Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Sợ hãi tình yêu của anh 4 tại dưa leo tr.
Tưởng Chính Tuyền ngày sợ đêm lo, cơm nước không màng. Cô đặc biệt lên mạng
tìm hiểu về thời kì an toàn, tới tới lui lui xem đến mấy ngàn mấy vạn
lần, cảm thấy có lẽ mình vẫn đang ở kì an toàn. Lại lén lút đi mua đủ
loại que thử thai, nghe nói chỉ cần mang thai, vài ngày là có thể xét
nghiệm được. Đo cái này thử cái kia, chẳng khác gì lấy mình ra làm chuột bạch. Tuy rằng mỗi lần đều cho kết quả như nhau là không có, nhưng cô
mỗi ngày vẫn không khỏi lo lắng đề phòng, tựa như chim sợ cành cong vậy.
Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Sau một thời gian Tưởng Chính Tuyền ngày đêm cầu nguyện, vị khách hàng
tháng ghé thăm một lần kia rốt cục cũng đến. Lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh nó như thế. Những ngày sầu thảm triền miên
vây quanh cô cuối cùng cũng qua đi, cô có cảm giác vui sướng muốn rơi
lệ.
Chuyện không thể mở miệng nói cho ai rốt cục thì cũng đã xong. Tưởng Chính
Tuyền tin tưởng, cô sẽ mau chóng quên được nó. Cô tin đây chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua mà thôi.
Sau đó không lâu, tin tức tốt từ bệnh viện được truyền tới. Vị bác sĩ
chuyên gia sau một đột kiểm tra kĩ càng đã báo cho người nhà họ Tưởng
đang chờ đợi biết, Tưởng Chính Nam có thể xuất viện, nhưng mỗi ngày phải đến bệnh viện tập bài tập vật lý trị liệu để hồi phục như trước kia.
Người nhà họ Tưởng từ trên xuống dưới đều mừng rỡ vô cùng. Đầu tiên là khối
máu đông trong đầu Tưởng Chính Nam đã tan dần, ước chừng trị liệu khoảng nửa năm, hai chân nhất định sẽ chuyển biến tốt hơn, bây giờ nếu có
người bên cạnh giúp đỡ cũng có thể đi được vài bước. Thứ hai, người
Trung Quốc quan niệm đầu năm mới thì nên có bầu không khí vui mừng viên
mãn, trong nhà lại có người bệnh nằm lại trong bệnh viện đón năm mới thì cho rằng đó là điềm xấu.
Thế cho nên, chuyện Tưởng Chính Nam xuất viện khiến cho nhà họ Tưởng mùa đông này vô cùng náo nhiệt tưng bừng.
Hôm nay, Diệp Anh Chương khó được lúc rảnh rỗi, liền mang theo hoa tươi và
quà cáp đến thăm Tưởng Chính Nam mới xuất viện. Phòng khách nhà họ Tưởng bởi vậy so với bình thường mà đông vui hơn vài phần.
Mọi người đang dùng trà và điểm tâm, nhìn xa xa xuyên qua bức tường thủy
tinh ở phòng khách, thấy một chiếc xe đang tiến vào sân nhà. Nhiếp Trọng Chi cả người đầy vẻ phong trần mệt mỏi bước xuống xe.
Tưởng Chính Nam có chút kinh ngạc, vừa thấy Nhiếp Trọng Chi bước vào liền
hỏi: “Thằng nhãi cậu sao lại tới đây? Cậu chẳng phải đang đi nghỉ ở vùng biển Ca-ri-bê sao?” Niếp Trọng Chi mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen
phong cách quân đội, cúc kim loại đính trên vai giống như dẫn theo ánh
mặt trời bên ngoài, bóng loáng tỏa sáng. Hắn cởi áo ba-đờ-xuy ra, tiện
tay đưa cho dì Lan, ánh mắt mỉm cười thản nhiên lướt qua mọi người: “Có
chút việc phải xử lý, cho nên mình quay về trước. Biết cậu xuất viện,
thế nên vừa mới xuống máy bay liền chạy tới đây.”
Nhiếp Trọng Chi quay đầu nửa thật nửa giả nói với bà Lục Ca Khanh: “Dì Khanh, thật ra hôm nay cháu tới đây chủ yếu là đi ăn chực cơm nhà dì. Dì mà
không cho cháu ăn thì cháu cũng không về.” Lục Ca Khanh biết thằng bé
này đang nói đùa, mỉm cười tiếp lời: “Nơi này dì Khanh lúc nào cũng hoan nghênh cháu tới ăn chực. Dì Khanh chỉ sợ cháu không muốn tới thôi.”
Nhiếp Trọng Chi khấp khởi vui mừng nhanh miệng: “Cảm ơn dì Khanh, cháu biết
là dì Khanh sẽ không để cháu đói bụng mà.” Lục Ca Khanh rót cho hắn ly
hồng trà, thân thiết đưa tới tận tay hắn: “Uống một ngụm trà cho nhuận
hầu.”
