Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 23: Đúng thời điểm sẽ gặp lại anh 3 tại dưa leo tr.
Đèn hành lang có lẽ đã hỏng, không gian xung quanh tối tăm, Tưởng Chính
Tuyền đành phải vịn vào vách tường để bước từng bậc thang một lên lầu.
Căn phòng Nhiếp Trọng Chi đang ở, có ánh đèn ảm đạm từ khe cửa hắt ra
ngoài.
Tưởng Chính Tuyền đứng bên ngoài, từ góc nhìn nơi cô đang ẩn náu vẫn có thể
nhìn thấy được đôi chút tình hình bên trong căn phòng.
Chỉ một cái liếc mắt, cả người Tưởng Chính Tuyền liền chấn động. Nơi tầm
mắt của cô có thể nhìn tới được đều bị bao phủ bởi rác rưởi đủ loại, nhờ vào bộ ghế sô pha và chiếc bàn vuông nhỏ mới nhìn ra được nơi này thì
ra là phòng khách. Bởi vì góc nhìn hạn chế, Tưởng Chính Tuyền không thể
nhìn thấy được thân ảnh Nhiếp Trọng Chi.
Thế mà Nhiếp Trọng Chi có thể ở trong một căn phòng như vậy, hắn lại có thể ở được một nơi như thế này.
Nhà của hắn trong dĩ vãng, bất kể là trang viên kia, hay biệt thự, hoặc là
căn phòng trọ trên tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, sau này lại là
vì cố ý tiếp cận cô mà mua luôn căn phòng trọ ở gần nhà cô, tất cả đều
có người làm riêng chăm lo quét dọn, bất cứ lúc nào cũng sạch sẽ đẹp đẽ
đến mức có thể đăng lên trang bìa cho tạp chí nhà ở.
Hắn đây là tự cam chịu, trừng phạt chính mình!
Tưởng Chính Tuyền nghẹn họng nhìn trân trối thật lâu, chợt thấy trái tim như bị mũi kim nhọn bắt đầu đâm vào đau đớn.
Trước kia cô đã từng có vô số lần nguyền rủa hắn, chỉ mong hắn biến mất khỏi
cuộc sống của cô, hai người không bao giờ phải gặp lại nhau nữa. Nhưng
cô chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ biến thành bộ dạng như thế này.
Lúc này, Nhiếp Trọng Chi từ trong một gian phòng khác đi ra, tiến vào trong tầm mắt Tưởng Chính Tuyền. Tưởng Chính Tuyền cả kinh, sợ bị hắn phát
hiện, cả người phản xạ có điều kiện lập tức lui về phía sau. Nhiếp Trọng Chi ở bên trong căn bản không để ý ngoài cửa, hắn đang bận rộn xử lý
đống rác rưởi linh tinh trên sô pha, cái thì dùng tay ném không thì dùng chân đá chúng xuống sàn nhà. Một lát sau, sô pha bị hắn càn quét một
lượt cuối cùng cũng chừa ra được một chỗ ngồi.
Hắn xách túi to lên, lấy bia ra, giật nắp lon ‘póc’ một tiếng. Sau đó đặt
mông ngồi xuống sô pha, cả người giống như một đốn bùn nhão dán chặt lên mặt đệm, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng. Rất nhanh, hắn đã uống hết
lon bia, sau đó vung tay mạnh một cái, vỏ lon bị hắn ném mạnh lên tường
vang lên một tiếng ‘cốp’ thật kêu rồi rơi xuống sàn nhà. Hắn cũng không
đứng dậy, thò tay vào trong túi to quờ quạng mấy cái, khi túm được một
lon bia nữa rồi lại giật nắp, đưa đến miệng uống ừng ực một hơi không
dừng. Chẳng mấy chốc lon bia đã thấy đáy. Hắn lại vung tay ném đi, tiếp
tục sờ đến lon thứ ba.
