Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34: Hay là chuyển đến chỗ ta đi tại dưa leo tr.
Nguyễn Thành Thù bị bọn họ gián đoạn như vậy, gì cũng không nói ra được.
Bạch Miểu nhìn nhóm người này, mặt vô cảm hỏi: “Các ngươi đang nghe lén sao?”
Bốn người tránh ở khung cửa thấy thế, lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Hai người còn lại ghé vào ván cửa, mắt to trừng mắt nhỏ, xấu hổ đến không khí tựa hồ đều đọng lại.
“A ha ha, cái này sao……” Đường Chân Chân luống cuống tay chân bò dậy từ ván cửa, thuận tiện đá Tông Nguyên sang một bên, “Tiêu cơm, tiêu cơm, chúng ta là đang tiêu cơm.”
Bạch Miểu: “Ghé vào phía sau cửa để tiêu cơm?”
Đường Chân Chân cười mỉa nói: “Đây không phải người đông, có chút chen chúc sao……”
Tông Nguyên từ phía dưới yếu ớt nói: “Là cô chen ta….”
“Ai chen ngươi!” Đường Chân Chân trừng mắt nhìn hắn, một phen túm chân hắn, dùng sức kéo hắn vào khách điếm.
Một bên kéo còn một bên kêu: “Các ngươi tiếp tục đi, không cần xen vào chúng ta!”
Bạch Miểu: “……”
Nàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy mặt Nguyễn Thành Thù cũng rất hồng, tựa hồ còn xấu hổ hơn bọn Đường Chân Chân.
“Tâm tình tốt chút nào chưa?” Nàng hỏi.
Nguyễn Thành Thù: “Khá hơn nhiều rồi……”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Miểu gật đầu, “Ngày mai còn phải dậy sớm về tông môn, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
Nguyễn Thành Thù dời tầm mắt, thẹn thùng không dám nhìn nàng: “…… Cô cũng vậy.”
Bạch Miểu và hắn chúc nhau ngủ ngon xong, ôm mèo về khách điếm trước. Một lát sau, ba người Giang Tạ lén lút ra, vây quanh Nguyễn Thành Thù.
“Thế nào thế nào? Có phải tiến triển nhanh không?”
“Chúng ta đủ ý tứ với huynh chứ? Thí luyện kết thúc còn không quên tạo cơ hội cho huynh.”
Nguyễn Thành Thù ngượng ngùng, ậm ừ nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Ta hiện tại không có tâm tình……”
Tông Nguyên: “Không có tâm tình huynh vừa rồi còn như vậy?”
Tiêu Trường Bình học ngữ khí hắn: “Bạch Miểu, ta……”
Mặt Nguyễn Thành Thù tức khắc đỏ lên: “Các ngươi đều câm miệng cho ta!”
Một tiếng này của hắn có thể nói là sinh lực mười phần, ba người thấy hắn lại khôi phục tính nết ngày xưa, tức khắc vui mừng nhẹ nhàng thở ra.
“Được rồi, dù sao cũng không vội.” Giang Tạ vỗ vỗ vai hắn, “Đi về trước, sau này từ từ tính.”
Tông Nguyên cảm khái nói: “Đúng vậy, ngày còn dài mà.”
Tiêu Trường Bình: “Ta trở về muốn bế quan.”
Bốn người vừa đi vừa nói, thanh âm quanh quẩn trên mặt sông yên tĩnh.
“Ta cũng muốn bế quan.”
“Ta muốn đi theo sư tôn học kiếm quyết.”
“Có thể bảo sư tôn huynh cũng dạy ta không?”
“Cút.”
“Quỷ hẹp hòi……”
*
Ngày hôm sau, ai ngự kiếm thì ngự kiếm, ai dùng pháp khí phi hành thì dùng pháp khí phi hành, dọc theo đường đi không dừng lại, cùng nhau về Phù Tiêu Tông.
Trên Phù Tiêu Tông mây mù lượn lờ, quảng trường không ngừng xuất hiện đệ tử kết thúc thí luyện, có người phong trần mệt mỏi, có người mặt lộ vẻ vui sướng, có người ủ rũ, tựa hồ vừa nhìn là hiểu kết quả ngay.
