Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4 tại dualeotruyen.
Tin tức Càn Vương rơi xuống Âm Vực không rỏ sống chết chưa đầy hai ngày đã khuếch tán lan rộng sang các nước láng giềng. Thật ra, ngoại trừ những người có mặt trên đỉnh Âm Vực ngày hôm đó chuyện này đã được phong bế kín kẻ. Đây cũng được coi là ‘tin tức nội bộ’ có tầm quan trọng ảnh hưởng rất lớn đến đại cục.
Có thể nói chỉ những kẻ có địa vị cao, mưu đồ thiên hạ đã sớm đưa nội gián thâm nhập khắp nơi trên lãnh thổ kẻ địch mới biết được tin tức này. Điều này cho thấy bên ngoài vẻ sóng yên gió lặng tất cả bọn họ luôn thủ sẵn thế đề phòng và công kích nhau bất kì lúc nào. Nếu Càn Vương thật sự chết đi ngoại trừ người ở quận Càn Phong, đối với tất cả bọn họ đều là tin tức tốt.
Tại sao một Càn Vương của Sở quốc có thể ảnh hưởng đến cục diện thiên hạ đến vậy?. Ai trong thiên hạ không biết Càn Vương là người mưu sâu kế hiễm, tàn bạo khát máu giết người thành tính. Những kẻ từng gặp hắn đều biết bên ngoài bộ mặt thiên thần chính là nội tâm ác quỷ. Hắn từ nhỏ đã có tư chất hơn người, nhưng tâm tính tàn ác nên 5 năm trước Sở đế đã ban quận Càn Phong làm đất phong của hắn, tước hiệu là Càn Vương. Một chữ Càn này thật đúng với còn người của hắn, ngang ngược bất tuân, hành sự trái với đạo trời luôn khiến lòng người bất an
Càn Phong là nơi ngọa hổ tàn long, thổ phỉ, bạo động triều đình nổi lên khắp nơi. Mảnh đất này lại có địa thế hiểm trở, gần sát trung tâm biên giới với các nước khác. Thế nhưng trong vòng 5 năm ngắn ngủi, Sở Hiên với sự đa mưu túc trí của mình hành sự quyết đoán chẳng những dẹp yên bạo loạn, thu phục thổ phỉ. Dần dần nơi này không còn cướp bóc tệ nạn, bá tánh ở các quận khác bắt đầu di cư sinh sống, vì gần với biên giới thương nhân nơi này phất lên một cách rỏ ràng. Không những thế, dưới sự cai trị của Càn Vương các môn phái trong giang hồ tụ tập ở nơi này bùng lên một cách mạnh mẽ.
Nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ nếu muốn mở rộng lãnh thổ. Bất cứ nước nào cũng phải dè chừng mảnh đất Càn Phong này, huống hồ Càn Vương là một người trí dũng như vậy, há có thể dễ dàng thực hiện được mưu đồ
Lúc này nhận được tin tức Sở Hiên rơi xuống vực, hoàng đế Sở quốc – Sở Chính Nam vô cùng phẫn nộ. Xen lẫn phẫn nộ là một chút đau lòng đã được che giấu tốt. Nhìn tên nghịch tử đang quỳ trước mặt, Sở Nam Chính rũ mắt từ trên cao nhìn xuống, âm thanh bình tĩnh
” Sở Triêu ngươi thân là thái tử đương triều, là tương lai của muôn dân bá tánh nhưng ngươi lại hành sự theo cảm tính vì một nữ nhân mà hãm hại đệ đệ của mình. Ngươi thực khiến trẫm thất vọng”
Sở triêu cúi đầu trong ánh mắt không có vẻ hối lỗi giảo miệng nói:”nhi thần biết tội”
Chính Nam đế thật sự không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa
“Đó là đệ đệ của ngươi, ngươi lại vì nữ nhi thường tình mà hại chết hắn. Ngươi tưởng chỉ nói một câu nhận tội là có thể xóa sạch sao?”