Bởi vì là tầng cao nhất nên không có người nào qua lại. Tưởng Chính Tuyền
vẫn cứ ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn uống hết lon này đến lon
kia. Thật lâu thật lâu sau đó, trong phòng Nhiếp Trọng Chi dần dần tĩnh
lặng xuống, có lẽ là đang ngủ, hoặc cũng có thể là đã say mèm.
Tưởng Chính Tuyền đứng một chỗ tựa như hóa đá. Cô kinh ngạc nhìn bóng đêm
thâm trầm, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, thì ra trời đã về
khuya từ lúc nào. Cô hẳn là nên quay về khách sạn.
Tưởng Chính Tuyền muốn nhấc chân bước đi nhưng mới vừa động lại giống như có
ngàn mũi kim nhỏ đồng loạt đâm vào. Cô mới ý thức được mình đã giữ tư
thế này quá lâu, chân của cô lúc này đã tê rần.
Giương mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy hắn đang mơ mơ màng màng nghiêng người cuộn tròn mình trên sô pha, một chiếc giày da ‘lộp bộp’ một tiếng rơi
xuống sàn nhà, tất đeo trên chân hắn đã rách, lộ ra ngón chân lấm bẩn.
Một Nhiếp Trọng Chi như vậy, Tưởng Chính Tuyền chưa bao giờ thấy qua!
Lần đầu tiên gặp Nhiếp Trọng Chi, là ở một ngày hè oi bức, không gian trong nhà tựa như một cái lồng hấp, còn ngoài kia tiếng ve kêu râm ran từng
hồi.
Tưởng Chính Tuyền tỉnh lại giữa giấc ngủ trưa, chân để trần tay ôm gấu bông
đi dọc theo hành lang, đẩy cánh cửa phòng ngủ của anh trai Tưởng Chính
Nam đi vào. Anh trai không có ở đó, nhưng trong gian phòng rộng lớn lại
có một người con trai xa lạ đang ngồi ở trước bàn học chơi trò chơi trên máy tính.
Nhiếp Trọng Chi ngẩng đầu nhìn thấy cô, sau một thoáng ngây ngốc, liền bừng tỉnh mà mỉm cười: “Em là Tuyền Tuyền phải không?”
Tưởng Chính Tuyền dụi dụi hai con mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhìn thấy một
khuôn mặt xa lạ, theo bản năng lui ra phía sau mấy bước. Cô nhìn quanh
bốn phía, rụt rè hỏi: “Anh trai em đâu?”
Nhiếp Trọng Chi đáp: “Anh trai em xuống lầu lấy đồ ăn.” Hắn tạm dừng trò chơi máy tính, đứng dậy đi về phía cô, mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại
đi nhiều: “Tiểu Tuyền Tuyền, xin chào, anh là Nhiếp Trọng Chi, là bạn
học của anh trai em.”
Nhiếp Trọng Chi khi đó chỉ là một nam sinh trung học, nhưng thân hình dong
dỏng cao, hai hàng lông mày kiếm đen rậm, sống mũi thẳng, thần thái tràn đầy sức sống. Hắn có một đôi mắt xếch điển hình, mỗi khi cười khóe mắt
nhếch lên, rất đẹp. Tưởng Chính Tuyền đứng cạnh hắn mặt đối mặt, bỗng
nhiên cô cảm thấy không khí xung quanh dường như bị đè nén lại, ngay cả
hô hấp đều có chút khó khăn.
Nhiếp Trọng Chi nói: “Anh trai em sẽ quay lại ngay, em có muốn chơi trò chơi
máy tính cùng anh không?” Tưởng Chính Tuyền ôm gấu bông lắc lắc đầu.
Một lát sau, Tưởng Chính Nam bưng rất nhiều đồ ăn đến trước mặt hai người.
Hắn nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền, kinh ngạc nói: “Tuyền Tuyền, sao em
không đi ngủ trưa?”
Tưởng Chính Tuyền bĩu môi, nũng nịu nói: “Em ngủ không được.”
Tưởng Chính Nam khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cô, cười tủm tỉm nói: “Ngủ không được thì đừng ngủ nữa! Có muốn ăn kem không?” Hai mắt Tưởng
Chính Tuyền sáng rực lên: “Dạ muốn.”
