Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 7: Giúp việc, thất bại!

2:43 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7: Giúp việc, thất bại! tại dưa leo tr

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng “tích tích” giòn giã cùng với âm thanh ” cạch” của khóa mật mã vang lên, Cố Tử An mới nhận ra, vậy mà cậu, đã ở lại nhà Thẩm Mặc rồi!

Làm một người cuồng công việc, Thẩm Mặc không dành quá nhiều công sức để trang trí nhà cửa, vậy nên phong cách trong nhà vẫn là style nhạt nhẽo trong trắng xen đen Lương Tinh Vũ giúp thiết kế lúc đầu, ba phòng ngủ một một khách, mua hai tầng, trên dưới thông nhau, tầng trên làm phòng ngủ, phòng ngủ cho khách, phòng sách, tầng dưới là nơi nghỉ ngơi ăn uống xem ti vi.

Sau khi giới thiệu đơn giản một vòng, Thẩm Mặc đề nghị: “Chúng ta đi mua chút đồ dùng sinh hoạt đi, tiện thể mua nguyên liệu nấu bữa tối.”

“Được!” Cố Tử An to giọng trả lời, chạy lịch bịch đến cửa đổi giày, tha thiết nhìn vào trong chờ Thẩm Mặc ra.

Chỉ thấy Thẩm Mặc kéo một ngăn kéo trên tủ giày, lấy ra một cây dù, sau đó cầm túi khăn ướt nhét vào túi quần, rồi đến quạt điện, dây sạc, kẹo viên bao bì sặc sỡ, cuối cùng là xách bình bụng bầu màu hồng phấn dung tích một lít trên tủ treo lên vai.

Trố mắt nhìn một loạt thao tác của anh, Cố Tử An: hả? Nghiêng đầu khó hiểu kiểu vịt Koduck.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6b706c6e54466731475a336670673d3d2d313436363131383439372e313765373266353736663936616333323730373735333931333232302e6a7067Rất rõ ràng, Thẩm Mặc hiểu lầm biểu cảm này là thúc giục do chờ lâu, vội mang giày, lột một viên kẹo đút đến bên miệng Cố Tử An, vỗ đầu cậu, “Đi thôi!”

Cảm nhận kẹo trái cây vị dâu dần tan trong miệng, khóe mắt Cố Tử An liếc đến bình bụng bầu màu hồng phấn lạc quẻ với khí chất bá đạo tổng tài của Thẩm Mặc, trên thân bình còn dán sticker phim hoạt hình lớp làm đợt cậu tham gia trận đấu bóng rổ cùng với chữ “Cố Tử An ~”, “Bạn trai”, “^.<“

Aaaa, sao ảnh có sticker này, ngại quá! Hơn nữa cái “^.<” kia là cái gì!!!

Ngón tay của Cố Tử An vô thức di chuyển đến thân bình chạm sticker, Thẩm Mặc dừng bước, nâng bình lên mở nắp, động tác đút nước nước chảy mây trôi.

Nhìn ống hút được đưa đến bên miệng, Cố Tử An thử một hớp.

Thẩm Mặc lập tức nở nụ cười hiền từ: hóa ra đây chính là cảm giác chăm Alpha à? Không tệ không tệ.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6a6230365956695079786f595f413d3d2d313436363131383439372e313765373265663362653530353934353835343932393136323738332e706e67Cố Tử An: hình như có chỗ nào không đúng lắm?

Cây dù màu hồng phấn bung “bụp” ra ánh dưới mặt trời, hai bóng người chen dưới bóng râm. Trung tâm thương mại chỉ cách tiểu khu mười phút đi bộ, đi đến nơi, Thẩm Mặc còn đỡ, nhưng Cố Tử An sợ nóng đã đổ mồ hôi như mưa, Thẩm Mặc mở khăn ướt, động tác giúp lau mồ hôi càng ngày càng điêu luyện. Cố Tử An cũng dần ném suy nghĩ hồi trước ra sau đầu, cảm thấy trán hơi vã mồ hôi, cậu bèn dừng chân, ngoan ngoãn ngẩng đầu chờ được lau.