Bạch Miểu mới vừa đáp xuống đất, mèo trắng trong lòng liền biến mất. Nàng nhìn lòng bàn tay trống rỗng, đoán hóa thân của sư tôn hẳn là đã về trong cơ thể nguyên thân.
Haiz, không còn mèo để sờ rồi.
Trưởng lão phụ trách đọc kết quả thí luyện nhìn bọn họ, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Đoàn người thành thành thật thật đi qua.
“Các ngươi…… sao trở về muộn như vậy?” Trưởng lão nhíu mày hỏi.
Liễu Thiều nói ngắn gọn: “Nơi chúng con thí luyện ở Phong Đô, nơi đó xảy ra chút vấn đề.”
“Phong Đô à……” Trưởng lão tựa hồ cũng biết một chút nội tình, thần sắc hơi ngưng trọng, vẫy vẫy tay với bọn họ, “Nếu là trở về từ Phong Đô, vậy không cần đợi ở đây, đều trở về đi.”
“A?” Tông Nguyên kinh ngạc nói, “Vậy thành tích của chúng con?”
“Tình huống lần này của các ngươi đặc thù, có thể bình yên vô sự trở về là tốt rồi, còn thành tích gì?”
Trưởng lão bất đắc dĩ nói: “Mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Tâm tình mọi người phức tạp, không nói gì nữa, từ biệt lẫn nhau ai về nhà nấy.
Bạch Miểu và Đường Chân Chân về đệ tử uyển trước. Sau khi để hành lý ở ký túc xá, Bạch Miểu chào Đường Chân Chân, một mình đến Tê Hàn Phong.
Rời đi mấy chục ngày, Tê Hàn Phong vẫn giống lúc trước, đám sương mờ mịt, xanh ngắt chạy dài.
Bạch Miểu vừa đi đến giữa sườn núi, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử quen thuộc.
【 Tít tít, cô có một nhiệm vụ mới chờ kiểm tra và nhận. 】
Bạch Miểu: “?”
Âm thanh này…… Chẳng lẽ là hệ thống ngốc nghếch kia đã trở lại?!
【 Tít tít, cô có một nhiệm vụ mới chờ kiểm tra và nhận. 】
Âm thanh điện tử lặp lại một lần.
Bạch Miểu không kiên nhẫn nói: “Ngươi là ai?”
【 Tôi là trợ thủ nhắc nhở cốt truyện do hệ thống để lại. Ký chủ, cô có một nhiệm vụ mới chờ kiểm tra và nhận. 】
Bạch Miểu: “……”
Nàng rốt cuộc nghĩ, hình như trước khi hệ thống rời đi, đúng là lưu lại một số thứ gì đó.
Nhưng nàng vừa kết thúc nhiệm vụ thí luyện, nhiệm vụ mới đã tới rồi?
Không thể để nàng nghỉ ngơi một chút sao?
Đây có tính là áp bức lao động trẻ em không?
【 Ký chủ, cô ở thế giới này đã thành niên. 】
Cái phong cách này giống hệt hệ thống.
Bạch Miểu: “Ồ.”
【 Đây là nhiệm vụ chủ tuyến mới. Nếu ký chủ không kiểm tra và nhận, vậy coi là tự động từ bỏ. 】
Trợ thủ này còn cứng rắn hơn hệ thống một chút.
Bạch Miểu ngự kiếm bay mấy tiếng, đã rất mệt, lười cò kè mặc cả với nó.
Nàng day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: “Nhiệm vụ gì?”
【 Học kiếm quyết thân truyền của nam chính, khiến hắn lau mắt mà nhìn cô. 】
Bạch Miểu: “Cái đó ta đã học xong.”
【 Không, ký chủ, cô chưa học. 】
Bạch Miểu: “?”
Trợ thủ thiểu năng trí tuệ này đang nói chuyện quỷ quái gì thế? Nàng rõ ràng đã học xong Trụy Tinh Quyết, còn dùng hai lần, nó dựa vào cái gì nói nàng chưa học?
