Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 46 tại dua leo tr
Phổ Thông nghe luật sư Ngô nói thế thì mừng lắm, trước đây Hồng Kỳ cũng từng tranh luận với Cục công thương, WC của hắn vốn không thuộc khu thương mại, tại sao Cục công thương lại quản? Hơn nữa những người bên đó ai cũng khăng khăng cho rằng hắn làm trái quy định.
Bọn họ cãi lại rằng, WC Hồng Kỳ kiếm lời từ việc thu phí, đất cũng nằm trong khu thương mại, từ đó suy ra WC của hắn cũng giống như những cửa hàng khác thôi. Hồng Kỳ không hiểu, quyết tranh cãi đến cùng, thế mà họ cứ vòng vo tam quốc, kết quả ngoài một bụng tức Hồng Kỳ chẳng thu được tí thông tin gì có giá trị.
Nay Ngô luật sư đã khẳng định những lời giải thích của Cục công thương là hoàn toàn vô căn cứ, Phổ Thông liền tràn ngập tự tin, giống như tìm thấy ánh sáng giữa đêm đen vậy, vì thế khuôn mặt của y cũng bỗng chốc sáng bừng lên.
Nụ cười tươi như nắng mới của Phổ Thông làm tâm trạng của luật sư Ngô tốt hơn hẳn.
“Lúc về hãy hỏi anh của anh xem có văn kiện phê chuẩn thu phí, hay còn gọi là giấy chứng nhận hay không, nếu có, đó sẽ là bằng chứng tốt nhất. Mà này, tôi chân thành khuyên một câu, dân không nên đấu với quan, đạt được mục đích rồi thì thôi, đừng tranh cãi với họ làm gì.”
Hắn nói tiếp: “Tôi thấy việc thu phí WC chẳng có gì sai cả, các anh quét dọn cực khổ, bỏ công bỏ sức, muốn kiếm chút tiền lời để trang trải cuộc sống là điều dễ hiểu. Hơn nữa người tiêu dùng có quyền lựa chọn, dù anh có nâng giá hơn chút nữa cũng không ai có quyền bắt chẹt anh.”
Phổ Thông gật đầu liên tục, quá đúng, phía Đông cũng có WC miễn phí mà, người ta thích chỗ nào thì đi chỗ đó chứ, có ai cầm dao kề cổ ép họ phải đi chỗ này chỗ kia đâu?
“Cảm ơn anh rất nhiều, luật sư Ngô!” Phổ Thông đứng dậy, kích động bắt tay với luật sư Ngô. Sau khi nghe luật sư Ngô nói xong, lòng y tràn ngập tự tin, tự thấy mình như một hậu phương vững chắc, sau này kẻ nào dám hạnh họe Hồng Kỳ, y sẽ đốp chát lại kẻ đó cho xem.
“Ha ha, không có gì. Đây là việc tôi nên làm mà.” Ngô luật sư đứng dậy chào tạm biệt Phổ Thông, sau đó ngồi xuống đọc tiếp tờ báo còn đang xem dở, tình nguyện viên lúc nãy dẫn Phổ Thông vào đi đến bắt chuyện với hắn, “Ngô ca này, em thấy lạ lắm nha, sao anh thích moi móc sơ hở của mấy quan trên rồi phô ra cho người ta biết hết vậy?”
“Gì chứ, anh đây là đang giúp bọn họ tích đức đó. Bọn họ làm việc không lo làm, suốt ngày cứ thích làm xằng làm bậy, nhìn là thấy chướng tai gai mắt rồi.” Ngô luật sư hùng hồn nói.
Với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, vừa nghe qua là Ngô luật sư đã hiểu ngay có người cố ý gây sự với anh trai của người đàn ông kia rồi. Người đàn ông kia thu gom phế liệu, nom gia cảnh cũng chẳng khấm khá gì cho cam, thế mà còn bị hãm hại, mang tiếng là luật sư, hắn chẳng thể nào ngồi im mặc cái xấu lộng hành được!
Mười hai giờ trưa, Phổ Thông đẩy xe về nhà, lòng phơi phới muốn ngay lập tức kể chuyện sáng nay cho Hồng Kỳ hay.
Hồng Kỳ dọn bữa trưa ra bàn, sáng nay hắn cũng nghe được chút tin tức, có vẻ người nhận thầu của WC phía Bắc kia có thân thích làm trong Cục công thương.
Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ, người kia không muốn Hồng Kỳ tranh khách, nên đã cố ý bày chuyện nhằm gây tổn thất cho hắn đây mà.