sở triêu cười lạnh:”nhi thần hành sự cũng được sự ngầm cho phép của phụ hoàng”
“Ta không hề cho phép ngươi giết đệ đệ của mình” Sở đế ánh mắt sắc bén, trầm giọng phát ra khí thế của bậc đế vương, lúc này ông thật sự tức giận. Lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt. Ông không thể giết đứa này trả mạng cho đứa kia. Hơn nữa lúc này Sở Hiên sống chết không rỏ, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi. Điều cần thiết hiện tại là ổn định thế cục, vốn dĩ quận Càn Phong phát triển mạnh mẽ nhìn chung có vẻ là điểm mạnh của Sở quốc, nhưng thực tế Càn Vương giống như hoàng đế một cõi, chính điều này làm Chính Nam đế bận tâm mới ngầm cho phép hành động của Sở Triêu nhưng ông không ngờ hắn lại dám ra tay giết đệ đệ của mình. Xưa nay tranh giành đế vị huynh đệ tương tàn là chuyện không còn lạ nữa, nhưng Sở triêu vốn là người ôn nhã, bình thường luôn thu liễm chính mình không ngờ hôm nay hắn lại làm ra việc động trời như vậy
“Phong tỏa tin tức, chọn ra người tin cậy giám sát quận Càn Phong, sau 6 tháng nếu Hiên nhi vẫn không có tin tức sẽ ban bố thiên hạ thu lại quận Càn Phong” Nam Chính đế xoa xoa thái dương nhìn Sở triêu ra lệnh
“được rồi, lui đi”
sở triêu:”nhi thần tuân chỉ”
Sau khi rời khỏi dưỡng tâm điện, Sở Triêu liền đến xuất cung đến nơi mà Kiều Vãn Ninh đang nghĩ ngơi. Hắn đang lo lắng lúc vãn ninh tỉnh dậy sẽ dùng vẻ mặt mặt gì đối xử với hắn.
— —— ——-
So với bên ngoài cuồng phong sắp nổi lên thì bên dưới Âm Vực Sở Hiên ăn no ngủ ấm dưới sự vổ béo của yêu tinh bướm nhỏ vết thương trên người hắn cũng đang dần khép lại. Trước giờ hắn chỉ nghe yêu tinh hại người, đây là lần đầu thấy có yêu tinh biết chữa thương cho người khác mặc dù cái lí do chữa thương cũng chỉ là để moi tim hắn
Hắn đã khẳng định Vân Điệp 7 phần là yêu tinh, còn lại 3 phần là vì … Thứ nhất hắn thấy nàng ta ngốc, thứ hai nàng ta rất ngốc, thức ba là nàng ta cực kì ngốc. Nhìn cái mặt ngu ngốc nàng ta thường trưng ra, nếu không tận mắt chứng kiến thì ai tin nàng là yêu tinh chứ. Phi thường vô lý
Kề cận hai ngày nay hắn cũng hiểu rằng tiểu yêu tinh này sẽ không khoét tim hắn ngay, nàng ta đang đợi điều gì thì hắn không biết hắn chỉ cần biết tính mạng của mình tạm thời an toàn là đủ rồi.
Hiện tại việc ở Càn Phong cũng không làm hắn lo lắng, có Sa Vũ ở đó mọi việc có thể suôn sẽ trong thời gian ngắn. Hiện tại hắn chỉ cần nhanh chóng trở về, trước tiên sẽ làm thịt một loạt những kẻ có liên quan đến việc ám sát hắn. Sau đó chấn chỉnh lại Càn Phong. Trước đó hắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chỉ cần trong thời gian hắn không có mặt không có biến động gì xảy ra thì tốt. Cũng vì gấp rút chuẩn bị kế hoạch mà hắn đã để lọt khe hở cho những kẻ không biết trời cao đất dày kia làm càn, quả thật lần này hắn quá sơ suất.