【 Cô hẳn là học Cửu Tiêu Túng Vân Quyết. 】
Cửu Tiêu Túng Vân Quyết……
Bạch Miểu không nghĩ ra. Rõ ràng đều là kiếm quyết thân truyền của Thẩm Nguy Tuyết, vì sao còn phải chỉ điểm học cái nào?
Học cái nào không giống nhau sao?
“Phải là Cửu Tiêu Túng Vân Quyết? Trụy Tinh Quyết không được?” Nàng lại hỏi một lần.
【 Không được. 】 Tiếng trợ thủ đều đều, 【 chỉ có Cửu Tiêu Túng Vân Quyết mới là kiếm quyết thân truyền của nam chính. 】
Yêu cầu quỷ gì thế…..
Bạch Miểu hết chỗ nói.
【 Ký chủ, cô muốn tiếp nhận nhiệm vụ không? Nếu không tiếp nhận, tự động coi là……】
“Được rồi được rồi, chờ ta gặp sư tôn lại nói.” Bạch Miểu không kiên nhẫn đánh gãy nó.
Trợ thủ rốt cuộc an tĩnh lại.
Bạch Miểu lại đi một đoạn đường núi, rốt cuộc đến Tê Hàn Phong.
Vừa tiến vào sơn môn, nàng liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trong đám sương.
“Pi!” Thanh Loan vẫy cánh bay tới, thấp đầu, thân mật cọ cọ nàng.
Bạch Miểu bị nó cọ đến dính lông lên mặt: “Được rồi, sao ngươi còn rụng lông thế……”
Rõ ràng trước khi đi còn như nước với lửa, mấy ngày không gặp, bây giờ lại hòa hảo như lúc ban đầu, thân thiết vô cùng.
Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa nhìn bọn họ, nhẹ nhàng nói: “Mỗi ngày Thanh Loan đều nhắc mãi tên con.”
Bạch Miểu: “Như vậy sao?”
Dù sao nàng nghe qkhông hiểu……
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Miểu vẫn sờ lông Thanh Loan, cười nói: “Ta đã về rồi.”
“Pi!” Thanh Loan trong trẻo lên tiếng, nhìn ra được xác thật rất vui.
Trấn an Thanh Loan xong, Bạch Miểu rốt cuộc nhớ tới vấn đề mà mình thắc mắc.
“Sư tôn, hóa thân của người đã trở lại sao?”
Thẩm Nguy Tuyết khóe môi hơi cong: “Đã trở lại.”
“…… Vậy là tốt rồi.”
Bạch Miểu che giấu mất mát của mình.
Kỳ thật nàng còn muốn sờ mèo…… Bỏ đi, về sau nuôi mèo thật đi.
“Về trúc lâu đi.” Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Bạch Miểu gật đầu, lập tức đuổi kịp.
Sư đồ hai người tiến vào trúc lâu, Thẩm Nguy Tuyết giống như thường rót cho nàng ly trà nóng, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, đẩy đến trước mặt nàng.
Bạch Miểu không rõ nguyên do mà chớp chớp mắt: “Đây là cái gì ạ?”
Thẩm Nguy Tuyết nói: “Là pháp khí lúc trước chưa kịp tặng cho con.”
Bạch Miểu nghe vậy, lập tức tò mò mở hộp gỗ.
Bên trong hộp gỗ đựng mấy thứ tạo hình kỳ lạ. Có một chiến đèn đồng, một chuỗi lục lạc đỏ, một cái mặt nạ trắng…… Còn có thứ nàng chưa từng thấy, không nhìn ra đến tột cùng là cái gì.
“Mấy thứ này, vốn tính đưa cho con trước khi đi Phong Đô.” Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi nói, “Vẫn may…… Hiện tại cũng chưa muộn.”
Bạch Miểu cảm thấy hắn tựa hồ còn đang hối hận.
“Hiện tại đưa cũng giống nhau mà ạ.” Nàng vội vàng nói, “Dù sao con mang đi Phong Đô cũng không dùng đến, gặp phải ma đạo cấp bậc như Tiễu Hàn Sinh, cho dù con nhiều pháp bảo, cũng không làm nên chuyện gì……”
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng chăm chú, bình tĩnh nói: “Chúc Ẩn đã phái người đi tìm chúng.”
