trần công khai xử trảm phụ mẫu ta trước mặt bàn dân thiên hạ.
Mà đại công tử của Dược Vương cốc kia, còn tự tay bào chế một loại độc dược, đắng chát tận cuống họng, khiến cơ thể ta đau đớn thối rữa, nhưng vẫn tỉnh táo để nhận thức. Cuối cùng, thất khiếu chảy máu, cạn khô mà chêt.
Ta nhớ rõ cảm giác đó, cảm giác máu chảy đến khô khốc.
Mãi sau cùng, ta mới thình lình tỉnh ngộ, ta đấu không lại nàng. Bởi vì ta chỉ là vai phụ độc ác trong thế giới này, bởi vì nhìn thấy nàng, ta sẽ không nén nổi ghen ghét, không nén nổi dã tâm sôi sục muốn hãm hại nàng. Ta không tin Thẩm Kinh Xu ta không sánh nổi một nha hoàn, tất cả đàn ông tốt trên đời đều thích nàng, nhưng lại chán ghét ta…
Kiếp thứ nhất ta ngu xuẩn không nhận ra, kiếp thứ hai, ta không cam tâm, quyết phải chiến đấu. Hết lần này đến lần khác, dây dưa thăng trầm, sau cùng chỉ là một giấc mộng qua, thứ chờ đợi ta chỉ còn một ly rượu độc.
Ngày ta đi, nàng mặc lễ phục lộng lẫy, đăng cơ làm hoàng hậu, từ trên cao nhìn xuống, nàng nói với ta:
“Thẩm Kinh Xu, trước nay ta không thèm đấu với ngươi. Đúng, ta mặc váy của ngươi, nhưng con người có ai không yêu cái đẹp. Hơn nữa ta cũng đã quỳ xuống, nhưng ngươi độc ác lại ngu xuẩn, nhiều lần hãm hại ta. Cho dù ngươi mặc y phục lộng lẫy đến đâu, cũng không che giấu nổi sự hôi thối trên người. Thân là phụ nữ, ta còn cảm thấy bi ai thay ngươi.”
“Thẩm Kinh Xu, kiếp sau đừng xấu xa như vậy nữa.”
Kiếp trước, kiếp sau, kiếp này, thật ra, tất cả chỉ là ta ghen ghét nàng mặc y phục của ta.
10.
Tháng năm, cỏ xuân mơn mởn, nước hồ xanh thẳm, mặt hồ như trong veo như suối.
Khí trời thích hợp để hẹn nhau gặp gỡ, mẫu thân ta đặc biệt yêu thích các buổi hội thơ.
Xưa kia, mẫu thân cũng là tài nữ ở kinh thành, chỉ là bà đã gả cho phụ thân, một công tử bột quần là áo lượt, từ đầu đến chân hiện rõ phẩm chất “ăn no chờ chêt”.
Phụ thân ta anh minh ở chỗ đặt cược đúng cửa, ông một lòng trung thành với Hoàng đế bá bá, cũng chưa từng tham gia bè phái nào.
Hồi niên thiếu, phụ thân là đích tử của phủ bá tước, được mọi người nhất mực nuông chiều. Nhưng chỉ một lần đấu dế thua Hoàng đế bá bá, mà ông tin chắc rằng Hoàng đế bá bá có thể gánh vác trọng trách lớn lao.
Mẫu thân tò mò: “Đó là pháp bảo nhìn người gì thế?”
Phụ thân mở lồ ng dế ra, mẫu thân ghé mắt vào, ba trong số năm con dế đã bị ngạt chêt, trong đó có một con gầy yếu khôn tả.
“Người có thể nuôi dế đến độ vừa béo vừa khoẻ, tất nhiên cũng sẽ coi trọng sống chêt của giang sơn bách tính, muốn dùng dế để thắng, cũng phải dựa vào giang sơn bách tính để thắng.”
Sau khi Hoàng đế bá bá lên ngôi, quốc thái dân an, giao thương khôi phục. Phụ thân ta được bổ nhiệm làm Thừa tướng. Nhưng ông chẳng hề để tâm đ ến danh tiếng, vẫn cứ như xưa, không thượng triều, không can chính, chỉ thích ăn uống, vui chơi, hưởng thụ thú vui câu cá.
Đây thực sự không phải là thủ đoạn để tránh nghi kỵ.
