Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 125: Thượng tấu tại dưa leo tr.
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Sau khi nghe thấy nàng nói vậy, Bùi Văn Tuyên không khỏi có chút mất kiểm soát, hắn cuống quít bế nàng lên, sau đó hai người lăn ra mép giường.
Lý Dung không kiềm được bật cười khanh khách hỏi, “Chàng đang sợ chuyện gì?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn dựa vào vai nàng ổn định trong chốc lát mới khàn giọng nói, “Đợi ta quay lại cưới nàng lần nữa”
“Sợ ta có thai sao?”
Lý Dung tay chống mặt, mỉm cười nhìn hắn. Bùi Văn Tuyên nhìn nàng bằng vẻ bất đắc dĩ, không muốn tranh luận với nàng mấy chuyện này nên dứt khoát nhắm mắt nói, “Nàng chỉ đang ỷ vào việc ta làm việc cẩn thận thôi”
“Ta biết…”, Lý Dung nâng tay lên, dùng đầu ngón tay xẹt qua ngực hắn, “Chàng đều có tính toán cả rồi”
“Đừng có chọc ta nữa”, Bùi Văn Tuyên cảm nhận đầu ngón tay nàng xẹt qua da mình, thân thể trong vô thức chợt có phản ứng. Hắn nắm lấy tay nàng, giọng nói khàn đặc, “Chúng ta không có dư dả thời gian đâu”
“Được rồi, nói chính sự nào”, Lý Dung biết hắn nói đúng, lập tức đi vào chuyện chính, “Chàng ghen tuông được một thời gian rồi, hẳn cũng biết chuyện ta đi gặp Thôi Ngọc Lang”
“Biết”, Bùi Văn Tuyên quyết đoán nói, “Cả chuyện nàng và hắn bàn với nhau, ta cũng biết rất rõ”
“Về chuyện này, chàng có tính toán gì không?”, Lý Dung không muốn phí thời gian để truy vấn lý do vì sao Bùi Văn Tuyên biết được, nàng chỉ muốn biết, “Lần này Vương Hậu Văn chen ngang, muốn làm quan chủ khảo khoa cử, tất nhiên ông ta bị Tô Dung Khanh xúi giục. Long Hổ Bảng năm nay có ảnh hưởng vô cùng quan trọng đến tương lai của chàng, Tô Dung Khanh cũng nhắm vào điểm này, cho nên chúng ta phải hành động nhanh hơn họ, sắp xếp hết mọi chuyện trước khi Vương Hậu Văn thật sự tiếp nhận lần khoa cử này”
“Ừm”
“Vương Hậu Văn là lão già nhát gan nhưng tham tiền”, Lý Dung chống người ngồi dậy, chậm rãi phân tích, “Tô Dung Khanh hẳn đã nói với ông ta rằng, tiếp quản khoa cử sẽ vớt được khá nhiều lợi ích cho nên ông ta mới ra mặt. Suất tham gia thi cử của bạn Thôi Ngọc Lang bị đoạt mất, hiện tại chỉ cần bảo hắn tố cáo chuyện này lên, ta lại nói muốn điều tra cho rõ đầu đuôi, Vương Hậu Văn thấy không kiếm được lợi lộc gì, chắc chắn sẽ không muốn dính nào bãi nước đục này. Một khi không có tiền bạc để tham ô, chuyện khoa cử quả thật chẳng khác gì đi làm khổ sai, đến lúc đó e rằng sẽ đùn đẩy cho một người mới đến Lại bộ như chàng thôi”
Lý Dung mỉm cười, quay đầu sang nhìn hắn, “Chàng thấy sao?”
“Vậy Điện hạ định nghiêm túc điều tra việc này thật sao?”
Bùi Văn Tuyên xoay người nằm ngửa, gối tay ra sau đầu, nhìn lên nóc giường.
Lý Dung nghĩ một chốc mới thong thả nói, “Ta cũng có ý này”
“Hửm?”
“Sự nhẫn nại mà thế gia dành cho ta hẳn đã đến điểm giới hạn cuối cùng. Nếu ta lại nhận điều tra thêm vụ khoa cử này…”
Lý Dung nhíu mày, “Cũng không phải không được…”
“Nàng hãy lùi một bước đi”
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
Bùi Văn Tuyên quyết đoán nói, Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên cảm nhận được tầm mắt của nàng liền quay đầu sang, thần sắc bình tĩnh nói, “Điện hạ, hiện tại Đốc tra ti đã nằm trong tay Người rồi, thả lỏng một chút cũng không sao đâu”
“Vậy còn chuyện khoa cử…”
Lý Dung chưa hết do dự, “Suy cho cùng vẫn phải có ai đó đứng ra chứ”
“Điện hạ muốn cài Thôi Ngọc Lang đến chỗ Nhu phi”
Bùi Văn Tuyên nói ra một câu khẳng định, Lý Dung gật đầu, Bùi Văn Tuyên lại hỏi, “Thế thì tại sao không dùng thứ không dùng đến, xem nó như một món quà và làm mồi nhử Nhu phi chấp nhận hắn?”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên ngồi dậy khẽ hôn Lý Dung, dịu dàng nói, “Nàng không cần lo cho ta, ta có cách của riêng ta. Sau khi về nàng cứ nghĩ lại cho kĩ”
“Vì xuất hiện thêm Tô Dung Khanh, chúng ta không thể quá nóng vội được”
Lý Dung trầm ngâm, sau hồi lâu nàng mới lên tiếng, “Ừm”
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa”, Bùi Văn Tuyên cười nói, “Nàng ngủ thêm một lát đi, ta phải đi rồi”
Bùi Văn Tuyên đã nói vậy, Lý Dung cũng sẽ không tiếp tục bàn về chuyện này tránh để hắn mất hứng và yên lặng dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên.
