Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Huyền Huyễn Vạn Kiếp Yêu Chương 5: Lúc Nhạn Quay Về.

Chương 5: Lúc Nhạn Quay Về.

2:59 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 5: Lúc Nhạn Quay Về. tại dua leo tr

Một tháng qua nhanh, cứ thế đã đến thời gian trở về. Nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, tắm rửa, chải tóc. Lúc vén rèm đi ra thì trên bàn đã có người ngồi.
Trong phòng yên tĩnh. Nữ tử đi qua ngồi xuống, rót trà uống. Hai người đều không nói gì.
“Trên kia tuyết rơi chưa?”
“Chưa”.
Nữ tử gật đầu, uống một ngụm trà. Cứ ngẩn ngơ như thế tới khi mặt trời lặn.
Nàng nghĩ, chưa gì trời đã tối, ban đêm đường cũng không dễ đi. Nữ tử đùa với một con cá nhỏ mới bơi vào, thời gian nhoáng một cái, trân châu bên ngoài phòng cũng bắt đầu phát sáng. Ngồi mệt lại gục người xuống bàn, nghiêng mặt đùa với con cá nhỏ. Ánh sáng trong phòng cứ thế tối dần, nàng lại nói: “Ta đi ngủ đây”.
“Ừ”. Nàng đứng dậy bước vào bên trong, áo trắng dưới ánh trân châu càng lấp lánh chói lọi. Người ngồi bên bàn trà vẫn ngồi đó, nhìn một đêm.
Ngày thứ hai khi họ trở lại nhân gian, trời đổ một trận tuyết lớn, từ buổi sáng đến chạng vạng tối, đất trời hỗn loạn, như chuẩn bị một trận tuyết tiếp theo.
Nàng lạnh đến mức co mình trong áo choàng tuyết nhung, áo dày hai lớp, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn quanh.
“Mùa đông này lạnh quá”.
Nàng chui cả vào áo, giọng nói có hơi ồm ồm. Người bên cạnh nắm chặt tay nàng, đi từng bước cẩn thận. Đi được nửa canh giờ thì nhìn thấy hàng rào sân nhỏ nhà nàng. Ngọn đèn trong phòng lập lòe tòa ra, giữa đêm đông càng thêm ấm áp. Người kia hôn lên trán nàng một cái rồi nói: “Ta vào với nàng”.
Nữ tử nhìn thấy ánh sáng kia, hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích. Bàn tay như đang run lên, nàng buông tay người nọ ra, chạy thẳng vào sân nhỏ.
Người phía sau nhìn xuống tay mình, sững sờ ở đó.
Hắn không phải phàm nhân, cho nên có thể nhìn xuyên qua mọi thứ, thấy rõ người ở trong căn phòng kia. Đương nhiên cũng có thể nghe thấy được…
“Ân kì lôi, tại nam sơn chi dương…Hà tư vi tư?Mạc cảm hoặc hoàng…Chân chân quân tử, quy tai quy lai… Ân kì lôi, tại nam sơn chi trắc…. Hà tư vi tư? Mạc cảm hoàng tức… chân chân quân tử, quy tai quy lai… Ân kì lôi, tại nam sơn chi hạ… Hà tư vi tư? Mạc hoặc hoàng xử… Chân chân quân tử, quy tai quy lai…”. Tiếng đọc bài du dương, giọng hát trầm trầm dịu nhẹ, mang theo những rung động tâm hồn.
Giọng nàng như khóc: “Vân Vọng…”. Khuôn mặt đẫm nước mắt nhíu chặt.
Thẩm Vân Vọng nhìn qua, họ đã sống nương tựa lẫn nhau mười bốn năm, nàng chờ hắn tròn mười năm. Từ khi mười bốn tuổi đến năm hai mươi tư, quãng thời gian đẹp nhất trong đời nữ tử, nàng lại sống trong đợi chờ, chỉ vì hai chữ hắn để lại trước khi đi… chờ ta.
Nữ tử đẩy cửa ra, người trong phòng xoay người lại, một bộ y phục màu xanh, thêu hình lưỡi trăng viền vàng, phía trước là ngọc bội khắc chữ “Tướng”, ngọc khấu tóc đen, mặt mày tuấn tú, nhìn nàng.
“Thanh Ương”. Hắn gọi, “Chân chân quân tử, quy tai quy lai…” Nữ tử nhào tới, ôm chặt lấy hắn: “Vân Vọng, Vân Vọng, Vân Vọng…” Tiếng nức nở nghẹn ngào, bộc lộ hết sự uất ức và oán trách của cô gái nhỏ. Nam tử ôm chặt người trong ngực: “Ta về rồi”.

