Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 1: Ông chủ có độc tại dua leo tr
Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Buổi sáng lúc 8 giờ 40 phút, Chung Ngưng ra khỏi chiếc xe buýt chen chúc, bị người nào đó phía sau đụng trúng một cái, thiếu chút nữa đã trẹo chân, lại không được một câu xin lỗi.
Chung Ngưng nhíu mày, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc Cẩm Thái tắm trong nắng sớm ở phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười tươi đẹp.
Ngày hôm qua đã kết thúc thời gian ba tháng thử việc, lúc tan tầm ông chủ còn cười ngâm nga mà dặn dò cô hôm nay không được đến trễ. Đây không phải là biểu thị cô đã thành công vượt qua thời gian thử việc, sắp trở thành nhân viên chính thức rồi sao?
Trở thành nhân viên của công ty hữu hạn trang trí thiết kế RZ, đây là công việc trong mơ của biết bao thanh niên. Tuy rằng công ty sáng lập chỉ mới ba năm, nhưng vì tố chất chuyên nghiệp của đoàn đội thiết kế cao cấp, cùng với tài năng trang trí chất lượng cao mà được khách hàng khen ngợi, công trạng nổi bật.
Những điều này đều không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, đãi ngộ dành cho nhân viên của RZ phi thường tốt, tiền lương cao không nói, còn có các loại phúc lợi.
Sắp chính thức trở thành một trong số đó, tâm tình đương nhiên tốt muốn chết.
Đi vào cao ốc, liếc mắt một cái liền trông thấy một nhóm người mặc đồ tây đứng lặng trước thang máy.
Trong nhóm đó có một người rất dễ thấy được, không chỉ vì cao hơn người khác mà còn bởi vì anh là ông chủ thứ nhất của Chung Ngưng – Hứa Huyền Thụy.
Nhìn đến anh, Chung Ngưng hơi dừng bước, trong lòng bỗng khẩn trương, mong anh đừng phát hiện ra cô, mà cô cũng làm bộ như không phát hiện ra anh.
Làm việc ở RZ đã ba tháng, tuy không ở cùng tầng lầu, cơ hội Chung Ngưng nhìn thấy Hứa Huyền Thụy có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô vẫn là biết được không ít sự tích về anh từ miệng đồng nghiệp.
Nghe nói ở chung với Hứa Huyền Thụy không tốt, yêu cầu hà khắc, nói chuyện cũng không uyển chuyển, tuy rằng không đến mức mắng chửi, nhưng nói chung vẫn là nói đến nỗi người ta muốn khóc.
Thời điểm nghe đến mấy cái này, Chung Ngưng thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là mình không làm việc dưới tay của anh.
Còn có, công ty có mấy cái quy tắc rất quái lạ do anh đặt ra. Kỳ thật quy tắc dành cho nhân viên thì không thành vấn đề, nhưng quy tắc thứ nhất, rất quái a.
Có ai thấy quy tắc thứ nhất dành cho nhân viên là nghiêm cấm tình yêu văn phòng chưa?
Lúc đầu, Chung Ngưng tưởng là anh không chịu nổi khi thấy người khác tương thân tương ái a. Sau đó mới biết Hứa Huyền Thụy đã đuổi việc rất nhiều trợ lý nữ, nguyên nhân là những người trợ lý nữ đó đều muốn trở thành bạn gái của anh.
Sự thật rốt cuộc là như thế nào đã không thể nào điều tra được, chỉ là Chung Ngưng nghi hoặc, chẳng lẽ Hứa Huyền Thụy thật sự là kiểu vạn người mê nghìn người yêu, điên đảo chúng nữ sinh? Chẳng lẽ lớn lên soái, có tiền lại có tài là có thể che dấu được “độc” của anh?
Hoặc là anh cho rằng…
Tóm lại, Hứa Huyền Thụy ở trong cảm nhận của Chung Ngưng đã mang cái nhãn là: Khắc nghiệt, độc miệng, tự luyến. Đánh giá ông chủ của mình như vậy không được tốt, Chung Ngưng lại vuốt lương tâm bỏ thêm ba hạng mục: Anh tuấn, cao lớn, có tài. Nói ngắn gọn một chút, đó chính là cậy tài khinh người.