Ngay khi vào nhà, Nhiếp Trọng Chi đã đem dung nhan Tưởng Chính Tuyền chiếu
vào đáy mắt, thật tỉ mỉ, không một tia bỏ sót. Cô tự nhiên mà buông lơi
ngồi bên cạnh Diệp Anh Chương, nhàn nhã thoải mái, nụ cười trong suốt
luôn hiện trên gương mặt, khóe mắt cong cong. Nhưng bởi vì thoáng nhìn
hắn, cả người cô liền trở nên cứng nhắc.
Đây là một loại phòng bị bản năng. Cô nhóc kia không những không muốn gặp
hắn, mà còn luôn luôn đề phòng hắn. Trong lòng Nhiếp Trọng Chi thoáng
lạnh đi.
Nhiếp Trọng Chi bưng ly trà và đế ly, ung dung thản nhiên mà ngồi xuống ghế
sô pha đơn bên cạnh Tưởng Chính Tuyền, cặp chân thon dài lẳng lặng để
bên chân Tưởng Chính Tuyền. Không hề bất ngờ, thân mình cô chợt chấn
động lần nữa.
Tưởng Chính Tuyền vốn đang ngồi bên cạnh Diệp Anh Chương, tay bưng ly gốm sứ, miệng ăn bánh pút-đing hương chanh. Từ sau khi Nhiếp Trọng Chi xuất
hiện trong phòng khách nhà cô, Tưởng Chính Tuyền liền cảm giác đĩa bánh
pút-đing ban đầu đủ vị chua ngọt thơm ngon, trơn mềm thì giờ này tựa như miếng xương đang mắc trong cổ họng, cố gắng thế nào cũng không thể nuốt xuống được.
Trong khoảng thời gian này, hai người họ không gặp nhau lần nào, cô chỉ gửi
cho Nhiếp Trọng Chi một tin nhắn với mấy chữ ít ỏi: “Không có chuyện
gì!” Một tin nhắn ngắn ngủn như vậy giống như mật mã được mã hóa, trên
thế giới này cũng chỉ có Nhiếp Trọng Chi xem mới hiểu nó là gì. Sau khi
tin nhắn gửi đi, liền bặt vô âm tín không thấy trả lời.
Tưởng Chính Tuyền đang cố gắng học cách quên chuyện đó đi, chỉ cần không có
gì là tốt rồi, cô không quan trọng chuyện Nhiếp Trọng Chi có đọc được
tin nhắn đó hay không, có trả lời lại cô không, mục đích duy nhất cô gửi tin nhắn đó đến cho anh ta, chính là vì không muốn phải mặt đối mặt với anh ta để nói về chuyện đó một lần nào nữa.
Cô vẫn nghĩ rồi cũng đến lúc kết thúc, chuyện đã xảy ra cuối cùng cũng
không để lại hậu quả phát sinh gì ngoài một dấu chấm tròn trĩnh. Cô cũng vì thế mà âm thầm cảm thấy may mắn.
Thế nhưng, Nhiếp Trọng Chi đường đường chính chính mà ngồi xuống bên cạnh
cô, cô liền có cảm giác hoang mang sợ hãi. Đây giống như có một con mãnh thú hung tợn không ngừng lao tới rồi rít gào trước mắt cô.
Nhiếp Trọng Chi ung dung ngồi đó, ngón tay thon dài chậm rãi khuấy ly trà,
nhấp một ngụm nhỏ, mới ngẩng đầu lên cười chào với Diệp Anh Chương: “Khó khi nào được gặp Diệp tiên sinh ở đây như hôm nay.”
Diệp Anh Chương gật nhẹ: “Anh Nhiếp cũng vậy.”
Nhiếp Trọng Chi quan sát tấm chăn chùm lên hai chân Tưởng Chính Nam, nói: “Tưởng, thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?”
Lục Ca Khanh vui vẻ ra mặt mà thay Tưởng Chính Nam trả lời: “Bác sĩ nói,
dựa theo tốc độ bình phục của Chính Nam, chỉ cần kiên trì tập luyện,
không đến mấy tháng là có thể như trước kia rồi.”
Tinh thần Nhiếp Trọng Chi phấn chấn, vẻ vui mừng tràn ngập giọng nói: “Đúng
là tin tức tốt. Tưởng, tôi chờ cậu cùng đi cưỡi ngựa đánh bóng.” Tưởng
Chính Nam nghe vậy mà cười: “Nhớ đấy, cậu chính là đối thủ của tôi, đến
lúc đó tôi mà không đánh cho cậu thua tơi bời khói lửa thì không còn là
tôi nữa.” Nhiếp Trọng Chi: “Được, tôi đây chờ cậu. Đến lúc đó cậu có
thua tôi cũng sẽ không khách khí đâu.”
Dứt lời, tầm mắt hắn bất chợt lướt qua Tưởng Chính Tuyền, sau đó dừng lại
trên đĩa bánh của cô, ý cười thản nhiên hỏi: “Tuyền Tuyền, làm sao vậy?
Bánh pút-đing này không hợp khẩu vị của em sao?”
