Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Đi chợ tại dưa leo tr.
Sáng sớm khi trời vẫn nhá nhem tối, Hiểu Linh trở dậy. Ngủ đủ giấc rồi nên có thế nào cũng
không ngủ thêm được nữa. Thời tiết tuy vào xuân nhưng cũng còn hơi lạnh. Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài chồi nước rửa mặt đánh răng. Trong chum trữ
nước không còn nhiều nữa. Vặn mình vài cái coi như tập thể dục buổi
sáng, cô vác đòn gánh và thùng đi gánh nước về. Hôm qua cô đã hỏi Lập Hạ về nước ăn của nhà lấy ở đâu. Hóa ra làng cũng có một cái giếng lớn ở
đầu làng. Nhưng so với ra giếng thì nhà cô gần sông hơn nên cô quyết ra
sông lấy nước. Gánh chừng được năm gánh thì các gia đình khác gần sông
cũng lục đục ra gánh nước về. Có người nhìn thấy cô gánh nước thì ánh
mắt kỳ lạ dõi theo. Hiểu Linh cũng kệ. Cái thân thể này chắc còn nhiều
điều khiến cô ngạc nhiên lắm.
Hai chum nước đầy tốn chừng 10
gánh nước. Sau này cô có thể thay việc thể dục bằng việc này hàng sáng
rồi. Cười cười bản thân, cô đi cất gánh và thùng vào bếp. Vừa vào tới
cửa đã thấy Tiểu Đông đang lúi húi dọn bữa sáng với cháo, khoai luộc, và bánh khoai áp chảo.
– Tiểu Đông, nhạc phụ thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?
Tiểu Đông giật mình quay lại thấy Hiểu Linh đứng ngoài cửa, liền đặt đồ trên tay xuống mâm, quay người đối diện với cô đáp:
– Dạ. Phụ thân sáng nay tỉnh, đã cắt sốt rồi ạ. Chỉ là vẫn còn yếu.
– Hảo. Tỉnh lại là tốt rồi. Cứ để nhạc phụ ở đây tĩnh dưỡng, tới khi nào khỏi
hẳn thì nói sau. Buổi trưa ta sang bên kia mang giường về, ngươi cũng
sang lấy chút đồ dùng cá nhân của nhạc phụ sang luôn.
– Ân… thê chủ. Ta đã biết.
Tiểu Đông gật đầu đáp. Hiểu Linh cũng không nói gì thêm, tiến đến bê cả mâm
cơm lên nhà, Tiểu Đông luống cuống bê nồi cháo theo sau. Vừa bê đồ lên
nhà, Hiểu Linh vừa thắc mắc không rõ hai huynh đệ đã dậy chưa? Nếu trước đây thì có lẽ theo thói quen đã dậy rồi, nhưng nếu cả hai còn ngủ, cô
cũng không muốn đánh thức họ.
Vừa đặt mâm cơm lên bàn, cô đã nghe tiếng líu ríu của Tiều Hàn ngoài cửa:
– Nhị ca, thật nhiều rau a. Hôm nay hẳn sẽ đắt hàng nha.
Quay đầu nhìn ra đã thấy hai huynh đệ đang rửa qua rau ngoài chồi nước. Hiểu Linh lớn tiếng gọi:
– Tiểu Hàn, Lập Hạ vào ăn sáng thôi.
– Ân… bọn đệ vào ngay.
Hiểu Linh nhất thời quên mất trong nhà còn một lão nhân đang bệnh nên lớn
tiếng làm Lưu thị tỉnh giấc. Vừa vặn Tiểu Đông đứng đối diện giường nhìn thấy liền chạy lại đỡ ông dậy. Hiểu Linh cũng đi tới:
– Nhạc phụ. Ngài cảm thấy trong người thế nào? Đã khỏe hơn chưa?
Lưu thị nghe Tiểu Đông nói thê chủ hắn thay đổi, nhưng nhất thời cũng không nghĩ đến ngay cả giọng điệu, cách cư xử cũng khác nhau một trời một vực như vậy. Ông gật đầu:
– Ta đỡ hơn nhiều rồi. Đa tạ.
– Nhạc phụ nói gì vậy. Ngài ốm đau, chúng ta là con có bổn phận chăm sóc ngài. Đó là điều đương nhiên, sao lại có hai chữ cảm tạ ở đây. Ngài giờ ăn
sáng luôn với chúng ta được không hay để lát nữa?
Hiểu Linh nói rồi quay sang hỏi Tiểu Đông:
– Nhân cá hôm qua còn chứ? Ngươi làm một bát cho nhạc phụ luôn, nhớ bỏ nhiều
hành một chút. Nhạc phụ ra được nhiều mồ hôi mới chóng lại sức.
