Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31: Nữu Hỗ Lộc Cố tui đã sống lại! tại dưa leo tr.
Chào mọi người, tui là Cố Tử An.
Hôm nay, là sinh nhật của Omega của tui!
Trong ngày quan trọng này, tui đã thành công thức tỉnh huyết mạch quỷ xui xẻo phiên bản sưu tầm của nhân loại cấp SSR:
Tui ở, trên du thuyền đã đặt, trước mặt bạn đời xinh đẹp, trước hoa hồng ngát hương, tạo dáng tui coi là ngầu nhất, nôn.
Nôn long trời lở đất, chấn động nhật nguyệt, gần như muốn mửa bao tử ra luôn. Nhân viên trên thuyền thấy vậy lập tức lái thuyền quay đầu chạy về bờ, sợ chậm một giây tui sẽ chết trên thuyền anh ta.
Haizz, tui cảm thấy hành tinh chật hẹp này không thể chứa được huyết mạch cao quý như tui sống, tui, muốn trốn khỏi nơi đây, ví dụ như tới Sao Hoả đi dạo.
Cố Tử An khôi phục từ dư âm của cơn nôn, cảm nhận cái vỗ sau lưng, lệ lập tức nhoè hai mắt.
Thần ơi, xin ông hãy nói với con rằng đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh rồi vẫn rất xúc động cũng không sao.
Lông mi dày rậm nhấp nháy, muốn quạt bay cảnh tượng trước mắt.
“Tử An, mắt em cũng không thoải mái sao?” Thẩm Mặc lo lắng chau mày, nâng mặt Cố Tử An lên kiểm tra kĩ.
“Không, em đỡ nhiều rồi.” Cố Tử An chua xót trả lời, nhờ phúc nôn mửa, từ lúc vị chua cuồn cuộn xộc lên từ cổ họng, một dòng nước nhỏ như nước chanh chạy tới mắt và mũi, nước mắt cứ vậy tuôn rơi.
Nhưng nó lại khiến Thẩm Mặc rất đau lòng, anh không hiểu trạng thái xấu hổ của bạn nhỏ nhà mình, chỉ coi như cậu vẫn còn khó chịu, dịu dàng dỗ dành, “Em đừng khóc, đỡ chút nào chưa? Muốn uống thêm miếng nước không?”
“Em đỡ nhiều rồi, có lẽ do khó tiêu cộng thêm thuyền lắc.” Cố Tử An hít nước mũi, thấy đồng hồ sắp đến mười hai giờ, ủ rũ ấm ức, “Em vẫn chưa hát mừng sinh nhật cho anh.”
“Em hát đi, anh nghe đây?” Thẩm Mặc chăm chú nhìn Cố Tử An.
Bài hát chúc mừng sinh nhật mang giọng nghẹn ngào xen lẫn tiếng đàn ghita đứt quãng vang trên boong thuyền đã được dọn dẹp. Thẩm Mặc lắng nghe, lòng mềm mại như dòng nước, muốn bao bọc người trước mặt thật chặt, để cậu và mình cùng chìm trong biển dịu dàng đắm say lòng người này.
Hát xong, Cố Tử An thấp thỏm nhìn Thẩm Mặc, sợ thấy vẻ không hài lòng khiến người ta xót xa trên gương mặt anh, “Đến lượt anh thổi nến cầu nguyện.”
Thẩm Mặc nhìn cậu chuyên chú, đan hai tay giơ trước cằm, từ từ nhắm mắt lại, dùng giọng mềm mại như lông ngỗng nói với sự thành kính, “Anh hi vọng, Cố Tử An mãi mãi vui vẻ, không phải khóc nhè.”
“Nói ra sẽ không linh nữa.” Cố Tử An vẫn đang lau mũi xấu hổ trừng Thẩm Mặc, “Anh mau đổi điều ước khác đi, lần này đừng nói ra.”
“Sao lại không linh?” Thẩm Mặc nhoẻn khoé môi, chậm rãi đến gần, hương bạc hà phả đầy mặt Cố Tử An, “Để anh xem bạn nhỏ Cố còn đang khóc nhè không?”
Cố Tử An ngượng ngùng đẩy Thẩm Mặc liên tục sáp đến, song bị đối phương đảo khách thành chủ nắm lấy tay, cậu nghe thấy anh nói, “Em nói xem điều ước của anh có thể thực hiện được không?”
Lòng bàn tay bị nắm trong tay đối phương, ngón tay bị nghịch tới nghịch lui, một cảm giác nóng hổi toả ra, thiêu đốt cổ họng khô khốc, “Em, em sẽ cố hết sức.”
“Vậy, có phải bây giờ nên cắt bánh kem không?” Thẩm Mặc ám chỉ.
Dao nhựa màu trắng nhẹ nhàng cắt qua kem tươi, sau đó xuyên vào trong bánh bông lan xốp mềm, đụng trúng túi nhựa bọc nhẫn phát ra tiếng soẹt, Thẩm Mặc lấy túi ra.
