Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dưa leo tr.
Tôi lướt qua vài trang.
Trong sách nói, khi tiểu tam năm mươi tuổi, vẫn được Bạch tổng cưng chiều như thiếu nữ.
Tôi thấy thật buồn cười, ở đất nước này, điều mà đàn ông khao khát nhất luôn là một người phụ nữ có thể chăm sóc họ như mẹ, và càng già càng gắn bó.
Tôi cười nhạo tác giả không hiểu đàn ông.
Kết quả, mắt tôi tối sầm lại, tôi đã bị xuyên vào sách.
Cười nhạo người khác là không đúng.
Sẽ gặp báo ứng.
Đặc biệt là cười nhạo tác giả, báo ứng sẽ đến rất nhanh.
Tôi đã xuyên vào vai con gái của tiểu tam.
Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra, đúng là không thể cười nhạo ai.
Có thể làm tiểu tam cũng cần có bản lĩnh thật sự.
Người mẹ tiểu tam cầm tay chỉ việc cho tôi suốt ba ngày, khiến tôi phải vội vàng xin dừng lại.
Hoàn toàn không thể chịu nổi.
Bà quá giỏi.
Đến mức tôi còn muốn kết hôn với bà, sống chung đến đầu bạc răng long.
Nén lại những suy nghĩ điên rồ, tôi nói với bà: “Mẹ, đến đây thôi, con vẫn muốn đi học.”
Bà hiểu ý, cúi đầu tự ti nói: “Đi đi, những gì mẹ dạy chỉ khiến con bị coi thường.”
Không phải thế.
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc bà, không biết phải giải thích thế nào.
Theo lý, bất kể kỹ thuật gì, đều là một loại kỹ năng.
Thu phục đàn ông cũng vậy.
Nhưng xã hội này vận hành bình thường không chỉ dựa vào pháp luật mà còn cần tuân theo các chuẩn mực đạo đức.
Bà sử dụng những kỹ thuật này để làm tiểu tam, đúng là sẽ bị người ta khinh bỉ.
Tôi không muốn đi theo con đường của bà, học chỉ vì tò mò.
Nhưng khi thực sự học được, trong lòng tôi cảm thấy khó chấp nhận.
Kỹ thuật vốn không có tội, nếu áp dụng vào tình yêu hay hôn nhân, thì rất tốt.
Nhưng nếu dùng những kỹ thuật này để quyến rũ đàn ông, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.
Điều này khiến tôi nhìn bà cũng không thoải mái.
Nhưng bà là mẹ tôi, dù mẹ mình là tiểu tam thì cũng là mẹ.
Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định chấp nhận thực tế.
Đè nén cảm giác chán ghét.
Nhẹ nhàng an ủi bà: “Mẹ, con không sợ bị coi thường, chỉ là những kỹ thuật này chỉ nên dùng trong gia đình. Khi ra ngoài, vẫn cần phải có những kỹ năng thật sự để kiếm tiền, mới có thể sống đàng hoàng.”
“Mẹ cũng biết, ba con không thể dựa dẫm lâu dài, mẹ già rồi hoặc không thể dỗ dành ba nữa, thì phải dựa vào con.”
“Nhưng con không muốn đi lại con đường của mẹ, con muốn tự mình kiếm tiền, để nuôi bản thân và cả mẹ.”
Nghe xong, mẹ tiểu tam nước mắt rơi lã chã, tôi lau nước mắt cho bà, bà liền dựa vào lòng tôi, thút thít.
Tôi cười khổ, ôm lấy bà.
Đây là phản xạ có điều kiện.
Bà đang coi tôi là ba tôi.
Ba tôi mê mẩn bà vì điều này.
Và tôi, cũng bị cuốn hút.
Tôi lại đi học.
Từ lúc t.ự t.ử đến khi xuất viện và quay lại trường học.
Ba tôi không hề xuất hiện.
Mẹ nói rằng ba tôi bị ông nội nhốt lại.
Vì nhà họ Kỳ yêu cầu hoặc hủy hôn, hoặc tái hôn với Bạch Trác.
Ba tôi không đồng ý, ông nội đã đánh ông ấy.
Lần đầu tiên ba tôi chống đối lại ông nội, kiên quyết không chấp nhận việc chuyển hôn sự sang cho Bạch Trác.
Ông nội tức giận, đánh xong liền nhốt ông ấy lại.
Ông nội là ông của tôi.
Ông khinh thường mẹ tôi, lại càng không ưa tôi – một đứa cháu ngoài giá thú, trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực chất lại ngốc nghếch.
Việc tôi bị hủy hôn, ông không nghĩ là đã làm tổn thương tôi.
Nhưng ba tôi đã bảo vệ tôi.
Tôi không cảm thấy biết ơn.
Mẹ khuyên tôi đừng oán hận ba.
Bà nói ba tôi yêu tôi, ngoài thói trăng hoa, ông không có tật xấu nào khác.
Tôi thầm nghĩ, chỉ có người mẹ tiểu tam này mới đánh giá ba tôi như vậy.
Đối với bà Chu, việc trăng hoa bên ngoài, tìm tiểu tam và có con riêng là tội không thể tha thứ.
Còn trước khi xuyên vào sách, tôi luôn đứng về phía vợ cả, nên nhất thời khó mà thay đổi quan điểm.
Bà Chu là con gái của chiến hữu ông nội tôi.
Ba tôi không thích bà, nhưng bị ông nội ép buộc phải cưới.
Mẹ tôi nói rằng ba tôi là người đáng thương.
Nhưng tôi không nghĩ vậy, ông nội có thể ép ba tôi kết hôn, nhưng có thể ép ông ấy quan hệ tình dục với bà ta không?
Sinh nhật của tôi và Bạch Trác chỉ cách nhau một ngày.
Tôi nhỏ hơn Bạch Trác một ngày.
Điều này có nghĩa là gì?
Ba tôi vừa quan hệ với bà Chu, liền quay sang quan hệ với mẹ tôi.
Được cả đôi bên, ba tôi đáng thương ở chỗ nào?
Trong lòng tôi, tôi không coi trọng ông ấy.
Dù vậy, tôi vẫn phải gọi ông ấy là ba.