Tưởng Chính Nam quay sang nói với Nhiếp Trọng Chi: “Nhiếp, cậu đi xuống giúp
Tuyền Tuyền lấy một cây kem đi.” Nhiếp Trọng Chi cười cười với cô, theo
lời xuống lầu.
Tưởng Chính Nam xoay người lấy từ trong ngăn tủ ra một cái túi da thật to,
nháy nháy mắt với Tưởng Chính Tuyền, đưa tay lên khẽ suỵt một cái: “Đừng nói với mẹ. Đây là bí mật của ba người chúng ta nha.” Hắn kéo khóa mở
túi ra, Tưởng Chính Tuyền trợn tròn hai mắt, bên trong túi cư nhiên chất đầy những lon bia. Mà cô thật hiển nhiên trở thành đồng phạm của hai
người.
Nhiếp Trọng Chi rất nhanh đã trở lại, hắn đưa cho cô một cây kem ly ốc quế.
Trong khoảnh khắc Tưởng Chính Tuyền đưa tay nhận lấy, cô vô tình chạm
khẽ vào ngón tay hắn, ấm nóng, hoàn toàn đối lập với cảm giác mát lạnh
lan tỏa ra từ cây kem.
Cô giương mắt nhìn hắn, ai ngờ cặp mắt đen bóng của hắn cũng đang dừng lại trên người cô, ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn thấy Nhiếp Trọng
Chi ôn nhu mỉm cười với mình, khóe mắt cong cong lên, bên trong giống
như có những tia sáng lóe lên. Trái tim Tưởng Chính Tuyền không biết làm sao, chỉ cảm thấy giống như bị cây búa nhỏ gõ nhẹ một cái, mặt cô đỏ
lên, vội vàng cụp mắt xuống, giọng nói lí nhí: “Cảm ơn Nhiếp đại ca.”
Buổi chiều hôm đó, cô ở trong phòng ngủ của anh trai xem truyện tranh, còn
Nhiếp Trọng Chi và anh trai cô vừa chơi trò chơi trên máy tính, vừa ăn
đồ ăn vừa uống bia.
Thời điểm đó Tưởng Chính Nam và Nhiếp Trọng Chi đều say mê trò chơi máy
tính, cùng nhau vượt cửa ải giết địch, suốt cả ngày có thể không ăn
không nói không ngủ.
Thế nhưng ngay lúc đó Tưởng Chính Tuyền còn không biết Nhiếp Trọng Chi say
mê máy tính, tự học thiết kế chương trình, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ ra tài năng thiên phú về môn khoa học này.
Đó là lần đầu tiên cô và Nhiếp Trọng Chi ở chung. Nhớ rõ hắn đi lấy cho cô một cây kem, lại còn chọn đúng hương vị dâu tây màu hồng mà cô thích
nhất. Nhớ rõ buổi chiều hôm đó, cô giữ kín bí mật của hắn và anh trai
cùng gạt người lớn trong nhà vụng trộm uống bia.
Cũng từ năm đó bắt đầu, vào mỗi ngày sinh nhật hàng năm, cô đều nhận được rất nhiều gấu bông mà Nhiếp Trọng Chi tặng.
Suốt mùa hè năm đó ngày nào Nhiếp Trọng Chi cũng đến Tưởng gia báo danh.
Tưởng Chính Tuyền cùng hắn dần dần trở nên thân thiết hơn.
Một ngày kia, dì họ ở Lương gia đến thăm mẹ cô bà Lục Ca Khanh, hai người ở phòng khách dưới lầu cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Tưởng Chính
Tuyền như hồi trước đi xuống chào hỏi dì Lương, lúc cô đẩy cửa đi vào
trùng hợp nghe được mẹ và dì Lương đang trò chuyện, cho tới Nhiếp Trọng
Chi. Nghĩ tới anh con trai gọn gàng mà anh tuấn họ Nhiếp ở trên lầu nhà
mình, Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng dừng bước chân lại.
