Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 11 tại dua leo tr
“Khụ, Hồng Kỳ, không ngờ anh lại dữ dằn như vậy á.” Vài người quen biết Hồng Kỳ sau khi chứng kiến một màn vừa rồi cảm thán.
“Ha ha, là do người phụ nữ kia gây sự trước thôi. Mấy cô mấy cậu yên tâm đi, khách hàng là thượng đế, nếu không có chuyện gì, tôi không dám nhe nanh múa vuốt với mấy người đâu mà lo.” Xử lý xong một mụ điên, tâm trạng Hồng Kỳ rất tốt, cho nên hắn mới nói nhiều như thế.
Chuyện vui đã hết, đám đông dần tản ra. Hồng Kỳ rút quần áo đã khô trên sào xuống, phơi ga giường với vỏ chăn vừa giặt xong lên, trong thau vẫn còn hai bao gối chưa giặt kịp, mà đồng hồ đã chỉ mười một giờ, nên Hồng Kỳ quyết định sẽ đi nấu cơm trước.
Hắn thu dọn qua loa, khóa cửa phòng, lóc cóc chạy đi mua nguyên liệu về nấu ăn. Dạo này Hồng Kỳ thường xuyên ra chợ nên nhiều chủ cửa hàng cũng dần biết mặt hắn. Dạo một vòng, hắn mua được khúc sườn non với hai lạng nấm hương.
Sườn xào nấm là một món phức tạp, ít nhất là đối với một nam nhân độc thân như Hồng Kỳ, nó tốn kha khá công sức để làm.
Hồng Kỳ còn chuẩn bị thêm nước chanh có tác dụng giải nhiệt giải khát. Mười hai giờ kém, Phổ Thông mang theo tiền vào phòng.
“Lại thịt nữa hả? Hồng ca, sau này chúng ta hạn chế ăn thịt được không, thứ này mắc lắm.” Đây là lần đầu tiên Phổ Thông dị nghị với Hồng Kỳ, y nghĩ, hai người họ có giàu có gì đâu mà ngày nào cũng ăn thịt.
“Đừng tưởng bở, hôm nay cho cậu ăn bữa cuối, tiền tôi có rủng rỉnh đâu mà mua thịt bồi bổ cho cậu suốt chứ.” Hồng Kỳ cười. Hắn nghĩ lúc trước Phổ Thông có lẽ không được ăn uống đầy đủ, nên hắn định mua thịt tẩm bổ cho y trước, còn những buổi sau thì chỉ cần ăn no là tốt rồi.
Phổ Thông thả cái bao của mình xuống, đi rửa tay. Mùi sườn xào nấm bốc lên thơm lừng, tuy ngoài miệng nói không cần, nhưng đồ ngon như thế, ai nỡ từ chối chứ. Cơm dọn lên bàn, Phổ Thông vừa ăn vừa gắp thịt cho Hồng Kỳ.
Tuy lúc trước Hồng Kỳ đã bảo mình không thích ăn thịt, nhưng Phổ Thông sợ hắn ăn không đủ no, nên y ép hắn ăn hết nửa đĩa thịt mới chịu tha.
Việc rửa chén sau đó tất nhiên là của Phổ Thông. Hồng Kỳ ngồi ở đầu giường, hai mắt cứ díp hết cả lại, xém nữa ngủ luôn rồi, nhưng lại bị âm thanh lạch cạch phát ra khi Phổ Thông cất chén dĩa quấy rầy.
“Nếu cậu mệt thì cứ ngủ một giấc đi.” Hồng Kỳ lê thân già đứng dậy, hắn còn hai cái bao gối chưa giặt nữa kìa.
Phổ Thông lắc đầu, lúc này ai cũng buồn ngủ hết, giờ y tranh thủ đi làm, thế nào cũng kiếm được kha khá.
Nhặt cái bao của mình lên, uống hết nửa ly nước chanh, vỗ vỗ má buộc mình tỉnh táo lại, Phổ Thông tạm biệt Hồng Kỳ đội nắng ra đi.
Đợi Phổ Thông đi khuất, Hồng Kỳ ra ngoài giặt đồ tiếp, căn phòng trở nên trống vắng. Hai cái bao gối nhanh chóng được giặt xong, phơi lên sào, Hồng Kỳ đoán đến chiều chắc sẽ khô.
Rảnh tay rồi, Hồng Kỳ lại nghĩ đến Phổ Thông, hình như y toàn nhịn khát đi làm, hôm nào phải mua cho y bình nước mang theo mới được. Hồng Kỳ vào phòng, lại nhìn một lượt, phát hiện hắn có nhiều thứ dư thừa quá, tuy hắn đã cố gắng sắp xếp, nhưng đồ đạc chất đống như thế khiến người ta có cảm giác vừa bẩn vừa ngột ngạt.
Trước khi Phổ Thông chính thức dọn đến, Hồng Kỳ đành tranh thủ quét dọn lại lần nữa. Những thứ chưa cần hoặc ít dùng hắn cho hết vào ngăn kéo, hoặc va li rồi nhét dưới gầm giường, nồi cơm điện với nồi hấp thì đem ra đặt ở chỗ trống nơi cửa sau, nắp remote TV bị lỏng thì lấy băng keo dán lại.
Sau đó hắn lấy chổi quét nhà, động tác hơi mạnh nên bụi bay mù mịt, tiếp theo là lau sàn, ngóc ngách nào chèn tay vô được là hắn lau hết. Cuối cùng Hồng Kỳ lấy ra thêm một bộ dụng cụ tắm mới tinh cho Phổ Thông. Sau khi lau dọn, căn phòng trông thoáng đãng hẳn ra, đúng là “Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm” mà.