– Ân. Thê chủ.
Tiểu Đông đánh mắt nhìn phụ thân hỏi ý kiến, thấy ông khẽ gật đầu thì đỡ ông dậy rửa mặt, chải răng để ăn sáng.
Đại gia ngồi vào bàn. Hiểu Linh nhanh chóng chia đồ ăn ngon ra các bát rồi
ăn phần của mình. Trên bàn ăn nhà cô trước cũng không có nhiều quy củ gì mà thực không nói. Cô không hiểu tại sao khi ăn cơm lại không thể nói
chuyện. Đây là khoảng thời gian duy nhất cả nhà mới có thể ngồi lại quây quần bên nhau, chia sẻ câu chuyện của cả ngày, là thời điểm để kết nối
gia đình. Bữa cơm không có tiếng nói, tiếng cười, chẳng phải rất tẻ nhạt sao. Tiểu Hàn ngồi huyên thuyên hỏi thăm sức khỏe Lưu thị rồi lại kể
chuyện buổi sáng đã hái rau ra sao, rau của nhà ngon như thế nào làm
Hiểu Linh vừa ăn vừa mỉm cười. Chờ Tiểu Hàn kết thúc câu chuyện bất tận
của mình, Hiểu Linh nói:
– Lát ta và Tiểu Đông lên trấn đi
chợ. Ta thực không nhớ gì về đường xá, tiền bạc. Đành dựa vào Tiểu Đông
vậy. Cũng xem xem trong nhà cần mua thứ gì thì mua luôn. Nhạc phụ ở nhà
tĩnh dưỡng, có gì cần giúp gọi Lập Hạ một tiếng. Nhị đệ ở nhà trông nhà
nhé, cần mua gì thì báo. Còn Tiểu Hàn…….
Hiểu Linh kéo dài giọng
do dự muốn trêu chọc tiểu đệ một chút. Tiểu Hàn thấy tỷ tỷ nói đến mình
lại thôi thực sốt ruột. Ánh mắt chăm chú nhìn tỷ tỷ. Tỷ tỷ sẽ giao cho
hắn làm gì nha.
– Tỷ tỷ… còn ta thì sao? Ta sẽ làm gì?
Nhìn bộ dạng nóng vội khả ái của tiểu đệ làm Hiểu Linh suýt phì cười. Giả bộ nhìn chăn chú Tiểu Hàn, đưa tay sờ cằm như suy nghĩ. Sau đó lắc đầu
nói:
– Hay là thôi đi.
– Tỷ tỷ… ta làm gì cũng được a.
Tiểu Hàn thẳng lưng, ưỡn ngực háo hức. Hiểu Linh nhíu mày khó xử:
– Vậy…. Tiểu Hàn đi chợ với chúng ta. Được hay không được?
Ánh mắt Tiểu Hàn vụt sáng rực rỡ, gật đầu như mổ thóc:
– Được được. Đương nhiên là được a. Tỷ tỷ, ta cũng có thể đi chợ sao?
Lúc này đang mải đùa giỡn Tiểu Hàn, Hiểu Linh không nhìn thấy ánhh mắt kinh sợ của cả ba người nam tử còn lại. Đến rồi sao… nàng ta muốn bán Tiểu
Hàn đi sao?
Tiểu Đông ánh mắt đã cay xè. Lập Hạ luống cuống buông đũa, đi ra quỳ xuống trước mặt Hiểu Linh… dập đầu:
– Tỷ tỷ… cầu người không cần bán Tiểu Hàn. Tiểu đệ còn quá nhỏ. Ta nguyện ý
đi cùng tỷ. Tỷ để Tiểu Hàn ở nhà đi. Ta đã làm được việc, bán ta sẽ có
tiền hơn mà. Cầu người…
Lập Hạ vừa dập đầu vừa khóc. Hôm qua tỷ
tỷ cho tụi hắn ăn ngon như vậy là để hôm nay bán Tiểu Hàn sao? Nếu biết
thế thì thà chết đói hắn cũng sẽ không ăn đồ ăn đó. Tiểu Hàn còn nhỏ
lắm, làm sao đệ ấy sống được.
Tiểu Hàn nhìn nhị ca, đột nhiên
nhớ đến điều gì. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn tỷ tỷ, rơi lệ. Tỷ tỷ kêu đưa
hắn lên trấn là vì muốn bán hắn sao?