Lục Ca Khanh nói: “Nói như vậy thì Nhiếp Trọng Chi không phải là con ruột
của Vạn Thục Bình?” Dì Lương thảnh thơi nhấp một ngụm trà: “Triệu Quốc
mấy năm nay chuyển công tác liên tục, hết tỉnh G lại tỉnh W, em cũng
phải đi theo chồng suốt không ở đây. Cho nên đương nhiên là không biết
chuyện xảy ra ở Nhiếp gia. Thực ra chuyện là thế này…”
Dì Lương dùng giọng nói êm ái đem tất cả sự tình kể ra: “Nghe nói thiếu
gia của nhà họ Nhiếp là Nhiếp Canh Lễ lúc ấy cùng mẹ của Nhiếp Trọng Chi học cùng một trường đại học, hai người thật lòng yêu nhau. Nhưng Nhiếp
lão gia lại không đồng ý. Nghe nói thời điểm đó Vạn Thục Bình đã nhìn
trúng Nhiếp Canh Lễ, ba ngày hai bận đều chạy đến Nhiếp gia, ân cần hỏi
han hai vị trưởng bối, chăm sóc cẩn thận chu đáo. Hai ông cụ nhà Nhiếp
Vạn trước kia từng là đồng đội cùng băng rừng lội suối sát cánh bên
nhau, quan hệ rất thân thiết. Đến đời Nhiếp Canh Lễ này, hai nhà đều
muốn làm mối quan hệ sâu sắc thêm một tầng, sau khi kết thành thông gia, còn có thể nương tựa vào nhau trên thương trường.”
“Đến chuyện sau này, chắc em cũng đoán được phần nào. Nhiếp gia không ngừng
tìm cách làm khó dễ Nhiếp Canh Lễ và cô gái kia. Nhiếp gia bên này không cho Nhiếp Canh Lễ ra ngoài, Vạn gia bên kia lại đi tìm cô gái đó vừa
khuyên nhủ cám dỗ không được thì uy hiếp. Nghe nói cô gái đó cũng là
người có cốt khí, cứng mềm đều không ăn, đem những thứ Vạn gia đưa tới
xé tan ngay tại chỗ. Còn nói gì mà ‘nếu anh ta vô tình vô nghĩa thì tôi
liền cắt đứt’, nói đi là đi, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa.
Nhiếp Canh Lễ ngược lại vẫn bất chấp ngang ngạnh đến mấy năm sau, nhưng
vì Nhiếp lão gia phát bệnh, hắn bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp, cưới Vạn Thục Bình. Kết quả, ba năm sau khi Vạn Thục Bình sinh con, cô gái kia
lại xuất hiện, đến tìm Nhiếp Canh Lễ, nói rằng mình bị bệnh nan y không
qua được, đem con trai phó thác cho hắn.”
“Nghe nói Nhiếp Canh Lễ đối với đứa con trai này thật lòng yêu thương. Nhưng
trong mắt Vạn Thục Bình lại giống như có hạt sạn to đùng, chớp mắt một
cái liền đau nhói. Mà người xưa thường thích con đàn cháu đống, khi đó
Nhiếp lão gia vẫn còn sống, sau khi nhận được báo cáo giám định huyết
thống, liền nói một câu, nhận đứa cháu này. Mặc cho Vạn Thục Bình có oán hận như thế nào, nhưng trứng chẳng thể chọi lại đá. Bất đắc dĩ, cô ta
đành phải nuôi dưỡng Nhiếp Trọng Chi trên danh nghĩa.”
Lục Ca Khanh nghe đến đó, đặt ly sứ xuống, thở dài xa xôi: “Aiz, nói như
vậy, thằng bé Trọng Chi này cũng thật là đáng thương.” Dì Lương ‘xuy’
một tiếng nói: “Tính tình Vạn Thục Bình kia cũng không phải em không
biết, cô ta là người thông minh, khéo léo. Ngoài mặt đương nhiên là luôn tỏ ra ân cần chu đáo, nhưng sau lưng không chừng lại giở trò với thằng
bé đó không biết bao nhiêu lần. Thằng bé mồ côi mẹ ấy, cho dù có ăn có
uống, được ăn mặc thì đã làm sao? Ở Nhiếp gia ấy, ngoại trừ Nhiếp Canh
Lễ ra, có lẽ chẳng còn người nào là thật lòng đối xử với nó.”