Phổ Thông và Hồng Kỳ xử lý nhanh gọn bữa trưa, Phổ Thông phấn khởi nhích lại gần Hồng Kỳ, hỏi luôn: “Hồng ca, anh có giấy chứng nhận phải không?”
Hồng Kỳ ngạc nhiên nhìn y: “Sao em biết?”
Phổ Thông đắc ý cười hì hì, sau đó kể tất tần tật cuộc gặp gỡ với luật sư Ngô sáng nay. Y liên tưởng đến thái độ gần như bình chân như vại của Hồng Kỳ, thế là đoán ra ngay hắn có “vũ khí bí mật”, tám chín phần mười là tờ giấy chứng nhận thần thánh kia.
Hồng Kỳ nghe xong cũng vui vẻ nở nụ cười, hắn lôi từ gầm giường một cái hộp màu xám, lấy ra một tờ giấy được bỏ cẩn thận trong túi nhựa có khóa kéo.
Cái này là văn kiện lần trước chị họ đặc biệt đem đến cho hắn
(Cho ai không nhớ, cái văn kiện này là cái văn kiện xuất hiện chớp nhoáng ở chương 2). Phổ Thông đọc sơ qua, thấy những thông tin cần thiết đều được liệt kê rõ ràng, thế này thì Cục công thương hết đường chối cãi rồi.
“Anh, sao anh có mà không sớm lấy ra?” Phổ Thông nâng niu giấy chứng nhận như sợ mình sẽ vô tình làm hỏng nó.
“Để dụ kẻ hại anh phải lòi đuôi chuột.”
Phổ Thông gật đầu như giã tỏi, hỏi tiếp: “Vậy giờ chúng ta làm gì tiếp theo?”
“Chờ. Xem xem Cục công thương nói thế nào, sau đó sẽ thu thập tin tức của WC phía Bắc.”
Phổ Thông nhìn Hồng Kỳ, quả nhiên là có liên quan đến cái WC kia. Hừ, đúng là tiểu nhân nham hiểm.
“Thôi được rồi, không bàn nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi. Chiều em còn phải đi làm, ngủ trước đi, để anh rửa chén cho.”
Phổ Thông bất giác đỏ mặt, sáng nay tốn nhiều thời gian ngồi với luật sư Ngô quá, thành ra y chẳng đi được mấy nơi, chiều nay nhất định phải làm việc tích cực hơn để bù lại mới được!
Khuya, hai người tắt đèn lên giường, Phổ Thông sáp vào vuốt ve eo Hồng Kỳ, “Anh này, nếu sau này bọn người phía Bắc lại gây phiền phức cho bọn mình nữa thì sao?” Có lần thứ nhất thì thế nào cũng sẽ có lần thứ hai.
Hồng Kỳ nắm lấy bàn tay không ngoan của Phổ Thông, “Rồi sẽ có cách.” Đối phương có thể dựa vào quan hệ, đó là một bất lợi đối với Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ nghĩ đến đó, bất giác nhíu mày. Cái nhíu mày đó bị Phổ Thông lẳng lặng thu hết vào tầm mắt, tim y bỗng nhói lên một cái. Gần đây Hồng ca của y vì lo lắng mà ăn không ngon ngủ không yên, ít cười hơn hẳn, y thấy mà lòng khó chịu không thôi. Nhưng biết sao được, bọn họ chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, có giận thì cũng có làm gì được người ta đâu.
Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi Hồng Kỳ, Phổ Thông vói tay vào quần hắn. Hồng Kỳ híp mắt nhìn y, dùng bắp chân cọ cọ eo Phổ Thông.
Phổ Thông nhanh chóng cởi quần của Hồng Kỳ ra, thở dốc gặm cắn cổ hắn, một tay xoa nắn đầu v* hắn, một tay trêu đùa tiểu Kỳ, “Anh ơi, đêm nay có thể làm hai lần không?”
Hồng Kỳ bật cười vì câu hỏi mười phần nghiêm túc của Phổ Thông, “Em nói xem?”
“Đã hiểu!”
Hai ngày sau, Cục công thương nghênh ngang đến định thu hồi đất, Hồng Kỳ bình thản cầm giấy chứng nhận đưa cho họ xem.
“Cậu, cậu có giấy chứng nhận sao không lấy ra ngay từ đầu?!” Người dẫn đầu đoàn người, chủ nhiệm của khu thương mại này, đồng thời cũng là cậu của người nhận thầu WC phía Bắc, Vương Lập, hung dữ trừng Hồng Kỳ.