Đang thầm tính toán kế hoạch thì thấy yêu tinh bướm nhỏ kia đi từ trong lều đi ra, tay nàng ta còn cầm cây kéo hình dáng thanh mảnh đẹp hơn rất nhiều so với những cây kéo hắn từng thấy, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất an đưa ánh mắt đề phòng nhìn Vân Điệp
“Ngươi.. cầm kéo làm gì a?”
“lo sợ cái gì, chưa tới thời kì thu hoạch tim ngươi còn chưa đủ tiêu chuẩn, ta chỉ muốn chỉnh sửa một kiểu tóc mới cho ngươi thôi” Yêu tinh ngoe ngoảy nhún nhảy đi tới. Ở nơi này không thể phân biệt giờ giấc , hết ăn lại nằm thật rất nhàm chán nàng liền đánh chủ ý phá phách trên người mỹ nam
Sở Hiên đã trầy trật lăn lộn 2 ngày nay, khiến mái tóc dài đen mượt của hắn rôi rối. Trâm cãi phỉ thúy gì đó của hắn bị Vân Điệp tịch thu cất vào không gian.
Nàng cầm lược tách từng lớp tóc từ từ chải nhẹ, Sở Hiên thấy da đầu mình tê tê, sau khi trải qua sinh thần lần thứ 5 không có người nào dám chạm vào hắn, đừng nói đến việc chải tóc thân mật như vậy. Ở dưới Âm Vực không có gió thổi, nhưng mùi hương mát mẻ ngọt ngào của tiểu yêu tinh vẫn thoang thoảng quanh người hắn, Sở Hiên thất thần một lúc sau đó đột nhiên bừng tỉnh “nàng đang dùng mê hương mê hoặc hắn sao”. Hừ lạnh trong lòng Sở Hiên vừa khinh thường pháp lực tiểu yêu tinh thật kém cỏi, vừa thầm khen chính mình có tự chủ tốt [ anh đúng là giỏi tưởng tượng =)) ]
Nếu Vân Điệp biết cái tên mỹ nam này đang nghĩ nàng dùng mê hương gì đó mê hoặc hắn có lẽ sẽ sặc một ngụm máu.
“Được rồi, bước tiếp tiếp theo là tạo mẫu tóc” Vân Điệp nghiền ngẫm nhìn mỹ nam, 1 tay vân vê cằm 1 tay cầm tóc Sở Hiên lật qua lật lại xem xét nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Vừa nhấc tay lên thì mỹ nam chợt động tránh khỏi móng vuốt của yêu tinh bướm nhỏ ngước mắt nhìn nàng “ngươi muốn cắt tóc ta?”
Yêu tinh bướm nhỏ không trả lời mà gật gật cái đầu nhỏ
Sở Hiên:”không được” giọng điệu kiên định không thể lay chuyển
Yêu tinh bướm nhỏ:”sẽ rất đẹp”
Sở Hiên:”ta đủ đẹp. không cần phiền ngươi” định lừa ta sao. Hừ. Ma vương nào đó rất tự tin với vẻ ngoài của mình
Yêu tinh bướm nhỏ:”mới chưa được 3 ngày mà tim người khỏe rồi nhỉ?” Cảm thấy dụ dổ không được nàng chuyển sang uy hiếp.
Nhìn vẻ mặt đen thui của mỹ nam, Vân Điệp thầm nghĩ chắc hắn sẽ không cho đâu nhỉ. Đang lúc nghĩ cách khác thì nghe thấy âm thanh cam chịu của mỹ nam
“không được cắt ngắn” Ma vương gì đó đều hiểu được đạo lí thức thời là trang tuấn kiệt. Hắn ăn của nàng uống của nàng, có nàng hắn mới thoát khỏi nơi này. Tuy nghĩ vậy nhưng hắn rất không cam tâm bèn bổ sung thêm
“phải đẹp”
Cảm giác mình hiếp người quá đáng, lại nhìn vẻ mặt tồi tội của mỹ nam. Vân Điệp gật mạnh đầu tỏ rỏ sự chuyên nghiệp của mình để hắn an tâm
Công cuộc thay đổi phong cách của ma vương đại nhân bắt đầu. Tóc của Sở Hiên dài qua thắt lưng, tóc mái dài qua vai bung xỏa tự do khi nào mặc áo bào thân vương sẽ lấy hai phần tóc mai quận lên đội kim quan cái trâm ngọc. Vốn dĩ để như thế vẻ mặt của hắn sẽ tăng thêm độ lãnh khốc.