Tưởng Chính Tuyền thế mới biết anh trai nhà họ Nhiếp là một đứa trẻ không còn mẹ. Nhưng mỗi lần Nhiếp đại ca cười, ánh mắt luôn trong vắt, khóe mắt
cong cong, sáng sủa như vậy, đẹp đẽ như vậy…
Mẹ Lục Ca Khanh kể từ khi biết được thân thế của Nhiếp Trọng Chi, bà đối
xử với Nhiếp Trọng Chi cũng không giống với người bên ngoài, thường
xuyên bảo hắn ở lại nhà. Đặc biệt là nghỉ hè, phân nửa thời gian là
Nhiếp Trọng Chi đến ở Tưởng gia. Người bên ngoài hỏi, Lục Ca Khanh đều
cười xòa mà nói: “Đứa nhóc họ Nhiếp này rất ngoan, tôi xem cũng rất
thích. Chính Nam nhà chúng tôi ấy mà, chưa từng gặp được người bạn nào
hợp ý như vậy, hai đứa ở một chỗ chẳng khác nào anh em ruột, chỉ còn
thiếu mỗi cái là không mặc chung quần mà thôi.”
Ở chung lâu ngày, Tưởng Chính Tuyền cũng xem Nhiếp Trọng Chi như một người anh trai của mình.
Thời điểm đó, Nhiếp Trọng Chi tuy rằng không có nhiều người yêu thương,
nhưng nói thế nào thì hắn cũng là con cháu của Nhiếp gia, Vạn Thục Bình
ưa sĩ diện, trong lòng dù oán hận bao nhiêu cũng không thể để cho người
ta ở sau lưng nói bà ta nhỏ mọn không khoan dung độ lượng, cho nên quần
áo hắn mặc bên ngoài người nào tinh mắt chỉ cần nhìn là sẽ hiểu được ở
phương diện này bà ta chưa bao giờ keo kiệt. Có thể nói ngay từ lần đầu
tiên Tưởng Chính Tuyền gặp Nhiếp Trọng Chi đã thấy hắn và anh trai cô
rất giống nhau, đều rất cầu kì trong trang phục, luôn chỉnh tề gọn gàng,
Thế nhưng không thể tưởng được lúc này, hắn từ trên cao ngã xuống, lại lưu
lạc đến bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này!!!
Từ căn phòng tồi tàn kia của Nhiếp Trọng Chi trở về khách sạn, Tưởng Chính Tuyền cảm giác như có một thứ gì đó đang bóp chặt lấy trái tim cô, làm
cách nào cũng không thể giãy thoát. Suốt một đêm, cô nằm trên giường
khách sạn giống như một con cá đang nằm gọn trong chảo dầu sôi, lật qua
lật lại từ bên này sang bên kia, rồi từ bên kia quay sang bên này.
Cuối cùng quyết định không ngủ nữa, cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ, trầm
ngâm đứng đó nhìn bầu trời Ninh Thành từ từ chuyển sắc.
Cô không biết mình rốt cuộc là làm sao. Trước đây cô từng nghĩ đến tất cả
mọi cách để thoát khỏi Nhiếp Trọng Chi, mỗi ngày đều ao ước hắn có thể
biến mất khỏi cuộc sống của cô. Giờ phút này, cô rõ ràng có thể làm bộ
như không phát hiện, không gặp hắn, nhưng dường như cô lại không có cách nào làm được.
Hắn bây giờ, giống như bị cả thế giới này vứt bỏ. Cô sao có thể thấy mà làm thinh, mặc kệ hắn đây? Quên đi, lại đến xem một lần nữa, sau đó đem vấn đề này của hắn ném lại cho anh trai và mấy người bạn kia. Đám huynh đệ
bọn họ, bất kể là ai cũng có thể chăm sóc hắn rất tốt. Đến lúc đó cô sẽ
không phải tâm phiền ý loạn, miên man suy nghĩ như bây giờ.
