Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 8 tại dua leo tr
Bản thảo Sư Linh đưa dán nhãn ngược luyến tình thâm, hiểu lầm gương vỡ lại lành, kinh dị trinh thám, huyền huyễn viễn tưởng, đủ thể loại khác nhau đảm bảo không máu chó không lấy tiền.
Nam chính Mặc Dương Kỳ, nữ chính… ồ nữ chính tên Thư Di.
Thư Di suýt xé bản thảo.
Thư Di :”…” Ra mình là nữ chính.
Hay quá.
Văn phong tác giả khá ổn, nữ chính xuyên không đến dị giới. Dùng tình yêu và ngây thơ cảm hoá vương gia phúc hắc bá đạo.
Cùng nhau, họ lần lượt đánh bại kẻ địch, đoạt năm thần khí, hợp nhất năm đại phái, trở thành bá chủ thế giới.
Mặc dù lời thoại các kiểu giống hệt, nhưng nhóm Thư Di coi như đi sớm hơn nguyên tác ước chừng một năm.
Mặt mũi nam chính cũng chưa thấy, trực tiếp nhảy sang đánh phó bản rồi.
Thư Di tìm đến mấy chương ở Cung Hoả Diễm, ngồi trên lưng lạc đà lật đọc.
Mấy chương đầu là sơ lược về vương quốc trên sa mạc cát.
Sau đó là hành trình vào Cung Hoả Diễm trộm Thần khí rồi bị Mục Dã cho người vây bắt.
Mỗi chương hơn nghìn chữ, Thư Di đọc cũng có chút mỏi. Bị A Ngu khuyên đành phải tạm ngưng lại, đợi có thời gian lại lôi ra cày nốt.
_
Cung Hoả Diễm nằm giữa cả một vương quốc trù phú trên sa mạc.
Kiến trúc toát ra hương vị xưa cũ, mang đậm hơi thở uy nghiêm.
Đến cổng thành, từ đây muốn vào chỉ có thể đi bộ, ba người liền để lạc đà lại.
Thanh Mai Thiên Ẩn lôi xuống bọc hành lí, vừa mở ra nhìn thì chần chờ giây lát
:”Trời nóng như vậy, sao Vu điện chủ lại chuẩn bị cho chúng ta toàn giày lông chứ? Còn dặn cái gì mà phải đi trước khi vào thành a. Trời nóng như vậy.”
Trên mặt Thư Di vẫn là biểu tình như thường, lấy giày viền bông xù ra cẩn thận giúp A Ngu mang, chính mình cũng đi vào.
Thanh Mai Thiên Ẩn bĩu môi nhìn hai người, cũng đổi giày theo.
Vào trong thành mới biết, cư nhiên tất cả các con đường trong vương quốc đều phủ băng lạnh. Nếu không cẩn thận để chân trần đi ngay, chắc chắn sẽ bị nhiệt độ đối lập làm sốc nhiệt một hồi. Nhưng nếu đã cân bằng nhiệt độ một thời gian dài, đi giày khác cũng chẳng vấn đề.
Những con đường toả đầy hơi lạnh màu lam đối lập với cả một vương quốc đầy cát, nhằm duy trì nhiệt độ nơi đây không quá nóng bức khó chịu.
Mà độ lạnh của những con đường này, đều được duy trì bởi thần khí đặt trong Cung Hoả Diễm.
Quang cảnh khiến người ta thán phục.
Các món ăn từ dừa và vải lụa là những sản phẩm mang thương hiệu của vương quốc cát nóng, dù là cách trang trí hay hương vị đều rất đỉnh. Thanh Mai Thiên Ẩn nhìn đến cái gì cũng hào hứng muốn thử.
Trước cửa sạp bán các loại quả.
Thư Di nhặt vài quả chà là trông ngon mắt, trả tiền rồi đưa cho A Ngu.
Thiếu niên vui vẻ nhận lấy, còn rất thân thiết mà nắm tay nàng.
Ông chủ hàng cũng rất hòa nhã mà nói
:”Phu thê hai người không giống người bản địa lắm, là lần đầu tiên đến vương quốc sa mạc hả?”
Thư Di :”Không phải phu t…”
Góc áo bị kéo cắt ngang lời nàng.
A Ngu dùng thanh âm nhẹ nhàng và giọng điệu tủi thân thầm thì
:”Chúng ta phải che giấu thân phận a~”
Thư Di vẻ mặt nghiêm túc hướng chủ cửa hàng đáp
:”Đúng vậy.”
Ông chủ lập tức nhiệt tình cười nói, giới thiệu cho họ đủ loại của ngon vật lạ và các điểm đặc biệt của nơi đây.