Đối với người tự luyến, đương nhiên là nên kính nhi viễn chi
[1] cho thỏa đáng, bằng không một ánh mắt liền có khả năng sẽ bị dán cái nhãn “Thích anh” vào, thế là coi như xong đời.
[1] Kính nhi viễn chi: tôn trọng và giữ khoảng cách. Chính là không như mong muốn, Hứa Huyền Thụy quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên mặt Chung Ngưng.
Thời điểm này nếu tránh né ánh mắt anh, có phải có khả năng sẽ bị cho rằng bởi vì thích mà thẹn thùng không dám nhìn anh hay không?
Chung Ngưng đành phải ngẩng đầu nhìn anh, nỗ lực cười đến tự nhiên lỗi lạc, chào hỏi anh: “Tổng giám, chào a.”
Hứa Huyền Thụy thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mà đáp một câu, “Ừm.”
Ha ha, cũng là một chữ a, nói “Chào” một cái cũng không được sao?
Bất quá như vậy cũng tốt, không cần phải cùng anh hàn huyên.
Thang máy một lát liền tới, Hứa Huyền Thụy vào đầu tiên, còn Chung Ngưng là người cuối cùng vào.
Chung Ngưng cũng không nhìn Hứa Huyền Thụy nữa, nhưng ở trong thang máy nhỏ hẹp chen chúc, cô có một loại ảo giác bị nhìn chằm chằm, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác lưng như bị kim chích.
Công ty chiếm cứ tầng 15 và 16 của cao ốc Cẩm Thái, tầng 16 là bộ phận thiết kế, tầng 15 là nơi tụ tập các bộ phận khác. Giám đốc Tề An Trạch trấn giữ tầng 15, còn tầng 16 là tổng giám bộ phận thiết kế Hứa Huyền Thụy. Hai người bọn họ cùng hùn vốn thành lập RZ, Hứa Huyền Thụy chỉ lo phương diện thiết kế, còn về nghiệp vụ a, quản lý công ty a, đều là Tề An Trạch phụ trách.
Tề An Trạch là người khôn khéo lại hiền lành nên quan hệ xã hội cùng quản lý mới có thể tuyệt đến vậy, quan trọng nhất chính là, hắn rất gỏi đàm phán, đem lại rất nhiều công trình cho công ty. Mà hiện tại Hứa Huyền Thụy là một nhà thiết kế chạm tay là bỏng, yêu cầu của anh rất nghiêm khắc, đoàn đội thiết kế của công ty cũng rất cường đại.
Hai ông chủ ai cũng có sở trường riêng, hợp tác đến thiên y vô phùng
[2].
[2] Thiên y vô phùng: không hề sai sót. Thang máy ngừng ở tầng 15, Chung Ngưng đi thẳng từ khu làm việc đến văn phòng giám đốc ở cuối.
Chức vụ của cô là trợ lý giám đốc. Trên thực tế, cô là trợ lý của trợ lý giám đốc. Ngày thường cũng chỉ là đánh máy, làm chân chạy vặt, bất quá trợ lý đều là làm việc vặt từ lúc đầu, Chung Ngưng đối với công việc của mình không có bất mãn.
Vừa ngồi xuống, cô liền chuẩn bị lại tư liệu mà hôm nay giám đốc phải dùng một lát nữa. Lúc này Tề An Trạch vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào.
“Tôi thật sự cảm thấy cô ấy không tồi, lần này tôi làm chủ…”
Chung Ngưng liền lễ phép đứng dậy gật đầu chào, Tề An Trạch cười ôn nhu với cô, sau đó đi vào văn phòng, đóng cửa lại, thanh âm bị ngăn cách.
Tề An Trạch lại nói với đầu kia điện thoại: “Cậu không cho phụ nữ tới gần như vậy, cậu có biết bên ngoài đang truyền tin gì không?”
“Tôi không quan tâm.” Hứa Huyền Thụy thanh âm lãnh lãnh đạm đạm.
