Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 9: 9: Tủi Thân

4:54 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9: 9: Tủi Thân tại dưa leo tr


Thực ra ý nghĩ nằng nặc bám riết Trần Tự không phải suy nghĩ nông nổi bất chợt của Quý Thuần Tiêu.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, từ lúc Trần Tự gọn gàng dứt khoát nói lời chia tay với mình, Quý Thần Tiêu đã muốn theo đuổi kéo Trần Tự trở về bên mình.
Trần Tự là kinh nghiệm tình trường duy nhất của hắn, hắn không biết tham khảo ở đâu, chỉ biết nhớ lại khi trước Trần Tự có thể chạy theo hắn, vậy nên Quý công tử đây đương nhiên cũng có thể làm cái đuôi bám lấy Trần Tự.
Theo trình tự thời gian, kiếp trước đến năm lớp mười hai, sau khi phân lớp hai người họ mới ngồi cùng bàn.

Bây giờ Quý Thuần Tiêu chỉ biết ngồi đợi ở lớp 12, hắn rất bất mãn nhưng cũng chẳng có cách gì, chỉ có thể đổi chỗ từ hàng cuối lên hàng giữa cạnh cửa sổ.
Giáo viên đứng trên bục giảng giảng bài nhưng hắn nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách một khoảng sân vườn ở giữa, tầng hai phía đối diện chính là lớp 3.

Trần Tự ngồi ở chính giữa, Quý Thuần Tiêu vừa hay có thể trông thấy cậu qua khung cửa sổ, trông người một lần là trông hết cả tiết học.
Người khác lên lớp ghi chép bài, cậu Quý lên lớp lại hí hoáy lên bàn học.
“Sáng vợ uống hai cốc nước.”
“Vợ nhận nước của Tống Minh, nói mấy câu với thằng đó.”
“Hình như ngày nào tiết ba vợ cũng ăn một chút gì đấy.”

Hắn ghi nhớ kỹ những điều này, hôm sau chạy tới cửa lớp 3 rồi đặt hai bình nước và một hộp đồ ngọt lên bàn Trần Tự.
Trần Tự bất ngờ liếc hắn một cái, “Làm gì đây?”
Lần trước cậu còn ném đồ hắn đưa ngay trước mặt, vậy mà sao cậu ấm đây vẫn không màng chuyện cũ chạy tới đây thế này.
Rõ ràng cậu đã…!không biết điều, cũng không ngoan hiền nữa, vì sao Quý Thuần Tiêu vẫn muốn tới tìm cậu chứ.
Quý Thuần Tiêu không biết bạn vợ nhà mình đang nghĩ gì, sợ Trần Tự lại vứt đồ mình đưa bèn cẩn thận giải thích.
“Đưa cho em hai bình nước, em muốn uống cũng không cần đi lấy thêm nữa.”
“Còn có đồ lót dạ, tan học đói có thể ăn.”

Vợ không đi lấy thêm nước thì sẽ không đi ngang qua Tống Minh, bớt được vài câu nói chuyện với thằng cha đó.
Quý Thuần Tiêu rất hài lòng, đẩy đại công thần nước khoáng vào trong bàn.

Lúc ra về hắn còn gắng sức đá một cú vào bàn Tống Minh, để lại một ánh mắt cảnh cáo khiến Tống Minh rất bất lực.
Cậu này là học sinh tiểu học à?
Chuyện hộp cơm trưa làm Quý Thuần Tiêu cứ đắn đo mãi, hắn muốn tự tay mình nấu nhưng thực tế bản thân không có thiên phú, chỉ khổ công luyện tập mới có thể thành công.

Cho nên trước mắt hắn vẫn đành nhờ dì giúp việc trong nhà giúp đỡ.
Quý Thuần Tiêu ghét hộp cơm kia trùng với hộp của Tống Minh nên quẳng luôn đi rồi mua hộp mới, định bụng bảo họ in lên đó ba chữ “Quý Thuần Tiêu” thật to.

Như thế này vợ liếc mắt là có thể trông thấy, chắc chắn sẽ không nhầm lẫn được nữa.
Nhưng khi bên dịch vụ xác nhận lại với cậu Quý, hắn lại do dự.
“Hay thôi, đừng in lớn như vậy…”
Bây giờ vợ đang ghét hắn, lỡ như không muốn nhìn thấy tên hắn thì làm sao bây giờ?
“Nhỏ một chút, nhỏ hơn chút nữa đi.”
Cậu ấm cứ thay đổi liên tục, chữ càng ngày càng nhỏ dần, cái tên đáng lẽ đã choán hết mặt ngoài hộp cơm giờ đây chỉ nằm gọn lỏn một góc ở mặt sau, “Quý Thuần Tiêu” còn không to bằng cái móng tay trông rất lẻ loi trơ trọi.
Hắn lại in thêm vài chữ nữa mới hài lòng.
“Quý Thuần Tiêu của Trần Tự”.
Trần Tự tan học về tới ký túc, quả nhiên, trên cửa phòng đang treo một chiếc túi, bên trong là một hộp cơm mới tinh.
Cậu dùng đầu gối cũng nghĩ được đây là đồ Quý Thuần Tiêu tặng.
Rõ ràng Trần Tự đã từ chối nhưng người nọ vẫn gan lì mang cơm tới hằng ngày, cậu không có thú vui lãng phí lương thực, không nỡ bỏ đi nên đành cố sức ăn bớt.
Món ăn hôm nay là cá quế chua ngọt, ngoài giòn trong mềm, thịt cá mướt mọng nước xốt chua ngọt, hương thơm ngào ngạt nức mũi.
Trần Tự thích ăn đồ chua ngọt nhưng trước kia khi ở cùng với Quý Thuần Tiêu, cậu luôn chiều theo khẩu vị đối phương.


