Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 106 tại dua leo tr
“Anh coi thường tôi hả?!” Lý Chí tức xì khói, rất có xúc động muốn quăng thẳng cục tiền vào mặt Phổ Thông. Tiền bạc sòng phẳng như thế, người đàn ông này không muốn coi gã là bạn nữa phải không?!
“Bình tĩnh nghe tôi nói này. Tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Bạn bè với nhau, quý là ở cái tình cái nghĩa, chứ không phải là tìm cách ăn bớt ăn xén tiền của nhau. Chúng tôi không muốn bị mang tiếng là lợi dụng bạn bè. Nếu cậu coi tôi là bạn thì hãy nhận lấy số tiền này, được chứ?”
Lý Chí trợn mắt nhìn Phổ Thông, “Hiểu rồi, khổ lắm, nói mãi. Này, trả anh ba trăm, viện phí các thứ chỉ có hai trăm thôi, thật đó, không nói xạo đâu.”
Phổ Thông thấy bộ dáng thiếu kiên nhẫn của Lý Chí liền yên tâm nở nụ cười, tự nhiên nhận lại tiền, sau đó quay lại phòng bệnh bàn chuyện phẫu thuật với Hồng Kỳ.
“Anh không có ý kiến gì, em đi hỏi thử ý bác sĩ thế nào đi.” Vì vừa bị Lý Chí khinh bỉ, Hồng Kỳ không dám nhắc đến chuyện tiền nong trước mặt gã nữa.
Phổ Thông nhận lệnh tức tốc đi tìm bác sĩ. Sau một hồi trao đổi, bác sĩ bảo là nếu người nhà đã có quyết định thì ngày mai làm thủ tục nhập viện, ngày kia tiến hành phẫu thuật.
Vì những cơn đau chết đi sống lại thường xuyên ập tới, hôm nay Hồng Kỳ đành nằm trong bệnh viện luôn. Trước tiên truyền nước biển, mai sẽ lấy máu xét nghiệm tổng quát, nếu tất cả bình thường thì ngày tiếp theo sẽ đưa lên bàn mổ.
Tan ca, Ngô Trung ghé qua thăm Hồng Kỳ, bốn người hàn huyên một lúc. Thấy tinh thần Hồng Kỳ không tốt lắm, Ngô Trung bèn nói tạm biệt, lúc về còn tiện tay xách theo Lý Chí.
“Tối nay em cứ về nhà đi, mai lên chăm anh cũng được.” Có lẽ một tuần tiếp theo Phổ Thông sẽ phải chạy qua chạy lại chăm sóc hắn. Việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc của y, lại còn phải gánh thêm chi phí phẫu thuật nữa, tiền vào không có mà tiền ra thì ào ào, Hồng Kỳ đau lòng chết mất.
“Anh lại đang lo chuyện tiền bạc à? Không sao đâu, bác sĩ bảo đây là tiểu phẫu, không tốn kém lắm đâu.”
“Không tốn kém là bao nhiêu?” Hồng Kỳ mếu máo.
“Nhìn anh kìa”, Phổ Thông bật cười, “Chưa tới ba ngàn đồng (
<10 000 000 VND), nếu có bảo hiểm y tế thì còn được giảm nữa.”
“Bảo hiểm y tế à…” Hồng Kỳ nghiêng đầu tựa như đang suy nghĩ.
Phổ Thông ở lại với Hồng Kỳ một lát, quay qua quay lại đã tới chín giờ tối. Sắc mặt Hồng Kỳ vẫn chẳng khá hơn chút nào, có điều như vậy mới đúng với một người đang bệnh.
Lúc sắp về, Phổ Thông lại năn nỉ Hồng Kỳ cho mình qua đêm ở đây, nhưng Hồng Kỳ bảo là mình đã không sao rồi, với lại bệnh viện cũng có y tá trực đêm mà, Phổ Thông cứ yên tâm về đi thôi.
Phổ Thông hiểu cái tính cứng đầu của Hồng Kỳ hơn bất kì ai, hơn nữa y cũng phải về lấy tiền, vậy nên y đành tạm biệt Hồng Kỳ, thất thểu trở về căn phòng dường như đã trở nên lạnh tanh vì thiếu vắng hơi ấm một người. Tới nhà, Phổ Thông tắm qua loa rồi lên giường ngủ sớm, sáng mai còn phải tranh thủ dậy nấu cơm rồi đem lên cho Hồng Kỳ nữa. Cứ suy nghĩ miên man, Phổ Thông ngủ quên lúc nào không biết.
Sáu giờ sáng hôm sau, Phổ Thông tỉnh giấc, y rửa mặt bằng nước lạnh, xốc lại tinh thần rồi đi vo gạo nấu cháo, lần này còn bỏ thêm ít rau xay nhuyễn và thịt bằm cho Hồng Kỳ ăn đỡ ngán.