Huyền điểu đậu xuống nhánh cây bên cạnh, lông đuôi và cánh có màu trắng sáng nhạt.
“Kiếp này ngài thả nàng đi đi”. Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi xuống thân hình người đó, một bộ áo trắng như muốn hòa mình trong màn tuyết.
“Ta thả nàng, ai tới thả ta?”
Kiếp này đã định rồi, dù có tìm thế nào đi nữa, vẫn có người tới trước hắn một bước, tìm được nàng.
Sợi tơ hồng đó buộc vào ai thì họ sẽ yêu thương nhau sao? Trước kia nàng thương ta như thế, sao chỉ vì sợi chỉ đỏ đó mà trói hai người kia lại với nhau?
“Tình duyên chín kiếp đã hết, ngài ðừng quấn quýt không buông thế nữa…. sẽ hại nàng ấy thôi”.
“Vốn đã không có đường lui, cứ thế cả đời cũng có làm sao”. Khuôn mặt nam tử ẩn mình trong đêm tối, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao, nhưng giọng điệu như thể đang cuời: “Nàng đau khổ thế nào, ta sẽ chịu gấp trăm lần như thế, nàng luân hồi đời đời, ta cũng sẽ bên nàng kiếp kiếp”.
“Chỉ yêu như thế mà thôi….”.
Kiếp này nàng đã cho ta thì mãi mãi phải cho ta. Một phần, một ly, không, dù là một chút cũng không dược cho người khác. Thần đến diệt thần, Phật tới diệt Phật.
Thanh Uơng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Kỳ Hoa hắn mà thôi.
“Đồ điên”. Huyền điểu nhảy từ nhánh cây xuống mặt đất biến thành hình người, nàng trừng mắt nhìn người kia: “Ngài hại người ta ba kiếp, mỗi kiếp không sống quá hai mươi năm, ngài nhìn nàng ấy xem, nàng ấy là ai? Vốn không phải là một người sợ lạnh, giờ chỉ vì nằm giữa trời một đêm lại sinh bệnh, nếu không phải ta đưa cho nàng ấy trân châu, nàng ấy đã chết rồi! Một người thích tuyết như thế, giờ lại vì lạnh mà mặc tới hai lớp áo lông, cũng không được chạm vào bông tuyết, nếu ngài thực sự thích nàng ấy, ngài…” Huyền Sắc nhìn người kia, đôi mắt đỏ tươi biến đổi lạ kì.
“Ngài…” Nàng nhìn đôi mắt đỏ rực kia, ánh mắt càng trở nên phức tạp: “Kiếp này đã định rồi, nàng ấy sẽ không yêu ngài, sao ngài phải đau khổ…”
Nam tử ngẩng đầu lên, đưa tay che trước mắt, ngăn một bông tuyết vừa rơi xuống, khóe miệng vẫn ẩn hiện nét cười: “Nếu có thể buông được ta đã buông từ mấy đời trước đó. Giờ ta đã thành ma, thành ma vì nàng… làm sao mà buông được?” Tiếng nói nhỏ dần đi, tan vào gió tuyết. Hắn đẩy cửa ra, cánh cửa vang lên một tiếng “két”, ánh đèn trong phòng tỏa ra. Ánh sáng màu da cam rực rỡ giữa trời đêm.
Tuyết rơi suốt một tối, ngày thứ hai Thanh Ương đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, trên mặt ghế có một người đang nằm, chiếc ghế dựa giờ không đung đưa được nữa, bị đông cứng trong tuyết, người nọ cũng bị một lớp tuyết dày bao phủ, không còn nhìn rõ khuôn mặt nữa. Nàng vội vàng chạy ra, phủi hết lớp tuyết kia, bên dưới là một khuôn mặt bị đông lạnh trắng bệch, nàng cười: “Ân đã trả rồi, sao còn tới nữa?” Một đôi mắt trong trẻo lấp lánh, phản chiếu cả trời đất bao la. Nữ tử cũng không chờ người kia trả lời, nàng cười hỏi: “Ta muốn đi kinh thành, huynh có đi không?” Bộ dạng thẹn thùng vừa phấn chấn vừa hoảng hốt đó nhìn như một nữ tử chỉ mới mười bốn tuổi.
Hắn giật giật tay, một đống tuyết rũ xuống, bàn tay đưa lên vuốt một bông tuyết trên lông mày nàng.
“Đương nhiên là phải đi”. Nàng gật gật đầu, đứng lên rồi phủi nhẹ tuyết trên người, đi vào phòng.
“Vân Vọng, có người đi cùng chúng ta nữa”.
Hắn khép mắt, lớp tuyết dày trên người biến mất, tảng băng đóng trên ghế cũng không còn nữa, chiếc ghế dựa từ từ đung đưa, bông tuyết phất phơ trên người hắn, không hề rơi xuống. Chiếc ghế dựa bên cạnh lại bị tuyết phủ đầy, nhìn không ra hình dáng.
Thẩm Vân Vọng, tể tướng đương triều, mười năm trước hắn đậu trạng nguyên, lúc thi đình được Hoàng đế tán dương, từ đó một bước lên mây, thăng quan đến tể tướng. Hắn áo gấm về làng, mang quà phát từ thông tây đến thôn đông, từng nhà một, người nào cũng có.

