Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Sao Anh Có Thể Chết tại dưa leo tr.
nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất.
Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô.
”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội.
Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ.
Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất.
Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc Xuyên, lúc đó cô bị mù tai điếc, sợ liên lụy đến Cố Bắc Xuyên, cho nên không đáp ứng lời cầu hôn của anh.
Chờ cô hoàn thành ca ghép giác mạc mắt, mang theo máy trợ thính, có thể nhìn thấy có thể nghe thấy, nhưng chỉ đợi được tro cốt của Cố Bắc Xuyên.
Ngón tay Khương Vãn bấu chặt, ánh mắt vừa hồi phục bây giờ đã gần như khóc đến mù mắt.
Cảnh vệ không đành lòng, “Đoàn trưởng chúng tôi dặn dò, sau khi hiến giác mạc cho cô, không được để lại bất kỳ ảnh chụp nào của anh ấy, xin cô hãy quên anh ấy đi, tìm người gửi gắm cuộc đời, đồng chí Khương nén bi thương.
”Khương Vãn phun ra một ngụm máu, thì ra, ánh mắt được khôi phục vừa cô là của anh! Bên tai là tiếng la hét của cha mẹ và anh chị dâu: “Vãn Vãn, con đừng chết! Bác sĩ, bác sĩ đâu?”***“Khương Vãn, sao cô còn ngủ được, danh hiệu cô vợ lười biếng nhất thôn Tiểu Cố, cô xếp thứ nhất thì không ai dám xếp thứ hai, mau dậy nấu thức ăn cho heo ăn đi.
”Khương Vãn chậm rãi mở mắt ra, đây là một gian phòng gạch ngói xanh, không phải bệnh viện cũng không phải phòng ngủ gọn gàng của cô, cô nhìn về phía người phụ nữ đang kêu to gọi nhỏ kia.
“Thím là ai?” Cô hỏi.
Người phụ nữ kia vô cùng tức giận, cho rằng cô đang giả bộ mất trí nhớ, “Ngã một cái liền giả bộ mất trí nhớ, tôi là là thím Hai của cô đấy!”“Thím nói dối, thím không phải thím Hai của tôi, tôi không biết thím.
”.