“Ồ, đây là cái gì?” Giọng điệu cố tình mang vẻ nghi vấn khiến cả câu nghe rất khôi hài, giống như phong cách nói chuyện dí dỏm trong các bộ phim truyền hình Mỹ.
“Hahahaha, anh nói giả trân quá.” Cố Tử An cười to, vạch trần thẳng, “Anh đã đoán được từ trước rồi đúng không.”
Nhìn Cố Tử An cười nghiêng trước ngả sau, Thẩm Mặc hiện lên chút bất đắc dĩ, giả vờ tủi thân, “Em không phối hợp với anh được sao? Hôm nay anh là thọ tinh đấy.”
“Hahahaha, được, lại lần nữa.”
Thẩm Mặc lại đặt túi vào tay, lấy nhẫn ở trong ra, “Ồ, đây là cái gì?”
“Đây là, phụt há há há, xin lỗi, em không nhịn được, trước đây sao em không phát hiện anh hài hước vậy nhỉ?”
Thẩm Mặc ngắm nhìn người vẫn còn vương nước mắt cười lớn hố hố, chờ cậu cười xong, tự nhiên đưa nhẫn trên tay qua.
“Sau khi đeo lên anh chính là người của em.” Cố Tử An nhấn mạnh, nâng tay phải của Thẩm Mặc lên, khoảnh khắc trước khi nhẫn tiếp xúc đầu ngón tay, cậu dừng lại, “Anh đồng ý không?”
“Anh đồng ý.” Thẩm Mặc đưa ngón áp út lên, tự động nhảy vào vòng tròn nhỏ sắp vây giữ cả đời anh, bằng lòng đồng thời cam tâm tình nguyện.
“Thật tốt.” Cố Tử An cười hệt một đứa trẻ, giống như đã có được báu vật tốt nhất trên đời.
Trong thời gian nói chuyện, du thuyền đã đậu bên bờ. Trải qua đợt náo loạn như vậy, ở đây qua đêm là không thể, sau này đoán chừng Cố Tử An cũng sẽ có bóng ma tâm lý khi thấy du thuyền.
Không lay chuyển được người sành ăn Cố Tử An, Thẩm Mặc đóng gói bánh kem biểu hiện tốt đẹp tối nay đem về nhà, chuẩn bị làm món tráng miệng ngày mai.
Cản Thẩm Mặc muốn ngồi vào ghế lái, Cố Tử An kết thúc cuối tiệc sinh nhật bằng việc cậu lái xe đưa Thẩm Mặc về nhà trót lọt.
Nghĩ ban đêm khá ít xe cộ, Thẩm Mặc đồng ý.
Thế nhưng, điều bạn tưởng tượng mãi mãi là tưởng tượng, cuộc sống bao giờ cũng sẽ xảy ra sai sót vào lúc bạn chắc chắn, đem bạn ra làm trò cười, cho bạn cảm nhận được cái gì gọi là thăng trầm.
“Ọc ọc ~”
Tiếng bụng kêu rung trời truyền ra từ bụng Cố Tử An, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
Trong bóng tối, thính giác của con người sẽ trở nên nhạy bén, vậy nên, chẳng cần nghi ngờ, Cố Tử An lại đội quần.
Để tui đói chết vậy đi, huyết mạch quỷ xui xẻo chết giẫm nên cắt đứt ở chỗ tui, huhuhu.
Cố Tử An dành một tay túm quần áo vùng bụng, đè bụng, hòng ngăn nó phát ra âm thanh.
“Ăn nhiều như vậy đã nôn bằng hết, cũng phải đói rồi, hay là về nhà anh nấu chút cháo cho em?” Thẩm Mặc chu đáo đề nghị.
“Không, em không xứng, cứ để em đói đi.” Cố Tử An nhìn thẳng phía trước, nắm chặt vô lăng, hùng hồn từ chối.
Thẩm Mặc nhìn thời gian, khó xử nói, “Nhưng, bây giờ đã là ngày hôm sau rồi.”
Ồ, bây giờ là ngày hôm sao thì thế nào? Cố Tử An khó hiểu.
“Người thất thố là em của ngày hôm qua, có liên quan gì đến em của hôm nay?”
Đúng vậy, anh nói rất có lý, không phản bác được! Cố Tử An thất thố có liên quan gì tới Nữu Hỗ Lộc Cố tui?!
Từ nay trở đi, Nữu Hỗ Lộc Cố tui đã sống lại!
“Vậy nên về nhà muốn ăn cháo không?”
“Muốn!”
Cố Tử An nghĩ thông rồi, không đúng, là Nữu Hỗ Lộc Cố nghĩ thông rồi gật đầu dứt khoát.
_
Lời tác giảCố Tử An: tui đã thành kính đến thế, tại sao tui vẫn xui xẻo như vậy? ((o(>皿<)o)) thần, tui không tin ông nữa!
Thần: ta cmn đã cho mi Thẩm Mặc rồi, mi không may mắn???