Tưởng Chính Tuyền đang bị nhấn chìm trong bầu khí tức đặc trưng của Nhiếp
Trọng Chi làm cho tâm phiền ý loạn, lúc này nghe được hắn hỏi như vậy,
cô theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn: “Đúng vậy.” Cô lại bồi thêm
một câu: “Hôm nay bánh pút-đing chanh có vị hơi chua quá.”
Tưởng Chính Tuyền giương mắt liền nhìn thấy trong mắt Nhiếp Trọng Chi ẩn ẩn ý cười khó hiểu. Oxy trong không khí trong nháy mắt như bị rút đi hết,
Tưởng Chính Tuyền hoảng hốt, cầm đĩa bánh trong tay đưa sang cho Diệp
Anh Chương, đứng dậy nói: “Diệp đại ca, anh giúp em ăn hết đĩa bánh
pút-đing này đi. Em quay về phòng một chút.”
Tưởng Chính Tuyền lên lầu được vài bước, mới quay lại mỉm cười khéo léo, nói
một câu khách sáo với Nhiếp Trọng Chi: “Nhiếp đại ca, anh cứ ngồi chơi
đi ạ.” Trong đầu cô kỳ thật rất muốn rất muốn hắn mau nói cáo từ, nhanh
nhanh rời đi, đi càng xa càng tốt. Chỉ mong sao Nhiếp Trọng Chi từ nay
về sau đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.
Một câu “Nhiếp đại ca” nói còn máy móc hơn giọng người máy nói, Nhiếp Trọng Chi làm sao lại không hiểu ý cô là gì. Trong lòng hắn trở nên hiu
quạnh, một cảm giác không biết nên diễn tả thế nào. Hắn nhàn nhạt đáp
một tiếng “Ừ”, tầm mắt từ đĩa bánh pút-đing trong tay Diệp Anh Chương
chuyển sang người cô.
Thấy Tưởng Chính Tuyền vừa tự nhiên lại vô cùng thân thiết mà đưa đĩa bánh
mình đang ăn dở cho Diệp Anh Chương ăn tiếp, Nhiếp Trọng Chi chỉ cảm
thấy hai mắt phát đau, vị chua trong lòng không ngừng lên men. Chốc
chốc, vị chua này thật kì lạ đã bị tia phẫn nộ lại không cam lòng dần
dần thay thế. Giờ phút này, hắn hận không thể vọt lên mà đoạt lấy đĩa
bánh pút-đing kia.
Nhiếp Trọng Chi nhấp từng ngụm trà để che dấu tâm tư mình, nhưng ly trà này
giống như bị ai đó đổ cả một bình dấm chua thật lớn vào, chua đến mức
làm răng hắn như muốn vỡ vụn. Tay bỗng nhiên khựng lại, Nhiếp Trọng Chi
bất giác như nhận ra: Hắn đang ghen.
Hắn là đang ghen với Diệp Anh Chương!
Loại cảm giác ghen tuông nồng đậm cầu không được, ước chẳng thấy này dường như đang từng bước một khiến hát phát điên.
Tại ngày hôm đó, lần đầu tiên Nhiếp Trọng Chi chân chính hiểu ra được bản
thân mình thời gian qua bất thường là vì nguyên nhân gì.
Lục Ca Khanh đương nhiên không biết chuyện là thế nào, thấy vẻ mặt Nhiếp
Trọng Chi mờ mịt, bà nghĩ rằng hắn vừa bay một chặng đường dài nên mệt
mỏi, liền cười cười đề nghị: “Trọng Chi, ngồi máy bay lâu như vậy mệt
rồi đúng không? Nếu vậy cháu lên phòng khách trên lầu tắm rửa một cái
rồi xuống dùng cơm. Dù sao nhà dì Khanh cũng không nhiều phép tắc câu nệ quá đâu.”
Nhiếp Trọng Chi vui vẻ đáp ứng, đứng dậy hôn một cái lên trán bà Lục Ca
Khanh: “Cháu biết dì Khanh tốt với cháu nhất mà, vậy cháu không khách
sáo nữa.” Bà Lục Ca Khanh nghe Nhiếp Trọng Chi dỗ vậy mặt mày hớn hở, vỗ tay lên vai hắn nói: “Mau đi đi.”
Tưởng Chính Nam ở phía sau giả bộ tức giận bồi thêm một câu: “Thằng nhóc kia
bớt lề mề đi, động tác nhanh lên. Rồi xuống ăn cơm, Tuyền Tuyền còn chưa ăn sáng đâu.”
Bà Lục Ca Khanh nâng ấm trà, châm hồng trà vào ly cho Diệp Anh Chương,
cười nói: “Anh Chương, cháu ăn khối điểm tâm này lót dạ trước đi. Đừng
chê cười, Chính Nam và Trọng Chi trước giờ vẫn bằng vai bằng lứa như
vậy, dì quen rồi.”
Diệp Anh Chương khẽ cười: “Thật ra cháu rất hâm mộ tình cảm giữa anh Nam và Nhiếp đại ca.”