Ma đạo tên Tiễu Hàn Sinh kia xuất hiện quỷ dị, biến mất cũng quỷ dị. Chưởng môn Chúc Ẩn chân nhân và ba vị phong chủ không tra ra được hành tung của hắn, liền phái vài vị trưởng lão báo việc này cho tam đại tiên môn khác, ước định ngày găp, cùng nhau thương nghị.
Bạch Miểu cái hiểu cái không gật gật đầu, cẩn thận khép lại hộp gỗ.
Đúng lúc này, trợ thủ trong đầu lại bắt đầu kêu.
【 Ký chủ, nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ. 】
Bạch Miểu: “……”
Sao còn ồn hơn hệ thống ban đầu thế.
Nàng đọc tên kiếm quyết hệ thống nói trong đầu hai lần, tiếp theo ngẩng đầu, giống như tò mò hỏi Thẩm Nguy Tuyết.
“Sư tôn, người nghe qua Cửu Tiêu Túng Vân Quyết chưa ạ?”
Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ: “Đây là kiếm quyết tổ tiên tông môn tự nghĩ ra. Sao vậy?”
“Con nghe những đệ tử khác nói, Cửu Tiêu Túng Vân Quyết đặc biệt lợi hại, cho nên muốn đến hỏi người một chút……” Bạch Miểu nhìn thẳng hắn, biểu tình thành khẩn, “Người xem con có thể học không?”
Thẩm Nguy Tuyết hơi kinh ngạc.
Cửu Tiêu Túng Vân Quyết cũng không phải kiếm quyết đặc biệt gì, Tàng Thư Lâu có điển tịch liên quan đến kiếm pháp, đệ tử Phù Tiêu Tông đều có thể tìm đọc, học tập.
Nhưng nếu nàng muốn học……
Thẩm Nguy Tuyết cũng không suy nghĩ lâu lắm: “Được, ta dạy cho con.”
Yê, thuận lợi thành công bước đầu tiên!
Bạch Miểu trong lòng mừng thầm, đang muốn cảm tạ Thẩm Nguy Tuyết, lại nghe hắn tiếp tục nói:
“Chỉ là, mỗi ngày con lui tới, rất bất tiện.” Thẩm Nguy Tuyết hơi rũ mắt, ôn hòa nhìn nàng, “Hay là chuyển đến chỗ ta đi.”
Bạch Miểu: “……?”
Hả?
Nàng phản ứng chậm nửa nhịp.
“Chuyển đến chỗ ta” ý là…… Chuyển đến Tê Hàn Phong?
Ở cùng một chỗ với hắn sao?
Chỉ là thoạt nhìn hắn không phải người nguyện ý ở cùng với người khác?
Bạch Miểu không xác định nói: “Sư tôn, ý của người là…… bảo con chuyển đến ở cùng người?”
“Đúng vậy.” Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, an tĩnh nhìn nàng.
Mấy người Liễu Thiều và Trình Ý cũng ở cùng sư tôn, hiện tượng này rất thường thấy ở đệ tử thân truyền.
Nhưng Bạch Miểu cảm thấy hơi xấu hổ.
Có thể là bởi vì nơi này chứa quá nhiều hồi ức xấu hổ của nàng……
Nàng rất nhanh nghĩ ra một vấn đề vô cùng trọng yếu.
“Vậy mỗi ngày con làm sao ăn cơm?”
Thẩm Nguy Tuyết: “Có thể cho người đưa cơm tới.”
Bạch Miểu lắc đầu: “Đưa tới đây thì không thể ăn.”
Tê Hàn Phong cách thiện đường xa như vậy, chờ cơm đưa tới, phỏng chừng đã sớm nguội.
Hơn nữa có cảm giác ăn cơm trong tù.
Lại kết hợp với thức ăn đặc sắc của Phù Tiêu Tông…… Xác thật là ăn cơm trong tù.
Trên mặt thiếu nữ toát ra biểu tình hơi ghét bỏ.
Thẩm Nguy Tuyết tinh tế nhìn nàng, nghiêm túc nghĩ.
“Vậy để ta làm đi.”
Bạch Miểu sửng sốt: “A?”