Ông cũng từng lật mở vài trang “Binh pháp Tôn Tử”, thành tựu tốt nhất là đọc đến trang mười ba mới ngủ khò.
Ông chỉ đơn giản là lười biếng, đến nỗi Hoàng đế bá bá cũng biết, bất kỳ ai đều có khả năng tạo phản, nhưng phụ thân ta tuyệt đối sẽ không.
Thậm chí phụ thân còn cho rằng, thượng triều thêm một khắc cũng là lãng phí sinh mệnh.
Mà thôi, ta sẽ nối gót phụ thân, kiếp trước trước nữa, đều là một kẻ tục tằn ham mê hưởng lạc.
11.
Thoáng cái đã qua một tháng vùi đầu đọc kinh thư. Nhìn chung ta đã đạt đến trạng thái mà người xưa thường tả là “Đai áo rộng dần không hận ý, vì ai cam nỗi thân tiều tụy.”
Mẫu thân nói vòng eo của ta đã gầy đi thấy rõ, làn da cũng trở nên mịn màng nhẵn bóng hơn.
Tháng này ta hiếm khi ra khỏi cửa, nghe nói trong kinh thành đã dấy lên không ít đồn đãi. Có tin đồn Bùi Huyền Tứ lại ngao du tửu lầu nào đó, cũng có tin đồn ta gả cho Bùi Huyền Tứ chỉ vì muốn chọc tức Bùi Hạc Hành, bọn ta cuối cùng cũng sẽ làm hoà.
Mẫu thân tự mình dốc sức, ngày ngày giảng dạy kinh thư cho ta, thấy ta quá mức chuyên tâm, bà cũng rưng rưng dặn dò:
“Xu Nhi, mẫu thân rất vui khi thấy con hiểu được đạo lý tu dưỡng bên trong lẫn bên ngoài. Nhưng ta và phụ thân con đều mong con vui vẻ khỏe mạnh, có lựa chọn của riêng mình, con thích ai, muốn gả cho ai, phụ mẫu đều đồng ý. Nhưng mẫu thân không hy vọng con chỉ vì chọc tức Bùi Hạc Hành mà đem bản thân ra làm trò đùa.”
Nhớ đến trước kia, ta vì muốn hãm hại Xuân Triều, nằng nặc ép một mẫu thân thiện lương giúp ta bày đủ trò nham hiểm, ta bị đầu độc chêt cũng coi như đáng đời.
Ta nắm chặt tay mẫu thân, lần nữa an ủi người:
“Mẫu thân từng nói, trang sức đẹp nhất của phụ nữ là đức hạnh, hành trang tốt nhất là sự độc lập. Mẫu thân, con chỉ đột nhiên thông suốt đạo lý mà người dạy, không liên quan đến việc con thích ai hay gả cho ai.”
Cũng từ cuốn sách mà ta có khả năng rút kinh nghiệm, ta hiểu ra, còn chưa đến kết cục, làm sao biết được sống chêt.
Buổi hội thơ vào mùng mười tháng năm, giữa tháng năm là thọ yến của Anh Quốc công. Che giấu mỹ nhân trong hành điện và treo lục lạc cứu người, ở mỗi bước ngoặt, ta sẽ không vì Bùi Hạc Hành mà lao đầu vào bi kịch.
12.
Vân Đào vừa chuẩn bị xong xe ngựa, Xuân Triều mới chậm rãi bước đến.
Mặt nàng lạnh như băng, trên người mặc chiếc váy màu xanh đậm, vừa thấy ta đã lộ vẻ kinh ngạc:
“Cô nương thay đổi rất nhiều… Đúng rồi, cô nương vẫn cần thơ nhỉ, nô tỳ đã viết được vài bài, đủ để đối phó trong buổi tụ hội hôm nay, chắc chắn sẽ đoạt giải nhất.”
Hơn một tháng qua, ta nghĩ ra cách đuổi khéo nàng ra sau viện hầu hạ, không để nàng đến gần ta, đồng thời phái Vân Đào ngày ngày theo dõi.
Triều đại này luật pháp nghiêm khắc, nếu hạ nhân đã đóng dấu vào khế ước mà bị ngược đãi đến chêt, thì chủ nhân cũng chịu sự trừng trị, dù có quan lại bao che lẫn nhau, nhưng vẫn phải quan tâm đ ến danh tiếng bản thân.