Hiểu Linh ngây ngẩn, rồi
nhận ra mọi chuyện. Cô quỳ xuống kéo Lập Hạ đứng dậy, rồi vươn tay ôm cả hai đệ đệ vào lòng, ôm thật chặt. Giọng khàn khàn nói từng tiếng:
– Ta. Phạm Hiểu Linh. Xin thề với trời đất, với tổ tiên họ Phạm và cha mẹ,
đời này ta sẽ đối tốt với Tiểu Đông và Lập Hạ. Không bao giờ bạc đãi hai đệ ấy, càng không bao giờ bán hai đệ ấy. Chỉ cần ta có tư tưởng đó,
nguyện không được chết tử tế.
Cả nhà đột nhiên rơi vào im lặng. Ở thời đại nào cũng vậy, lời thề luôn rất được xem trọng, đặc biệt lời
thề với đất trời, với tổ tiên. Cô không ngần ngại mà thề độc như vậy
khiến cả nhà không thể tin nổi. Hiểu Linh hơi thả lỏng tay, vỗ về hai
tiểu đệ:
– Ta muốn mang Tiểu Hàn đi chỉ là muốn cho đệ ấy vui chơi một lát, không hề có ý khác. Nếu không phải ta không nhớ rõ mọi
thứ, nhà lại đang có người bệnh, ta cũng mang cả Lập Hạ đi nữa. Lập Hạ,
ủy khuất đệ rồi. Lần sau nhé.
Lập Hạ nghẹn ngào:
– Tỷ tỷ… là Lập Hạ sai rồi. Lập Hạ hiểu nhầm tỷ tỷ.
Hiểu Linh nhẹ nhàng:
– Đệ không sai. Sai cũng là ta trước kia quá hỗn đản. Nên khiến mọi người
nghĩ đến vậy. Đệ yên tâm. Ta đã quên, sẽ triệt để thay đổi. Không bao
giờ như trước đây nữa. Ta không chắc sẽ có thể khiến cho hai đệ được ăn
ngon mặc đẹp, nhưng chắc chắn sẽ để hai đệ được cơm no áo ấm.
Lập Hạ nhỏ giọng:
– Hảo. Tỷ tỷ… Ta tin tỷ.
Tiểu Hàn nhắc nhở:
– Tỷ tỷ. Còn có Tiểu Đông ca ca nữa.
Hiểu Linh cười:
– Ân. Cũng sẽ khiến Tiểu Đông hạnh phúc.
Lập Hạ lúc này bình tĩnh lại, chơt nhận ra tỷ tỷ vẫn ôm chặt hai huynh đệ thì có chút đỏ mặt, đẩy nhẹ tỷ ra:
– Tỷ tỷ. Người ta nói: nam nữ có khác. Bọn ta cũng không còn là hài tử 3, 4 tuổi nữa. Tỷ sao có thể ôm chúng ta như vậy.
Nghe câu nói này Hiểu Linh thực bất mãn a. Gì mà nam nữ có khác. Nên càng có tư tưởng trêu chọc Lập Hạ. Cô ôm chặt vòng tay vừa thả lỏng của mình,
giọng đầy bất mãn:
– Ta mặc kệ. Ta ôm đệ đệ của ta a. Cũng không có ôm đệ đệ nhà người khác. Ai cũng không ý kiến được.
Lập Hạ càng thẹn:
– Tỷ tỷ. Như vậy cũng không được. Chúng ta đều đã lớn.
– Nga… đã lớn thì không còn là đệ đệ của ta sao.
Hiểu Linh cố ý nói. Lập Hạ càng gấp, gắt:
– Tỷ tỷ… ta không có ý đó… ta… ta….
Hiểu Linh buông tay, thở dài:
– Hảo. Ta đã biết. Lập Hạ nhà ta lớn rồi. Không muốn bị tỷ tỷ ôm. Chỉ muốn được thê chủ ôm a. Ta thật đau lòng mà.
Khuôn mặt Hiểu Linh rầu rĩ buồn chán như nhận mệnh. Nhưng câu nói của cô làm khuôn mặt Lập Hạ bạo hồng. Lập Hạ dậm chân:
– Tỷ tỷ chọc ta. Ta không chơi với tỷ nữa.
Lập Hạ vừa giận vừa cười. Cảm giác thực hạnh phúc. Còn Tiểu Hàn lại nghĩ
Hiểu Linh buồn bã thực liền chủ động lại gần, ôm cổ tỷ tỷ:
– Tỷ tỷ… ta ôm tỷ. Ta cho dù lớn vẫn là đệ đệ của tỷ, vẫn để tỷ ôm nga. Tỷ đừng buồn.
Hiểu Linh cười rạng rỡ, ôm Tiểu Hàn vào lòng, hôn một cái thật kêu lên má tiểu đệ.
– Ân… Tiểu Hàn thực ngoan a.
Lập Hạ vừa tức vừa buồn cười. Tiểu Hàn nhỏ tuổi lại bị tỷ tỷ lừa gạt nữa rồi.