Tôn đại nương mặc áo mới tới gặp nàng, vô cùng vui vẻ. “Tiên sinh, cháu đợi đã…” Tiếng bà như run lên, hốc mắt cũng đỏ ửng. Nàng cười, cầm chiếc vòng tay trên bàn đeo lên tay Tôn đại nương, không nói gì. Sau khi mọi người rời đi, người bên cạnh nhấp một ngụm trà, nhìn nàng lắc đầu: “Hồ đồ. Đó là sính lễ, sao có thể tùy tiện cho người khác được?” Phỉ thúy lão Khanh, nghìn vàng khó có, trên đời này cũng chỉ được một cái.
“Người trong thôn đối xử với muội rất tốt, Tôn đại nương thì khỏi phải nói nữa, mười năm nay vẫn xem muội như con gái ruột, muội có đồ tốt, không cho bà thì cho ai?”
Thẩm Vân Vọng lấy ngọc bội trên eo xuống, đặt vào tay nàng: “Cái này không được cho lung tung”.
Nàng vuốt chữ “Tướng” rồi hỏi: “Nếu ở kinh thành muội có phạm pháp thì ngọc bội này có cứu muội được không?”
“Nó chính là ta, Thanh Ương”.
Hắn nhìn nàng, nói: “Trên thế gian này, muội chỉ cần không gây sự với người cao nhất kia, thì không ai làm khó muội được”.
“Muội gây với Hoàng đế làm gì?” Nàng tựa đầu vào ngực người kia: “Vân Vọng, trên người huynh thơm quá”.
“Nói bậy”. Thẩm Vân Vọng gõ đầu nàng: “Ta là nam nhi bảy thước, không tô son điểm phấn, mùi thơm ở đâu ra”.
“Thì thơm thế thôi”.
“Nữ tử mà tựa vào ngực nam tử như thế thì ra thể thống gì”.
“Vậy huynh ôm muội làm gì?”
“Nếu muội không ôm ta, ta ôm muội làm gì?”
“Muội tựa vào huynh với việc huynh ôm muội có liên quan gì đâu?”
Người nằm trên ghế nhắm mắt mỉm cười, đung đưa đung đưa, đất trời gió tuyết như tuôn rơi trên mặt.
Trước bia có một con chim đen đậu xuống, ly rượu cũng kết thành băng.
Hắn lặng lẽ mở mắt ra, đưa tay lau vết máu bên môi, híp mắt nhìn: “Có giống như đời đó nhuộm đỏ áo khoác trắng của nàng bằng máu không Huyền Sắc?”
“Không giống”.
“Vì sao không?”