Đối với loại người thần kinh thô như Cố Tử An mà nói, bàn chải đánh răng tại sao phải chia lông cứng lông mềm? Dùng được là được! Khăn lông? Lấy đại một cái! Dép lê? Vớ bừa một đôi! Ai nói tui vô dục vô cầu? Đáng ghét, cái này không thể nhịn, ông đây có dục có cầu, vợ ơi dụi dụi!

Thẩm Mặc nhìn qua là biết rõ bản chất của Cố Tử An, anh ôm đồm hết việc lựa chọn, dắt theo một bé bự, thuần thục mua xong đồ, sau đó một tay một túi, một tay một bé bự xách về nhà, boyfriend material max.

Cố Tử An hiện mắt ngôi sao: “Anh Thẩm Mặc! Anh siêu quá.”

Thẩm Mặc cười quyến rũ, vuốt đầu cún: “Ngoan, đi xem tivi đi, anh nấu cơm.” Đẹp trai ngời ngời bay vào phòng bếp như gió, thế này là thích được khen hở? Yêu rồi yêu rồi.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4c704372447435532d6b745759513d3d2d313436363131383439372e313765373265663837633534373733333934323131313331363835312e6a7067Gia huấn Cố thị phải giúp vợ chia sẻ việc nhà xẹt piupiu qua mắt, Cố Tử An giống như cái đuôi nhỏ theo sau Thẩm Mặc, kéo góc áo của Thẩm Mặc: “Em có thể giúp gì không?”

“Ừm… Em gọt khoai tây đi.” Thẩm Mặc liên tục dặn dò, “Chú ý đừng gọt trúng tay.”

Cố Tử An gật đầu, cầm một củ khoai tây lên. Tuy Thẩm Mặc đã cố gắng lựa củ đẹp nhưng vẫn khó tránh hơi lồi lõm. Dao gọt vỏ vung qua, vỏ khoai tây lõm xuống không xi nhê, Cố Tử An nghiêng cổ, xì ~ thú vị. Tui gọt, tui gọt, tui gọt.

Như người ta hay nói, đại đao xuất kì tích, gọt khoai tây thành không khí.

Thẩm Mặc đã sơ chế xong hết nguyên liệu ôm cánh tay nhìn Cố Tử An từ từ gọt củ khoai tây to cỡ bàn tay thành size trứng gà, vỏ ngoài của khoai tây còn bị cậu nghịch đen sì.

Mím môi nhịn tiếng cười tràn ra từ khoang ngực, thấy Cố Tử An vươn tay lấy nạn nhân tiếp theo, anh vội ngăn, “Em gọt một củ khoai rồi, chắc cũng đã mệt, nghỉ lát xem tivi đi.”

Cố Tử An bị đẩy ra nắm móng vuốt tự cho là đã tìm được cảm giác, quay đầu thấy Thẩm Mặc còn chẳng cần dao gọt vỏ, trực tiếp dùng dao thái lột sạch vỏ.

Cố Tử An:… Tui đi xem tivi thì hơn.

Tivi đang phát sóng bộ phim luân lý [Văn học mẹ kế, tôi yêu mẹ nuôi tôi] rất được các Omega cảm xúc tinh tế yêu thích.

Nam chính vừa ngỏ lòng với mẹ nuôi mình, đau đớn mổ xẻ bí mật của mình: “Con là con riêng của ba nuôi và ánh trăng sáng của ông ta!”

Mẹ nuôi: shh ~

Cố Tử An: shh!!! Mở to hai mắt! Kích động!!