Nhưng sau khi qua bàn tay vàng của yêu tinh bướm nhỏ, vẫn là gương mặt yêu nghiệt khiến người khác mê muội nhưng hắn đã trở thành lãng tử phong lưu, tóc mái xéo phủ từ cánh mũi dài xuống ngang cằm, phía sau so le ngang thắt lưng.Tuy đường tóc vẫn chưa gọn gàng nhưng cũng tạo được mẫu tóc nàng ưng ý. Nàng ta còn tìm được ở đâu 2 sợi dây vải thắt mai tóc của hắn về phía sau muốn bao nhiêu mị hoặc thì có bấy nhiêu.
Sau khi xem hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, khóe môi ma vương nào đó giật giật
Nhìn không ra phản ứng tích cực từ mỹ nam, nhưng yêu tinh bướm nhỏ vẫn rất tự hào với tay nghề của mình, nàng ta hất cằm đắc ý
“thế nào..đẹp không?”
Ma vương:”không xấu” hắn thực sự muốn đập nát cái gương cho rồi.Nếu để thuộc hạ thấy được hắn lúc này thì hình tượng hắn xây dựng bấy lâu nay đã bị yêu tinh điên khùng kia đạp đổ một cách sạch sẽ
Sở Hiên tâm trạng tồi tệ, hắn muốn thoát khỏi nơi này chạy thật xa khỏi yêu tinh kia. Giới hạn chịu đựng của hắn sắp bị phá vỡ
“ngày mai chúng ta đi. Được không?”
Vân điệp đang loay hoay dựng giá vẽ nghe mỹ nam hỏi liền đáp “vết thương của ngươi ?”
“đã gần khỏi hẳn” Sở Hiên vạch vạt áo nhìn xuống vết thương của mình trả lời
“Uh, vậy ta sẽ chuẩn bị. Ngày mai xuất phát”
Trước khi mạt thế diễn ra, ước mơ của vân điệp là vào đại học mỹ thuật. Nàng đã học vẽ từ lúc 10 tuổi đến nay tuy không phải họa sĩ thiên tài gì, nhưng cũng được coi là xuất xắc. Theo những gì đã được học, Vân điệp tự tin tranh do nàng vẻ ra muốn bao nhiêu thật liền có bấy nhiêu thật.
Sau khi bôi bôi xóa xóa ngắm ngắm vẽ vẽ. Vân Điệp tung tăng đưa bức tranh hoàn chỉnh khoe với mỹ nam.
Sở Hiên nhìn nam nhân tuấn dật đứng trên phiến đá hư ảo chìm trong sương mù trong bức tranh liên bất ngờ nhìn yêu tinh bướm nhỏ
“ngươi vẽ thật đẹp nha” Sở Hiên không tiếc lời khen
“Đó là đương nhiên, chuyện bất ngờ còn rất nhiều” yêu tinh bướm nhỏ cười đến đắc ý
Nghĩ đến việc ngày mai phải xuất phát, liền dặn dò mỹ nam
“ngươi ở đây chờ ta”
Nói xong liền lắc mình vào không gian tìm kím đồ vật chuẩn bị lên đường
Nhìn yêu tinh trước mặt bổng nhiên biến mất. Sở Hiên có chút giật mình thất thần một lúc hắn liền vào lều nghĩ ngơi thật tốt để ngày mai xuất phát,…..