Người này muốn chế giễu gã? Lông mày Vương chủ nhiệm nhăn tít, cháu trai gã không nói gì về vụ giấy chứng nhận, Hồng Kỳ cũng chẳng thèm nhắc đến, làm gã cứ tưởng hắn không có thật.
Chủ nhiệm Vương thấy việc sắp thành lại đứt gánh giữa đường, nổi giận đùng đùng, lôi Hồng Kỳ ra mắng cả buổi trời, cái gì mà không thành thật, lừa dối người thi hành công vụ, những lời đó bị Hồng Kỳ nghe vào tai trái chui ra tai phải, âm thầm khịt mũi coi thường.
Chủ nhiệm Vương chửi đã rồi liền hậm hực dẫn đoàn người rời đi. Hồng Kỳ nhìn theo đến khi bọn họ khuất bóng, dù đã coi như thành công vượt qua kiếp nạn này, nhưng hắn không có cảm giác thành tựu nào sất, thậm chí lòng còn thấy hơi bất an.
Chuyện lần này khiến Hồng Kỳ canh cánh mãi, suy nghĩ không thôi, quên cả làm cơm, Phổ Thông đi làm về, thấy bếp lạnh tanh, Hồng ca của y thì chống cằm ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, bèn ghẹo hắn: “Anh ơi, hôm nay mình đi ăn cơm tiệm hở?”
Hồng Kỳ nghe tiếng Phổ Thông, sực tỉnh, “A?… Cũng được, em muốn ăn gì?” Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài thật.
“Ấy, em đùa thôi mà. Anh nghĩ gì mà em về cũng chẳng hay vậy. Thật là…” Phổ Thông vội kéo Hồng Kỳ lại, sau đó đi rửa mặt.
Hồng Kỳ lấy ít tiền, đợi Phổ Thông rửa ráy xong, đóng cửa, nói với y, “Đi thôi.”
“Ăn cơm tiệm thiệt hả?” Phổ Thông bán tín bán nghi nhìn Hồng Kỳ.
“Ừ.”
Gió đêm đã bắt đầu mang theo hơi lạnh của mùa đông, hai người đi vài vòng, cuối cùng quyết định dừng chân ở một quán sủi cảo.
Phổ Thông không muốn làm bầu không chùng xuống, nên suốt buổi ăn y cứ huyên thuyên hôm nay làm ăn ra sao, gặp được những ai các thứ. Khổ nỗi y không giỏi ăn nói, kể một đoạn lại ngập ngừng vài giây, khiến câu chuyện hết sức lủng củng, râu ông nọ cắm cằm bà kia. Y cũng nhận ra khuyết điểm của mình, nhưng chẳng biết khắc phục thế nào, chỉ còn cách vò đầu bứt tóc, trông đến tội. Hồng Kỳ nhìn y khổ sở, chợt bật cười, Phổ Thông của hắn cứ ngốc ngốc vậy thì tốt biết mấy.
Lúc về, Hồng Kỳ tiện đường mua hai cân hai quả, tiền là hắn trả, vì mỗi lần ra ngoài cùng Phổ Thông, hắn luôn là người giữ tiền, còn Phổ Thông làm nhiệm vụ mang vác.
Đêm, Phổ Thông đè trên người Hồng Kỳ, lưng ngực dán nhau, thân dưới ma sát kịch liệt.
“Ưm, chậm chút…” Hồng Kỳ vùi đầu vào gối, rên đến khàn cả giọng, mặt đỏ như nhỏ máu.
Phổ Thông càng làm càng nghiện, động tác lúc nông lúc sâu, duy có tốc độ là tăng theo thời gian, giống như muốn thông qua phương thức này để giúp Hồng Kỳ tạm quên đi những chuyện không vui.
Quay mặt Hồng Kỳ về phía mình, Phổ Thông cuồng nhiệt hôn lên đôi môi vừa sưng vừa đỏ của hắn, da thịt khắng khít kề sát về nhau, sinh ra sức nóng khiến người ta mê say.
“A Thông, a~” Hồng Kỳ cố gắng nâng mông cao lên để Phổ Thông có thể thâm nhập sâu hơn.
Giường nhỏ không chịu nổi động tác kịch liệt của hai người, kêu lên cọc cạch, hòa với tiếng thở dốc và rên rỉ, mãi đến khi bắn tất cả tinh hoa vào sâu bên trong cơ thể Hồng Kỳ, lại nắn nắn cái mông bị y chà đạp đến đỏ bừng, Phổ Thông mới tạm thỏa mãn.