Sau khi giải quyết xong bữa tối, lên lầu xử lý một phần tài liệu, phát hiện quỷ nhỏ nào đó đã lún sâu vào trong vũng bùn phim máu chó không thể tự thoát ra, Thẩm Mặc bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh quỷ nhỏ, tôi phải xem xem nó hay bao nhiêu.

Máu chó hết xô này đến xô khác, tranh chấp, đánh nhau rồi “đánh môi” tiếp diễn luân phiên, nhìn hai cánh môi dán chặt trên màn hình, miệng lưỡi Cố Tử An khô khốc, hốt hoảng tắt tivi, “Em… em buồn ngủ rồi, đi vệ sinh cá nhân trước đây.”

Thẩm Mặc hạ cằm, nhìn màn hình tivi đăm chiêu.

“Rào rào” vòi hoa sen được mở lớn nhất, nước lạnh bị vỗ lên khuôn mặt đỏ bừng, sau khi nhiễm chút độ ấm xuôi theo sườn mặt nhỏ về bồn rửa tay. Bàn tay lấy bàn chải đánh răng khựng lại, Cố Tử An nhìn bàn chải đánh răng cùng kiểu khác màu hừ khẽ, kiểu đôi đó ~

Vui vẻ đánh răng xong, cầm bàn chải của Thẩm Mặc lên chạm nhẹ vào đầu bàn chải của mình một cái.

Tiếng cười khẽ vang lên từ cửa, Cố Tử An giật mình, quay đầu lại, không biết Thẩm Mặc đã nhìn bao lâu, vội vàng đặt bàn chải về chỗ cũ, muốn lướt qua Thẩm Mặc tháo chạy.

Cậu trốn, anh chặn, cậu mọc cánh khó bay.

Thẩm Mặc học theo động tác vừa rồi của Cố Tử An, nhẹ nhàng kề trán mình lên trán cậu, hơi thở của hai người tức thì quấn quýt. Cố Tử An không nhịn được lùi về sau mấy bước, anh áp sát từng bước một, cho đến khi hông Cố Tử An chạm lên bồn rửa tay.

“Trốn cái gì?” Thẩm Mặc trêu chọc.

“Trốn? Ai trốn cơ?” Cậu lập tức như mèo con xù lông bơm thêm khí thế cho mình, nhưng ánh mắt mở to đã để lộ cảm xúc riêng.

Một nụ hôn rơi khẽ nơi xương này, “xì”, xì hơi rồi.

Từng chút, từng nơi, tựa như mưa phùn lất phất, dịu dàng rơi lên mặt, cảm giác tê tê như điện giật truyền từ sau hông đến khắp mình, Cố Tử An nhũn người, muốn trượt xuống nhưng bị khuỷu tay như sắt vớt về, một bàn tay to kiểm soát đặt ở gáy, trong làn tóc đen tuyền xen lẫn những chấm trắng.

Thịt mềm trên eo bị bóp, Cố Tử An không kìm được muốn kêu khẽ, nhưng bị môi lưỡi nóng bỏng chặn bên môi, khu vực chưa từng khai phá lần đầu tiên bị thăm dò, nhà thám hiểm thô bạo càn quyết mỗi góc cạnh, hòng để lại đánh dấu thuộc về mình ở mọi nơi.

Đồ dùng cá nhân bị Cố Tử An quét rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, cậu muốn bớt thì giờ đi nhặt song bị véo cằm kéo về.

“Tập trung.” Giọng nói trầm khàn trút bên tai, cắn dái tai cậu như trừng phạt.

Cuối cùng, Thẩm Mặc thương yêu hôn nước mắt ứa ra vì thiếu oxy của Cố Tử An, cánh tay dùng sức, bế cậu về phòng cho khách bằng tư thế ôm công chúa.

“Ngủ ngon, Tử An.” Âm cuối bị hạ rất thấp, du dương triền miên như thể có nhiệt độ bỏng rát.

_

Lời tác giả: định dùng một cái tên chương bình thường đánh lừa xét duyệt, cầu nguyện.