Thanh Mai Thiên Ẩn vừa vặn đi dạo về. Thư Di liếc trên người nàng, gần như tìm thấy hầu hết các món mà ông chủ đang kể, cũng không biết nàng ta mua bằng cách nào.
Lúc này, một giọng nói điềm tĩnh và kiềm nén từ sau lưng họ truyền đến
:”Ông chủ, tôi có thể xem chiếc bình kia được không?”
Thư Di đảo mắt liền thấy một nam nhân tóc đỏ kỳ dị mặc trang phục đặc trưng của sa mạc cát.
Mặt mày đối phương mang một nét đẹp rất riêng, đôi mắt khép hờ làm hàng mi rũ xuống tạo thành một đường bóng mờ.
Làn da ngăm cùng các trang sức vàng lấp lánh trên người y đặc biệt bắt mắt.
Đôi đồng tử như lam ngọc mang loại khí chất cô độc, lạnh lùng và cao ngạo làm người ta khó lòng kiềm chế kính ngưỡng.
Là Mục Dã.
Ứ khác gì tranh vẽ và miêu tả của Vu điện chủ luôn.
Thật tình cờ.
Thanh Mai Thiên Ẩn vừa trợn trừng mắt, Thư Di đã nhanh tay cản lại.
Nàng vốn cũng định bắt người rồi đi đường tắt lấy Thần khí, nhưng nhớ lại chương sáng nay đánh dấu tạm dừng tiếp theo lại có một câu
‘Mục Dã thật ra là người tốt.’
Thư Di đành kiềm hai tên đang mất bình tĩnh phía sau lại.
Mục Dã :”…” Nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của ba người họ kìa.
Mấy người này là ai vậy?
Mắt đối mắt một lời không nói.
Bầu không khí càng quái dị hơn.
Nữ tử đối diện đôi mắt đong đầy sương giá song miệng lại cười
:”Công tử chẳng hay tính danh là gì, có hứng thú với đồ gốm sao?”
Không thể túm đi, phải tiếp cận thăm dò trước đã.
Đôi môi Mục Dã mím nhẹ tạo thành độ cong kiên nghị
:”Tại hạ họ Mục. Quả thực ta đối với đồ gốm sứ có vui thú riêng.”
Không chỉ vậy, Thư Di còn biết y thích nhất là gốm sứ mang hoa văn kỳ lạ độc đáo.
Tất cả đều có trong bản thảo, bàn tay vàng quá tiện luôn.
Vừa hay trên đường Thư Di cũng mua số lượng kha khá mấy cái bình kiểu vậy, còn bị A Ngu nhìn chằm chằm một phen.
Đồng thời trong gian hàng phát ra tiếng nứt vỡ lanh lảnh chói tai.
Sắc mặt Mục Dã liền u ám buồn bực.
Ông chủ áy náy xin lỗi, nhưng y vẫn trả tiền mua lại mấy mảnh vỡ kia.
Thư Di ngỏ lời
:”Chỗ ta vừa vặn có vài đồ gốm hoa văn khá đặc biệt, Mục công tử có hứng thú đến xem không?”
Mục Dã ánh mắt sáng ngời.
Thanh Mai Thiên Ẩn hít một hơi, mơ màng muốn hỏi, lại bị A Ngu dùng ánh mắt cản lại.
Hai người bắt đầu nghĩ Thư Di muốn lừa người đi chỗ vắng rồi trói lại, thuận tiện quyết đấu một trận, lấy đi thần khí.
Mà sự thật chứng minh, bọn họ ảo tưởng hơi quá đà.
Hai người kia quả thật chỉ về khách trạm họ ở xem đồ.
Là đống gốm vô dụng Thư Di mua trên đường đến đây.
Trong phòng.
Thư Di ngồi trên ghế, dùng tay chống cằm, đầu hơi ngửa làm đường viền cằm thanh nhã duyên dáng hiện ra.
A Ngu ngồi cạnh hết sức nghi hoặc, dựa sát Thư Di biểu tình muốn nói lại thôi.
Thanh Mai Thiên Ẩn đứng canh cửa, hai mắt nhìn thẳng, tay chân qui củ không làm ra chút động tác dư thừa nào.
Mục Dã ôm một cái bình gốm lùn yêu thích không buông tay, nhướng mày nhìn ba người họ
:”Phần thành ý này của Thư cô nương, tại hạ xin nhận.”
:”Bây giờ có thể nói mục đích chính ra rồi chứ?” Đôi mắt lam ngọc như nhìn thấu tất cả.
Thư Di mỉm cười xã giao nhìn y
:”Chúng ta đến vì Thần khí Mục cung chủ đang giữ.”
_
Lời tác giả:
Tên và sản phẩm đặc trưng của Vương quốc trên sa mạc cát gồm dừa và vải lụa, một phần dựa theo game tác giả đang chơi để thiết kế.