Tề An Trạch có điểm khó thở, “Nếu chỉ truyền tin về cậu, tôi cũng lười quản, chính là việc này liên lụy đến tôi.”
Hứa Huyền Thụy không đáp lời, Tề An Trạch lại nói tiếp: “Người khác nói rất có khả năng cậu là gay, cư nhiên nói tôi với cậu là một đôi! Cái này không tính đi, hai ta giá trị nhan sắc cao, cho nên mắt nhìn người cũng tính là hợp lý, chính là cư nhiên đồn đãi nói tôi là thụ! Ai da thật là tức chết tôi rồi, rõ ràng tôi rất nam tính, rất có lực công kích. Chủ yếu chính là, rõ ràng tôi không thiếu bạn gái, nhưng đều bị nói là đang che dấu! Cho nên tôi cho rằng, nếu cậu không quen bạn gái thì cũng phải có một trợ lý nữ.”
Hứa Huyền Thụy lẳng lặng nghe, sau đó nói: “Đầu tiên, tôi chướng mắt cậu, tiếp theo, người có tri thức không để ý đến lời đồn đãi, cuối cùng, tôi đã có trợ lý.”
“Tôi cảm ơn cậu đã chướng mắt tôi a.” Tề An Trạch cắn răng nói, “Kỳ thật tôi tìm trợ lý cho cậu cũng không phải vì cậu, vừa lúc bởi vì trợ lý Hà Minh của cậu, lúc vừa tới công ty thì tinh thần phấn chấn, hiện tại bởi vì bận quá, mệt đến giống một con cún bị đùa bỡn, tôi không đành lòng.”
“Ha ha, tôi sẽ chuyển đạt sự thương hại của cậu đến Hà Minh.”
“Sợ, không phải là tôi so sánh sao?”
“Cậu học ngữ văn thật tốt, hôm nào cậu mời thầy thể dục ăn bữa cơm đi.”
Tề An Trạch nghiến răng. Trong phút chốc, hắn nhớ tới biểu hiện của Chung Ngưng khi phỏng vấn lúc trước, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá.
“Nếu không thì như vậy đi, đợi lát nữa tôi thử Chung Ngưng, nếu cô ấy không có vấn đề gì, tôi liền chuyển cô ấy lên, cậu thấy thế nào?”
Hứa Huyền Thụy nghĩ đến khuôn mặt cười gượng ép vừa rồi, trầm thấp mà “Ừm” một tiếng.
Tề An Trạch nụ cười mở rộng, “Vậy cậu đừng cúp điện thoại, nghe cho kỹ nha.”
Hắn đặt di động xuống bàn làm việc to rộng, sau đó cầm lấy điện thoại bàn, gọi nội tuyến, kêu Chung Ngưng tiến vào.
Tâm tình Chung Ngưng rất thấp thỏm, cô nguyên bản tự tin hiện tại trở nên không xác định được, chuyện này không phải cứ tự tin là được.
Nắm then cửa, Chung Ngưng hít sâu một cái rồi mới mở cửa đi vào.
Tề An Trạch trên mặt treo một nụ cười tựa gió xuân ấm áp, duỗi tay làm một tư thế mời ngồi, để Chung Ngưng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc.
“Chung Ngưng, thời gian ba tháng thử việc đã kết thúc, nói chung thì tôi tương đối hài lòng với biểu hiện của cô.”
Chung Ngưng âm thầm thả lỏng cơ thể, mỉm cười nói: “Cảm ơn Tề tổng đã thưởng thức.”
“Bất quá…” Tề An Trạch kéo dài thanh âm, cũng không vội vã tiếp tục nói.
Chung Ngưng trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì trấn định.
“Tôi còn có một yêu cầu.”
Chung Ngưng lộp bộp một chút, nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Yêu cầu gì a?”
Tề An Trạch thò người về phía trước, đôi tay chống trên bàn, mị hoặc nói: “Làm bạn gái của tôi.”
Chung Ngưng trừng lớn hai mắt, khó có thể tin, qua giây lát, cô bình tĩnh nói: “Giám đốc, tôi vẫn nhớ quy tắc thứ nhất dành cho nhân viên a.” Đây là hắn muốn thử cô? Nhất định là vậy rồi.