Nghĩ đến như vậy, Tưởng Chính Tuyền túm lấy áo khoác liền ra khỏi cửa.
Sáng sớm ngày mùa thu, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, đã bắt đầu có chút se lạnh đìu hiu. Tiểu khu mà Nhiếp Trọng Chi đang ở cách khách sạn của
cô cũng không xa, Tưởng Chính Tuyền dựa vào trí nhớ tối hôm qua, rất
nhanh đã đi đến dưới lầu nhà hắn.
Không biết hắn đã tỉnh hay chứ? Ngộ nhỡ tỉnh rồi, cô nên đối mặt như thế nào
với hắn? Tưởng Chính Tuyền do dự hồi lâu mới hạ quyết định quyết tâm đi
lên lầu.
Cửa chính vẫn giữ nguyên tình trạng hơi hé mở giống như lúc tối hôm qua lúc cô rời đi. Một căn phòng như thế này, phỏng chừng ngay cả kẻ trộm cũng
không muốn đi vào, huống chi là người bình thường. Cho nên có đóng cửa
hay không, quả thật cũng không khác nhau là mấy.
Tưởng Chính Tuyền như tối hôm qua ẩn nấp ở trong góc, lặng lẽ ghé đầu vào đánh giá căn phòng.
Ngoài phòng khách Nhiếp Trọng Chi vẫn nằm thẳng tắp trên sô pha như trước,
không biết là đang ngủ như chết hay là say như chết, hồi lâu vẫn không
thấy động tĩnh.
Tưởng Chính Tuyền đánh bạo đến gần cửa sắt một chút, mới vừa bước lên, một cỗ mùi lạ vô cùng khó ngửi liền phả vào mặt cô. Mùi kỳ lạ này có lẫn cả
mùi ôi thiu nấm mốc khiến Tưởng Chính Tuyền mấy lần muốn nôn ra.
Căn phòng như thế này, nếu là trước kia có trả bao nhiêu tiền hắn cũng sẽ không bao giờ chịu đặt chân đi vào.
Tưởng Chính Tuyền thử đẩy nhẹ cửa sắt ra, chỉ nghe thấy một tiếng ‘kíttt’ rất nhỏ, không biết đã đụng phải thứ gì ở trong phòng. Có lẽ thấy hành động này của mình chẳng khác gì một tên trộm, Tưởng Chính Tuyền bị thanh âm
nho nhỏ này làm cho sợ tới mức giật thót tim, cô vội vàng ngồi thụp
người xuống, nín thở ngưng thần, thật cẩn thận căng mắt quan sát quang
cảnh bên trong căn phòng.
Chỉ thấy Nhiếp Trọng Chi nằm trên sô pha vẫn không hề phản ứng như trước.
Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng thở ra, giống như con mèo mà khom lưng, nhón chân, len lén bước vào phòng. *buồn cười =]]
Nhiếp Trọng Chi bỗng đổi thế, cuộn mình lại, ngủ say như chết, đối với sự đến gần của cô hoàn toàn không hay biết.
Hai má gầy gò, sắc mặt xám trắng, tóc dài đầy dầu, hốc mắt trũng xuống, râu ria mọc xồm xoàm… Người ở trước mặt lúc này, đối với Tưởng Chính Tuyền
mà nói, lại xa lạ như thế. Hắn thật sự là Nhiếp Trọng Chi sao?
Người này trong kí ức của Tưởng Chính Tuyền, thân hình cao lớn, khí độ bất
phàm, mũi cao mày kiếm, cặp mắt đen thẫm luôn luôn sáng ngời, tựa như
viên kim cương đen sáng lấp lánh nhất thế gian. Hoàn toàn không phải bộ
dạng như bây giờ!
Lúc còn ở khách sạn, cô vì hắn mà nhọc lòng không yên. Nhưng khi tới nơi
này rồi, nhìn thấy hắn, nhìn căn phòng hỗn độn bừa bãi, cô càng thêm lo
lắng không chịu được, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?!