Một bữa cơm năm món có lẽ tới bốn đĩa là đồ cậu Quý thích, cuối cùng mới là món chua ngọt của Trần Tự.
Cậu tưởng rằng tới giờ Quý Thuần Tiêu cũng chưa từng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như món ăn mình thích, nhưng mấy bữa cơm trưa gần đây đều là các món chua ngọt không lặp lại.
Vậy là…!hóa ra Quý Thuần Tiêu cũng biết rõ sao?
Cậu tự nhận mình hiểu rất rõ Quý Thuần Tiêu, nhưng hiện giờ mới nhận ra mình không hẳn đã tường tận con người này.
Ví dụ như cậu cho rằng Quý Thuần Tiêu không hề quan tâm tới người khác, nhưng Quý Thuần Tiêu biết cậu thích gì.

Hoặc ví như, cậu nghĩ sau khi bị đá, Quý Thuần Tiêu sẽ cạch mặt không thèm gặp mình nữa, tình huống tốt nhất cũng là từ đây người dưng ngược lối.

Nhưng Quý Thuần Tiêu không làm vậy, hắn chỉ lúng túng ngượng nghịu lấy lòng Trần Tự, hờn hờn tủi tủi xin lỗi cậu.
Tan buổi học chiều, Quý Thuần Tiêu tiện đường đến ký túc xá của Trần Tự lấy hộp cơm rỗng mang về.

Trần Tự vốn ăn ít, trước kia kiểu gì cũng sẽ để thừa gần một nửa, nhưng hôm nay hộp cơm cầm trên tay rất nhẹ, Quý Thuần Tiêu liếc mắt nhìn, đồ ăn đã hết sạch.
Cậu Quý vui lắm.
Trước đây hắn luôn cảm thấy vợ mình quá gầy nên luôn thử nghĩ cách để cậu ăn nhiều hơn một chút, bây giờ có cơ hội cho vợ tập ăn từ lúc trung học, nhất định hắn có thể nuôi vợ đầy đặn đẫy đà hơn!
Quý Thuần Tiêu nhận điện thoại của quản gia nhà mình, nghe ông nói người hắn muốn tìm đã đợi ở nhà.
“À vâng, bây giờ cháu về liền, bác tiếp đón người ta chu đáo nhé.”
Cậu Quý nhảy mấy bước xuống tầng ký túc xá, nhắn tin cho Trần Tự.
“Hôm nay anh không đến tự học, buổi tối không đưa em về kí túc được.”
Trước khi nhấn nút gửi đi, hắn ngập ngừng một lát rồi sửa thêm một câu:
“…!Đừng về cùng Tống Minh, em nhé?”
Cậu Quý đã nhờ quản gia tìm một đầu bếp, kiếp trước sau khi lên đại học, hắn và Trần Tự không ở kí túc xá mà ra ngoài sống chung luôn.


Quý Thuần Tiêu không muốn để Trần Tự nấu cơm nên định mời một đầu bếp, đắn đo giữa rất nhiều người mới chọn được đầu bếp Lý.

Đầu bếp Lý không có tay nghề quá cao siêu, đồ ông nấu cũng không hợp khẩu vị Quý Thuần Tiêu lắm, nhưng có một ưu điểm đó chính là làm món chua ngọt rất ngon.
Cậu Quý kén cá chọn canh gần như không hề do dự mà quyết định luôn, không hợp khẩu vị của hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng vợ mình gầy quá, đồ ăn phải ngon em mới có thể ăn nhiều hơn.
Kiếp này sống lại, hắn hồi tưởng lại ký ức lúc trước, nhờ người tìm đầu bếp Lý, định thuê ông một lần nữa.

Với khoản tiền lương dư dả, người nọ không cần thương lượng quá nhiều đã đồng ý ký hợp đồng.
Đầu bếp Lý hỏi: “Nội dung công việc bao gồm một ngày ba bữa phải không?”
“Không.”
Quý Thuần Tiêu lắc đầu, đưa ông xem hộp cơm trong tay, “Chuẩn bị cơm trưa thôi là được.”
Hắn ngừng một chút rồi nói thêm, “Còn nữa, nhờ ông dạy tôi nấu ăn, chỉ cần dạy món chua ngọt là được rồi.”
Trần Tự cuối giờ tự học mới nhìn đến tin nhắn Quý Thuần Tiêu gửi, cậu cụp mắt, không thể hiện cảm xúc gì.