“Cái kia a, là Hứa tổng đặt ra thôi, nói nữa, chúng ta có thể ám độ trần thương
[3].” Lúc nói lời này, hắn còn nhướng mày về phía Chung Ngưng.
[3] Ám độ Trần Thương: nguyên văn “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” – là kế thứ tám trong 36 kế: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Trong trường hợp này, là Tề An Trạch muốn kêu Chung Ngưng lén lút quan hệ, không để ai biết. Chung Ngưng áp chế sự phẫn nộ trong lòng xuống, nói: “Giám đốc, xin lỗi tôi muốn cự tuyệt.” Cô âm thầm cắn môi, thuyết phục chính mình cái này chẳng qua là thử thôi.
Tề An Trạch lộ vẻ mặt không vui, thu hồi bàn tay, thân mình áp sát về hướng Chung Ngưng, dùng ánh mắt nhìn kỹ cô.
Ngữ khí hắn hơi lạnh, “Lý do cự tuyệt là gì? Cô không cho tôi mặt mũi, không sợ là tôi sẽ không ký hợp đồng với cô a?”
Ánh mắt Chung Ngưng kiên nghị nhìn thẳng hắn, “Tôi đã có người mình thích rồi, không thể nhận lời anh được, nếu bởi vậy mà mất đi công việc này, tôi… chỉ có thể tự nhận xui xẻo.”
Câu này kỳ thật quá lớn mật, vừa nói xong, Chung Ngưng liền có chút hối hận. Chính là cô thật sự không phục.
Tề An Trạch nhịn ý cười, trong lòng nói tính tình cô gái này còn rất mạnh mẽ a.
“Chẳng qua là có người thích thôi mà, cũng không phải bạn trai, chẳng lẽ tôi không bằng anh ta ư?” Tề An Trạch nâng cằm, vẻ mặt tự tin.
Chung Ngưng mím môi, châm chước một phen, nói: “Anh muốn nghe lời nói thật không?” Trong lòng có người này, là sự thật, khi Chung Ngưng học cao trung có yêu thầm một vị học trưởng lớn hơn cô hai tuổi, cảm giác mà học trưởng cho cô chính là – kinh tài tuyệt diễm
[4].
[4] Kinh tài tuyệt diễm: đẹp khiến người khác phải kinh sợ. Chẳng qua khi đó học trưởng sắp tốt nghiệp, hơn nữa khi đó tuổi cô còn nhỏ, lại nhát gan, không dám thổ lộ, cứ như vậy không có sau đó.
Kỳ thật cũng không tính là cô nhớ mãi không quên học trưởng, chẳng qua những người theo đuổi cô đều làm cô cảm thấy vẫn là học trưởng tốt hơn, vì thế cô luôn lấy học trưởng làm bia đỡ đạn, dần dà, học trưởng vẫn luôn tồn tại.
Nghe được Chung Ngưng nói vậy, Tề An Trạch tươi cười xuất hiện trong nháy mắt ngưng lại, trong lòng bi ai mà nghĩ, chẳng lẽ sáng nay hắn phải bị cả nam lẫn nữ bỏ sao?
Hắn không muốn nghe! Một lần nữa hắn giơ lên khuôn mặt tươi cười, thanh âm tràn ngập ý vị mê hoặc: “Hay là, cô cảm thấy Hứa tổng cũng… không tồi a?” Hắn thật sự không muốn nói lời hay về Hứa Huyền Thụy, đặc biệt là hôm nay.
Chung Ngưng hiện tại đã không còn kinh ngạc, mà là hoảng sợ. Biểu tình như bị sét đánh kia làm Tề An Trạch rất vừa lòng.
Cô gái này không động lòng bởi sắc đẹp, ừm, không tồi.
Một lát sau, Chung Ngưng nhíu mày nói: “Tôi muốn nói với anh một chút về tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, tôi chính là thích người đàn ông ôn tồn lễ độ có phong độ trung hậu thành thật săn sóc ôn nhu, còn có, tôi không thích người đàn ông xinh đẹp.”
Hiện tại cô mặc kệ, công việc này, cô không bắt buộc.