Lúc Hồng Kỳ dọn dẹp, hắn có phát hiện một cái túi, bên trong là một bộ quần áo dính đầy bụi bẩn, đúng là bộ hôm qua Phổ Thông mặc. Hồng Kỳ vỗ đầu tự trách sự bất cẩn của bản thân, Phổ Thông giấu đồ như vậy, chắc y định lúc về sẽ tự giặt, không làm phiền hắn đây mà.
Thế là Hồng Kỳ lại lôi thau với bột giặt ra, bỏ bộ quần áo bẩn kia vào. Loay hoay đến hai giờ rưỡi chiều, Hồng Kỳ hoàn thành nhiệm vụ.
Hồng Kỳ cảm thấy hơi buồn ngủ, hắn vào phòng, đóng cửa lại, gục đầu xuống cái bàn kê cạnh cửa sổ đánh một giấc ngon lành.
“Này, này.” Hồng Kỳ đang đánh dở ván cờ với Chu Công đột nhiên bị tiếng gọi kéo khỏi mộng. Hắn giương đôi mắt nhập nhèm lên nhìn, là một nam nhân lạ mặt.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh đổi tiền lẻ cho tôi để tôi trả tiền WC đi.
” Nam nhân kia hình như đang có việc gấp, gã chìa một tờ tiền có mệnh giá khá lớn ra, liên tục thúc giục Hồng Kỳ. Hai mắt Hồng Kỳ trừng lớn, hắn đào đâu ra ngần này tiền lẻ chứ.
“Mau lên, tôi không có thời gian đâu.” Nam nhân thấy Hồng Kỳ chần chừ mãi, bắt đầu mất kiên nhẫn. Hồng Kỳ tốt tính bảo:
“Thôi, lần sau cậu trả cũng được.”
Nam nhân nghe vậy, nhíu mày, cuối cùng móc ra đồng nam hào ném vào hộp tiền rồi chạy mất. Hồng Kỳ nhìn hành động của gã, gãi gãi tai chẳng hiểu mô tê gì.
Đến mãi lúc sau Hồng Kỳ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai chủ tiệm đến đi WC, hắn mới tỉnh ngộ, nam nhân kia muốn đổi tiền lẻ, xung quanh đây thiếu gì cửa hàng sao không đổi, mắc mớ gì phải chạy đến WC? Tuy rằng chỗ này nhiều tiền lẻ thật, nhưng ngay lúc đó chắc gì có đủ số tiền gã cần?
Quá nhiều câu hỏi không có lời giải đáp, Hồng Kỳ cũng lười suy nghĩ, chỉ cảm thán, đúng là chuyện lạ ngày nào cũng có, rồi thôi. Chiều, Hồng Kỳ vươn vai một cái, ra sào kiểm tra, quả nhiên đồ đã khô hết rồi.
Rút hết đồ vào, lại sắp đến giờ cơm tối. So với lúc trước, cuộc sống tẻ nhạt Hồng Kỳ đã phong phú hơn rất nhiều, có một người để quan tâm cũng không quá tệ.
Hồng Kỳ hài lòng nhìn lại thành quả dọn dẹp của mình lần nữa, tuy không đến mức thay da đổi thịt, nhưng trông cũng sáng sủa hơn hẳn, nhưng mà, hình như còn thiếu cái gì đó, đúng rồi, chính là bình xịt thơm phòng!
Nhân lúc các tiệm còn mở cửa, Hồng Kỳ tranh thủ đi mua một cái bình đựng nước, một bộ nội y cho Phổ Thông, vì không biết kích cỡ của y nên hắn đành lấy size lớn nhất, nếu không vừa thì lần sau rủ y đi mua cùng vậy.
Vốn Hồng Kỳ định mua bình xịt thơm phòng, nhưng sau khi nghe người bán giới thiệu về hộp thơm phòng, loại tự động tỏa ra mùi thơm, hơn nữa cũng không mắc hơn bình xịt thơm phòng bao nhiêu, Hồng Kỳ liền đổi ý.
Hồng Kỳ chẳng phải kẻ siêng năng gì, thế mà nhờ Phổ Thông, hắn đã biết chăm lo cho cái ổ chó của mình, đồng thời hắn cũng dần nhận ra những điểm tốt của cuộc sống độc thân, những thay đổi nho nhỏ kia, dù không thể miêu tả bằng lời, nhưng từng giây từng phút hắn đều cảm nhận được, mà những thay đổi này đều là do Phổ Thông mang đến.
Giờ hắn cũng hơi hiểu tại sao nam nữ yêu nhau lại muốn kết hôn, có lẽ là vì hôn nhân mang lại sự an toàn và bình yên, thứ mà cuộc sống độc thân hoàn toàn không có…
Khoan, sao mình lại nghĩ mấy cái vấn đề vớ va vớ vẩn này?!, Hồng Kỳ vỗ trán, chỉ tại cảm giác được bên cạnh Phổ Thông quá tốt, cho nên hắn mới suy nghĩ lung tung đây mà.
Trên đường trở về Hồng Kỳ còn tấp vào mua một bát mì lạnh cỡ lớn, tối nay hắn nấu thêm cháo là đủ rồi, lại nói, hôm nay sao lại nóng thế này, vừa suy nghĩ về bữa tối vừa cảm thán về khí trời, rất nhanh Hồng Kỳ đã về đến phòng.