Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 97 tại dualeotruyen.
“Chắc chắn là em nghe lầm, buổi tối làm gì còn có ai tới đây.”
Hai bạn nhỏ đang nói trong tay xách giỏ tre chính là Vân Đoá và Hoa Hoa. Nhìn dáng vẻ của hai bạn nhỏ, giữa đêm chạy qua đây bắt cá.
“Nhanh lên và cố gắng bắt thêm một chút cá và cua.”Vân Đoá ở bên cạnh lay lay.
Advertisement
“Hôm nay các anh chị đã cho chúng ta ăn hết thịt rồi. Bọn họ chưa từng bị đói, vì vậy chắc chắn sẽ rất vất vả.” Hai bạn nhỏ thì thầm.
Sau màn nước, khóe môi Khương Mạn bất giác cong lên. Mặc dù âm thanh của thác nước rất lớn nhưng cũng không cản trở thính giác khác với người bình thường của cô, dù làm như vậy tiêu hao siêu năng lượng một chút.
Nhưng có một điều bất ngờ, đó là những em nhỏ có trái tim ấm áp.
“Cô rất vui?” Hơi thở của người đàn ông phả vào tai, có chút nóng và có chút ngứa.
Giọng điệu u ám, phát âm rõ ràng, đó chính xác là tiếng nghiến răng. Nụ cười Khương Mạn khựng lại nơi khóe miệng.
Không phải chứ, đêm tối như vậy, mà người đàn ông này có thể nhìn thấy cô đang cười? Tinh như mắt chó à? Khương Mạn nhịn cười, nói nhỏ: “Đâu có, tôi đang ăn năn sám hối…”
“Sám hối cái gì?”
“Tôi đã làm ô uế thần thánh!” Ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Khương Mạn nhớ đến câu chị Lam nói khi đó. Thật sự là thành một lời tiên tri!
Bạc Hạc Hiên: “…” Đôi khi anh thật sự rất muốn cạy đầu cô ra xem bên trong chứa thứ gì!
Nếu lúc này ánh trăng có thể sáng hơn, chiếu sáng sau bức màn nước, Khương Mạn nhất định có thể nhìn thấy sự ửng hồng kỳ lạ trên mặt người đàn ông.
Bực mình… xấu hổ…
Trong ánh mắt có sự bất lực và sầu não đến anh thậm chí còn không nhận ra.
“Vậy sao? Sám hối xong rồi à?”
Khương Mạn quả thật cảm thấy có lỗi, cô nuốt nước miếng nói nhỏ:
“Hay là… để tôi xin lỗi anh một cách công khai?”
Cô nhanh chóng nói thêm một câu: “Xin lỗi bằng văn bản cũng được!”
Khóe miệng Bạc Hạc Hiên giật giật. Lời xin lỗi… bằng văn bản?
Nói rằng dưới nước lỡ tay chạm vào chỗ hiểm của người khác à?
Bên thác nước, hai bạn nhỏ đang mải miết bắt cá không ngờ rằng có hai người trần truồng đang ẩn mình sau bức màn nước.
“Vân Đóa, Hoa Hoa!”
Khương Mạn nghe thấy có tiếng gọi, vẻ mặt hơi thay đổi.
Hả? Tại sao Tiểu Lý Quân cũng đến đây? Mấy đứa nhỏ này buổi tối không cần ngủ à?
Tiểu Lý Quân chống nạng chầm chậm đi tới.