Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 4: Tuyệt Đại Mỹ Nhân tại dua leo tr
Vương Tuyết Nghi trong lúc hỗn loạn đã lạc mất Đại Bảo, nàng chạy cả đêm không nghỉ, hiện tại đã mệt đến rã rời, may mắn phần bìa rừng lửa cháy không tới, nàng liền dừng chân tìm chỗ nghỉ ngơi.
Rừng Nguyệt Lâm của nàng, nhà của nàng, nơi sống an nhàn của nàng… Tất cả đã bị thiêu rụi trong một đêm. Tại sao? Tại sao chọn đúng rừng Nguyệt Lâm của nàng mà rơi xuống, phá hủy hết thảy?
Nắng đã lên cao, khiến cho khung cảnh tiêu điều hiện rõ. Vương Tuyết Nghi lặng người đứng đó, ánh mắt xa xăm nhìn vào sâu trong rừng, nhìn nơi nàng đã gắn bó một năm… Thở dài một tiếng, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi.
Xoay người tìm một chỗ để ngủ, nàng hiện tại đã muốn không còn sức đứng nữa.
“Đại ca! Không phải chúng ta đi săn thú trong Nguyệt Lâm sao? Tại sao lại không thấy một con a?” Một giọng nói lanh lãnh đột nhiên vang lên khiến Vương Tuyết Nghi giật mình tỉnh dậy. Qủa thật xui xẻo đến cực điểm, nàng bây giờ đứng còn không vững, lại gặp bọn người đến săn thú của nàng. Vương Tuyết Nghi gắn gượng bò dậy trốn sau tản đá, tiếng bước chân của đám người kia cũng vừa tới.
“Đồ ngu. Thú trong rừng Nguyệt Lâm dễ săn như vậy sao, nếu không phải cố chủ ra giá tiền lớn, ngươi nghĩ ta muốn đến nơi này tìm nguy hiểm à?” Nói nhiều, mau cảnh giác đi!” Người nói là một đại hán to lớn, cao khoảng hai thước, cả thân mình cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, điển hình của một lực sĩ hung hãn.Theo sau còn có năm người, cao thấp đều có, thoạt nhìn cũng khá khỏe mạnh.
Theo như lời chúng nói, có vẻ như đang đi săn thú cho người ta để lĩnh tiền đi, còn có nguy hiểm? Thú rừng của nàng nguy hiểm như vậy sao? Nàng sống với chúng một năm, cảm thấy chúng nó rất thân thiện nha.
Đang lúc nàng suy đoán, tiếng bước chân của một kẻ đã đến gần tản đá nàng đang trốn. Khiến nàng giật mình, trong lòng hồi hộp không thôi. Tiếng bước chân ngày càng gần, mồ hôi trên trán nàng không ngừng tiết ra. Không tốt chút nào, nàng hiện giờ còn rất mệt, không có sức chống lại bọn chúng.
“Đại ca! Có Sài lang thú xuất hiện!” Ngay lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến, cả đám liền hướng tên vừa lên tiếng vọt tới. Vương Tuyết Nghi trong lòng mới thả lỏng một chút, nàng liền động tâm thần liên kết với Sài lang thú bảo nó dụ đám người chạy ra hướng khác, sau đó cố gắng chạy đi.
Nàng nếu trong phạm vi gần với thú vật thì có thể liên kết với nó, cũng không biết có phải do nàng là nữ vương của chúng hay không mà mỗi yêu cầu của nàng chúng đều tuân theo vô điều kiện. Bất quá điều này đối với nàng vô cùng tốt.
Đợi đám người đi xa, Vương Tuyết Nghi mới dám đứng lên, nơi này không còn an toàn nữa rồi. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi.