Vừa nhét điện thoại vào túi Trần Tự đã thấy Tống Minh đứng ở cửa sau phòng học vẫy tay với mình: “Trần Tự, cùng về đi.”
Trần Tự định đồng ý nhưng trong đầu lại chợt hiện lên tin nhắn vừa rồi, thậm chí cậu có thể đoán được giọng điệu Quý Thuần Tiêu khi nói câu đó, không vui vẻ gì cho cam nhưng vẫn có chút dè dặt chần chừ.
Cậu lắc đầu với Tống Minh, nói: “Không, tôi làm xong câu cuối mới về, cậu đi trước đi.”
“Vậy hả, được thôi.”
Tống Minh không để ý, đi xuống tầng một mình.

Cậu ta định đi về cùng Trần Tự rồi tiện đưa cho cậu một hộp bánh đậu xanh ngàn lớp, nhưng không về cùng một lúc cũng không sao, lát nữa cậu ta qua ký túc đưa cho Trần Tự cũng được.
Sau khi trở về, Tống Minh để bánh vào hộp giấy rồi đặt lên bàn ký túc xá của Trần Tự.

Nhưng người về trước không phải Trần Tự mà là Quý Thuần Tiêu.
Sợ Trần Tự tối muộn sẽ đói, trước khi về trường hắn vòng qua gần nửa thành phố để mua bánh đậu xanh ngàn lớp cậu thích.

Nhưng tới khi đến đặt lên bàn Trần Tự, Quý Thuần Tiêu mới phát hiện trên đó đã có một hộp.


Đó là một hộp giấy mộc mạc, nhìn qua liền biết không phải đồ mua sẵn mà là tự làm.
Kiếp trước Quý Thuần Tiêu luôn canh cánh trong lòng chuyện này, vậy nên nhìn thoáng một chút hắn đã nhận ra chủ nhân của hộp bánh đậu xanh này là Tống Minh.
So với tấm lòng tự tay mình làm, hộp bánh hắn đã cẩn thận mang theo cả quãng đường dài dường như cũng không còn giá trị gì.

Quý Thuần Tiêu xụ mặt, định xấu tính vứt hộp bánh của Tống Minh đi, nhưng cuối cùng hắn cũng không đụng vào, chỉ đặt hộp bánh của mình ở nơi nổi bật hơn một chút.
Quý Thuần Tiêu ngồi dưới đất, lưng tựa vào giường Trần Tự, hiếm khi có chút mất tự tin.

Nỗi tự ti buồn tủi không ngừng lên men trong lòng, Tống Minh kia giỏi hơn hắn, quan tâm chu đáo hơn hắn, lại còn là ánh trăng sáng trong lòng vợ.

Ngay đến việc vào bếp cũng vậy, hôm nay hắn mới thử học cùng đầu bếp Lý một chút mà vết bỏng dán băng cá nhân tới giờ vẫn còn nhức nhối, nhưng thậm chí Tống Minh lại biết làm cả bánh đậu xanh ngàn lớp vợ hắn rất thích.
Kẻ kênh kiệu tới mức nào trước mặt người mình thích cũng sẽ có lúc buồn bã tự ti, cho dù là Quý Thuần Tiêu cũng không ngoại lệ.

Hắn có một chút lo lắng và hoảng hốt, hắn thật sự rất sợ Trần Tự yêu người khác.
Đáng ra Trần Tự định làm xong hai bài tập khó rồi mới về nhà nhưng đề quá khó, cậu giải hơn 40 phút cũng chưa tính ra đáp án nên quyết định từ bỏ.
Đến trước cửa kí túc, Trần Tự phát hiện ra phòng mình đang sáng đèn.

Để quản lý kí túc tiện kiểm tra vệ sinh, phòng của mọi người đều không khóa cửa, bình thường bạn bè cũng đi tới đi lui, có lẽ có ai ở trong chăng?
Trần Tự đẩy cửa, thứ đập vào mắt trước tiên là hai hộp bánh đậu xanh ngàn lớp.

Liếc mắt xuống dưới, cậu nhìn thấy Quý Thuần Tiêu đang ngủ mơ màng bên thành giường.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Quý Thuần Tiêu dụi hai mắt, dường như hắn mơ thấy điều gì chẳng lành, vành mắt còn đỏ ửng.

Hắn không đứng dậy mà chờ Trần Tự tiến lại gần rồi ôm lấy chân cậu.

Gương mặt kia cọ vào chiếc quần đồng phục xanh thẫm của Trần Tự, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cậu, giọng nói mang theo vẻ tủi thân:
“Anh sẽ nấu thật nhiều thật nhiều món ngon cho em ăn, em đừng thích Tống Minh nhé, được không em?”.