Môi như càng đỏ hơn, khóe mắt cong lên dài nhỏ.
“Kiếp đó nàng vẫn tâm tâm niệm niệm về ngài, rồi lại chết trong tay ngài, máu đó, nàng không muốn nhìn thấy”.
“Nếu ta biết là nàng thì sao mà hạ thủ được?”
“Vì sao ngài không biết đó là nàng?”
“Ta không biết”.
Đúng thế, hắn không biết. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết như ngày đó. Rõ ràng chính là nàng, vì sao lại không phải là nàng.
Thời gian thoáng đã nửa tháng trôi qua, nửa tháng này người ngoài phòng vẫn đứng ở ngoài phòng, người trong phòng vẫn ngốc ở trong phòng. Tuyết rơi dày đặc mấy ngày tiếp theo, cứ cách vài ngày nữ tử lại ra ngoài quét tuyết, không thì sẽ bị chôn sống mất. Người trong phòng đốt củi nhiều hơn, từng đốm sáng lùm bùm vang lên, chiếu lên khuôn mặt đỏ hồng của nàng, lan vào mắt.
“Năm tới có thể đi chưa?”
“Không đi”.
“Ừ”.
Cứ ba ngày lại có thư tới. Nội dung như một: trong triều không tướng, còn ra thể thống gì nữa. Hắn nhìn rồi tiện tay ném qua một bên, đỡ người mặc áo trắng kia đi làm thức ăn.
“Sao lại mặc đồ trắng rồi?”
“Không đẹp à?”
“Đẹp”.
Nữ tử khẽ cười. Lại qua hơn nửa tháng nữa, người đưa thư tới cửa ngước mắt nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Đi ra ngoài”. Nam tử đưa cho hắn một phong thư rồi nhắm mắt dưỡng thần. Vị quan viên kia lui ra.
“Ở kinh thành huynh cưới công chúa làm vợ à?”
Nam tử trợn mắt: “Không có, sao lại hỏi chuyện này?”
“Thế sao hoàng thượng lại thúc huynh?”
Nam tử nở nụ cười: “Bởi vì Thẩm Vân Vọng ta tài đức vô song, thiếu một ngày ngài ấy cũng không chịu được”.
Nữ tử híp mắt cười.
Cứ thế kéo dài đến giao thừa. Pháo hoa mang từ kinh thành tới đúng là đẹp hơn ở tiểu thành, hoa khoe đua sắc, nổ vang rầm trời, inh tai nhức óc. Hai người đứng trước hành lang nhìn đầy trời khói lửa, trên mặt ghế đóng một lớp tuyết của cả ngày.

Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đi tới, màn che màu xanh đậm, người đánh xe “Xuyyyy” một tiếng rồi dừng trước cửa nhà họ, Thẩm Vân Vọng nhìn một cái rồi chớp mắt. Thanh Ướng vào nhà bếp chưng cá.
“Không mời người ta vào ngồi à?”
Thẩm Vân Vọng ngẩn người: “Người nào?”
“Người ngoài kia”. Thanh Ương bưng nồi cá ra: “Chắc là vội về nhà không kịp đó”.
“Không cần đâu”.
“Hả?”
“Người ngoài phòng đâu?”
“Ai?”
“Người ngồi trên ghế?”
Hắn bưng giúp thức ăn, “Đã một ngày không thấy rồi”.
“Không biết”.
Thanh Ương nói thầm: “… Không khéo bị người ta bắt làm cá chưng rồi”.
Hai người ăn cơm xong thì thu dọn, sau đó lại ngồi cạnh bàn đón giao thừa.
Thanh Ương mệt mỏi, ngồi ngủ gà ngủ gật, đầu gật gù như gà con mổ thóc, dần dần thì gục luôn xuống bàn nằm ngủ. Người bên cạnh đang đọc sách, thấy nàng gục xuống thì cầm chăn lên đắp, tiếp tục ngồi bên đọc sách.
“Thanh Ương”. Có người gọi nàng, nàng mở bừng mắt đứng dậy, nhìn thấy người áo trắng ngoài kia, hắn dắt tay nàng, “Đi theo ta đi”. Chớp mắt một cái, hai người đã đến giữa đáy sông.
“Hôm nay huynh không bị người ta bắt đi chưng cá à?” Nữ tử khó chịu nói. Người kia cười cười: “Ta cũng nghe nàng nói như thế đó”.
“Lúc nào?”
“Buổi sáng”.
“Thiên lý truyền âm?”
“Ừ”. Hắn mang tới một chiếc áo choàng đem, bọc lấy người nàng, chặt kín không còn kẽ hở, chỉ còn khuôn mặt là hở ra. Nữ tử cũng không hỏi định đi đâu, cứ đi theo hắn. Đến một nơi có kết giới, hắn ôm nàng vào lòng, “Nhắm mắt lại”.
Cảm giác bên người có một áp lực không thở nổi, người nọ ôm nàng trong ngực, như thể cản hết mọi thứ đáng sợ bên ngoài. Một lát sau, hắn buông người kia ra, cầm tay nàng đi về phía trước.