Vừa mới đi được vài bước, chân nàng đã lảo đảo té ngồi xuống đất, thầm than không ổn, nếu để mấy tên kia trở lại nhìn thấy nàng, dám chắc sẽ không có tốt đẹp gì đối với nàng. Đang lúc không biết phải làm sao, thì lại có một đám người khác kéo đến, lần này có khoảng hơn mười người, cảm giác của nàng vô cùng nhạy bén, có thể đoán được đối phương từ xa, hình như bởi vì sống trong rừng,nên trực giác của nàng càng ngày càng tiến bộ đi. Nhưng mà lúc này, nàng chạy không kịp nữa, đám người đã đến, nhìn thấy nàng ngồi cúi đầu dưới đất…
Trong nháy mắt nhìn thấy nàng kia, toàn bộ đều như bị điện giật, hai mắt kinh diễm không thể tin nhìn nàng. Chỉ thấy một thiếu nữ mặc da thú, cả người lấm lem bụi bặm, thế nhưng, làn da trắng nõn kia không thể nào dấu hết, hai cánh tay cùng đôi chân trần thon thả để lộ, mái tóc đen dài mềm mượt có chút lộn xộn xõa trên đất, tư thế ngã của nàng quả thật khiến lòng người xao động, dáng ngừơi mềm mại cúi đầu ngồi đó.
Trong lòng chấn động,Tư Đồ Tư chỉ cảm thấy tim mình đập loạn lên, thế gian này, lại có một người con gái xinh đẹp như vậy, chỉ mới nhìn dáng người của nàng, đã bị chấn động như thế… Vậy còn khuôn mặt của nàng, còn đẹp đến nhường nào? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mong chờ.
Chỉ thấy nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, giây phút đó, giống như thời gian ngừng trôi, vạn vật đã không còn thấy đâu…Tất cả, đều bị dung nhan mỹ lệ của nàng làm cho thất sắc… Những vết bẩn đen trên mặt nàng cũng không che nổi ngũ quan vô cùng tinh xảo kia, đôi mắt nàng nhu mì lưu chuyển,ngàn ánh sao trên trời cũng không thể sánh bằng một cái liếc mắt của nàng,hàng mi dài cong quyến rũ, đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoa đào… Dung nhan này, chỉ sợ đến cả thần tiên cũng không sánh bằng, nàng đẹp như vậy, đẹp đến mức người ta cũng không thể tưởng tượng ra…
“Xin lỗi! Có thể hay không giúp ta đứng lên?” Thật là, dung nhan của nàng ở hiện đại cũng không khiến người ta như chết đứng như vậy đâu, nàng nghĩ ở nơi
cổ đại phong thủy tốt như vậy, có lẽ mĩ nữ cũng nhiều như mây, sao lại nhìn nàng như vậy a? Trước mắt không còn lựa chọn, chỉ có thể nhờ người này giúp mình vậy, nhìn hắn khôi ngô tuấn tú, mặc y phục có vẻ sang trọng, có lẽ là một người có địa vị đi.
Giọng nói của nàng cất lên đánh thức đám người từ cõi tiên trở về, nhưng khi ý thức được giọng nói của nàng, lại không khỏi rung động. Trời ạ! Đến cả giọng nói cũng êm tai như vậy, phảng phất như tiếng của tiên nữ chốn nào vang vọng về, làm xao động lòng người. Tư Đồ Tư trong lòng hạ quyết tâm mãnh liệt, bất luận như thế nào, hắn cũng phải đem bảo bối này cột chặt bên người, không cho kẻ nào đoạt lấy.
Ý thức được lời nàng muốn nhờ, cả đám người không hẹn mà chen nhau bước tới muốn nâng nàng dậy.
Tư Đồ Tư mạnh mẽ ho khan hai tiếng, thành công đem đám người kia dừng bước, trong lòng trân trối oán hận nhìn hắn, được đỡ mỹ nhân a, nhất là cái mỹ nhân đẹp đến mức không có thiên lý như vậy, chính là cầu còn không được, bất hạnh, bọn họ không có cái phúc ấy.
Tư Đồ Tư hài lòng nhìn họ một cái, rồi ánh mắt hết sức ôn nhu nhìn Vương Tuyết Nghi đi tới. Hắn vươn tay định ôm nàng đứng dậy, nhưng nàng phất tay, nói:
“Không cần ôm ta.” Nói rồi nàng lấy chút sức lực yếu ớt nắm lấy cánh tay rắn chắt của hắn làm điểm tựa từ từ đứng lên. Vừa mới đứng lên, chân nàng lại mềm nhũn, lảo đảo lại ngã nhào vào ngực hắn.Tư Đồ Tư nhanh tay đỡ lấy nàng, thoáng chốc cả người lại như bị điện giật ngây dại tại chỗ. Cảm giác mềm mại như vậy, ôm nàng thật rất thích a, mùi hương thơm nhẹ truyền đến mũi, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.Khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười, hắn định nàng rồi!