Hơn nữa, hai kiếp trước ta chưa bao giờ để nàng vào mắt, chỉ ở kiếp này, mới suy ngẫm lại, mọi bi kịch đều bắt nguồn từ khi nàng lén mặc y phục của ta.
Vân Đào nói hiện tại nàng phụ trách sắm sửa dụng trong hoa viên, mỗi ngày đều ra ngoài, có bám theo vài lần nhưng lần nào cũng bị mất dấu.
Sống lại vẫn muộn một bước, nếu ta có thể ngăn cản nàng, ngăn nàng thay đổi kích cỡ lưng áo, ngăn nàng lén mặc y phục của ta, cũng ngăn nàng tình cờ gặp Thái tử, ngăn bọn họ yêu nhau từ ánh nhìn đầu tiên. Có lẽ, ta không cần phải gả cho Bùi Huyền Tứ để bảo vệ nhà ta một đời bình an.
“Xuân Triều, hôm nay ngươi không cần theo ta, dạo này thấy ngươi gầy đi rồi, tốt hơn là ở trong phủ nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng cô nương… Chẳng phải người muốn Thái tử hiểu được tâm ý của người sao? Nô tỳ mệt chút cũng không ngại.”
“Xuân Triều, ngươi biết không, ngươi đẹp hơn ta, ta sợ ngươi chiếm hết hào quang.”
Cuối cùng nàng râm ran ý cười, đưa cho ta một tờ giấy.
“Vậy Xuân Triều sẽ ở nhà đợi cô nương, nếu cô nương muốn đoạt giải nhất, chỉ cần học thuộc mấy bài thơ này.”
Nàng điềm tĩnh rời đi, như thể đã nắm chắc một chuyện gì đó.
Ta ngồi trên xe ngựa, mở tờ giấy kia ra, thoắt chốc cười đến ngặt nghẽo.
Vân Đào chưa rõ tình hình, vừa thúc giục phu xe nhanh lên, vừa tò mò hỏi ta:
“Cô nương, rốt cuộc người cười gì vậy?”
“À, thơ ẩn ý, chữ cuối mỗi dòng nối thành một câu, tức là hẹn gặp giờ thân.” (Ba giờ chiều)
“Ả tiểu tiện tỳ này!”
Vân Đào tức giận đến đỏ mặt tía tai:
“Cô nương! Nô tỳ thực sự không ưa ả ta, cứ ỷ vào bộ dạng xinh đẹp mà quyến rũ Thái tử. Bán ả ra ngoài cũng được, hoặc đánh chêt cũng được, không thể để ả chiếm hào quang của cô nương!”
“Nha đầu ngốc.” Ta thở dài.
Nếu kiếp trước sớm nghe lời Vân Đào, bán nàng ta ra ngoài thì đã tốt biết bao. Đáng tiếc, khi đó ta tự tin cho rằng nàng chỉ là một nô tỳ hèn mọn, chi bằng giữ lại để từ từ tra tấn.
Bây giờ thì quá muộn rồi.
Có vẻ Bùi Hạc Hành đã âm thầm gặp gỡ nàng nhiều lần, e là đã thề non hẹn biển, đồng thời cử ám vệ theo bảo vệ nàng.
Như vậy cũng tốt, mấy trò nhắm mắt làm ngơ, mật ngọt chết ruồi, ta cũng biết mà.
Ta xé tờ giấy trong tay thành từng, tủm tỉm hỏi:
“Còn nhớ lời ta dặn chứ?”
Vân Đào cười ranh mãnh:
“Dạ nhớ kỹ, cô nương yên tâm, nô tỳ đã nhét một đám nha hoàn miệng mồm ngọt xớt bên cạnh Xuân Triều, tuyệt đối để ả vô dụng yếu ớt, tay không thể xách, vai không thể gánh!”
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, nhìn ngắm phong cảnh kinh thành vẹn nguyên như xưa, đáy lòng bập bềnh phơi phới.
Cố nhân dạy, khi ông trời giao trọng trách cho ai đó, trước hết, tâm trí họ phải nếm trải khổ đau, thể xác phải bước qua nhọc nhằn. Không biết là Xuân Triều, nữ chính được ông trời định sẵn, khi đắm chìm giữa bể mật tán dương, liệu có còn giữ được sơ tâm.