Lại sợ Hồng Kỳ ăn không đủ no, trên đường đến bệnh viện, Phổ Thông lại ghé mua thêm hai cái màn thầu (
một loại bánh bao không nhân của Trung Quốc). Ai ngờ Phổ Thông đem đồ ăn sáng tới thì Hồng Kỳ đã bị đưa đi làm xét nghiệm rồi. Phổ Thông đành ngồi trong phòng đợi hắn, đợi hoài đợi mãi, đợi đến khi cháo sắp nguội, Hồng Kỳ mới được thả về.
“Cháo nguội rồi, để em về hâm lại.”
“Thôi thôi, cứ tới tới lui lui, nhìn chóng cả mặt. Đưa cháo cho anh nào, ừm, còn ấm, vẫn ăn được mà.” Hồng Kỳ nhận lấy muỗng từ tay Phổ Thông, bắt đầu ăn. Nuốt được vài muỗng, hắn ngẩng lên nhìn khuôn mặt lo lắng của Phổ Thông.
“Em cũng ăn tí gì đi chứ. Ăn no thì lát nữa mới có sức dìu anh chạy lên chạy xuống. Yên tâm đi, anh hết đau rồi.”
Ăn xong, hai người lại đi làm một vài kiểm tra nữa, nếu không có gì thay đổi, hôm sau Hồng Kỳ sẽ tiến hành phẫu thuật.
“Anh muốn báo cho chị họ không?” Đêm nay Phổ Thông nằng nặc đòi ở lại, Hồng Kỳ cũng hết cách.
“Không cần đâu, đợi khi nào khỏe lại, anh sẽ tự đi nói chuyện với chị ấy.”
Phổ Thông nghe theo ý của Hồng Kỳ. Y đóng cửa lại, phòng bệnh này vốn có ba giường, nhưng hiện tại chỉ có một bệnh nhân là Hồng Kỳ thôi. Phổ Thông không thèm ngó ngàng đến hai giường còn trống kia, rửa tay rửa chân xong thì tót lên giường của Hồng Kỳ, ôm lấy hắn như gấu koala ôm cây. Hai gã đàn ông cùng chen chúc trên một cái giường, chật thì chật thật, nhưng cũng rất ấm áp.
Nằm trong vòng tay Phổ Thông, Hồng Kỳ ngủ rất an ổn.
Lúc Hồng Kỳ phẫu thuật, Ngô Trung và Lý Chí đều có việc nên không đến được, nhưng hai người đều gọi điện hỏi thăm tình hình. Phổ Thông ngồi một mình trước phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ treo trên tường, căng thẳng đếm từng phút trôi qua.
Hơn một giờ sau, cửa phòng phẫu thuật bật mở, Hồng Kỳ vẫn còn ngấm thuốc tê nhắm nghiền mắt nằm trên băng ca được y tá đẩy ra ngoài.
Đi thang máy lên lầu ba, vào phòng bệnh, đến khi Hồng Kỳ đắp chăn nằm trên giường, Phổ Thông mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi. Phổ Thông vui vẻ lon ton chạy vào phòng, ngồi bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của Hồng Kỳ. Thuốc tê dần mất tác dụng, Hồng Kỳ bị cơn đau đánh thức.
Phổ Thông thấm ướt tăm bông, nhẹ nhàng lau lau đôi môi nứt nẻ của Hồng Kỳ. Hồng Kỳ nằm một đống, uể oải quan sát động tác của Phổ Thông. Buổi chiều, bác sĩ ghé qua kiểm tra vết thương của Hồng Kỳ, không bị xuất huyết, qua tối nay sẽ đỡ hơn nhiều.
Không thể ăn, Hồng Kỳ đành dựa vào truyền dịch để cung cấp năng lượng cho cơ thể. Phổ Thông vẫn ngày đêm canh giữ bên người Hồng Kỳ, bởi vì Hồng Kỳ phải nằm yên một chỗ, nên bác sĩ đã đặt cho hắn một cái ống dẫn nước tiểu, dưới gầm giường còn trang bị một cái bô. Nhiệm vụ mỗi ngày của Phổ Thông là đem đổ cũng như cọ rửa bô, y làm rất nghiêm túc, không một chút ghét bỏ. Ngày thứ hai sau phẫu thuật, sắc mặt Hồng Kỳ vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng rõ ràng đã tốt hơn hôm qua nhiều.
Y tá đến đưa cho Phổ Thông một gói nhỏ.
“Gì vậy?” Hồng Kỳ hiếu kỳ hỏi. Phổ Thông mở ra xem, bên trong là mấy cục trắng trắng tròn tròn to bằng hạt gạo, nom rất lạ mắt…. Đây là đá quý hả?!