“Hôm nay không tiện”, trong giọng Bùi Văn Tuyên mang theo vài phần xin lỗi, “Không thể giúp nàng lau người, nàng hãy cố chịu đựng nhé, về nhà tự mình tắm lại, được không?”
“Ta đâu phải người khuyết tật, chuyện gì cũng cần chàng hầu hạ chứ”, Lý Dung nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim của hắn, lười biếng nói, “Chàng bớt lo chuyện bao đồng đi”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy lại khẽ cười khẽ một tiếng, “Quan tâm người khác mà cũng cộc cằn quá đấy”
Lý Dung mặc kệ hắn, tiếp tục lắng nghe từng tiếng tim đập chậm rãi lại đều đặn của Bùi Văn Tuyên.
Mỗi lần nghe được tiếng tim hắn đập, cảm nhận độ ấm tỏa ra từ người hắn, nàng đều thấy bản thân có loại khôn kể vững vàng, loại này vững vàng lệnh nàng thấy vô cũng bình thản, vì thế thực mau liền đã ngủ.
Bùi Văn Tuyên phát hiện nàng đã ngủ liền rũ mắt nhìn nàng, hắn lại không nỡ ngủ, hai người lần này tách ra, gặp lại lại khó khăn.
Vốn nghĩ hòa li chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời, cũng chẳng có gì đáng để nói là nỡ hay không, chỉ cần hai người luôn hướng về nhau là được.
Hiện tại, khi đối phương thật sự đang nằm ngủ trong lòng mình, hắn mới hiểu được, khi cả hai lưỡng tình tương duyệt, chuyện bị ép tách ra chính là sự dày vò.
Bùi Văn Tuyên nằm cạnh nàng rất lâu, đợi đến khi sắp đến giờ hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn thấy Lý Dung ngủ rất sâu, cũng không làm phiền nàng, chẳng khác gì ngày xưa còn sống ở phủ công chúa, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng sau đó lặng lẽ rời đi. Sau khi ra ngoài, hắn dặn người đứng canh cửa, trước khi hừng đông nhớ đánh thức nàng.
Bùi Văn Tuyên rời đi được một lúc, người của Lý Dung từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng. Lý Dung nghe được động tĩnh liền mở mắt, sau đó lại nhìn thấy nữ thị vệ dẫn mình đến đây đang đứng bên cạnh, thấp giọng thưa, “Điện hạ, phải về rồi ạ”
Lý Dung nằm trên giường, chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương trên người Bùi Văn Tuyên. Nếu không phải cơ thể có chút không thoải mái, nàng còn ngỡ mọi thứ chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Nàng nằm trên giường thả lỏng trong chốc lát, cuối cùng mới đứng dậy, chịu đựng sự nhớp nháp trên người, mặc vào bộ quần áo do nữ thị vệ đưa qua sau đó quay về phủ.
Sau khi về đến phủ, Lý Dung đến bể tắm nhanh chóng tắm một lần sau đó leo lên giường ngủ.
Đợi đến khi chỉ còn một mình mình nằm ở trên giường, nàng bắt đầu cân nhắc những gì Bùi Văn Tuyên nói.
Thật ra những gì Bùi Văn Tuyên nói cũng không sai, nàng hoàn toàn đã sở hữu Đốc tra ti, chủ nhân của thanh đao sắc bén nhất mà kiếp trước chỉ nhận Nhu phi làm chủ đã thay đổi rồi. Cho nên nếu nàng tiếp tục phát triển theo chiều hướng này, tất sẽ có chút nguy hiểm.
Ý định của Lý Minh chính là muốn nàng hoàn toàn quyết liệt với các thế gia, lưỡng bại câu thương. Đợi đến khi cả hai bên không ai chiếm được lợi ích gì, ông sẽ lấy lại Đốc tra ti.
Nhưng Lý Dung không thể để ông có cơ hội này, nàng phải nắm chắc được tình thế, nếu Đốc tra ti cứ theo đà này phát triển chắc chắn sẽ hoàn toàn đối địch với các thế gia. Hiện tại, Đại Hạ suy cho cùng vẫn là Đại Hạ của các thế gia, nếu họ thật sự trở mặt thành thù, e rằng ngay cả Lý Xuyên cũng không thể bảo vệ nổi nàng.
Thượng Quan gia có thể chịu đựng chuyện nàng không ngừng áp bức, bởi vì họ không thể thay đổi Lý Xuyên.
Nhưng những người khác thì chưa chắc.
Vụ án quân lương phán định lưu đày Tạ Lan Thanh đã khiến các triều thần cảnh giác. Nếu nàng còn muốn nhận vụ án khoa cử này sẽ khó tránh khỏi việc liên lụy một ít quan lớn. Đến lúc đó họ liên hợp với nhau, mà Lý Minh hiện tại cũng đang hoài nghi nàng, hai bên một khi bắt tay nhau sẽ chẳng khác gì tằm ăn tơ, từng bước cướp lấy Đốc tra ti trong tay nàng, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Lựa chọn tốt nhất hiện tại của nàng, thật sự là lùi một bước.
Nàng không chỉ phải lùi một bước mà còn phải cho người của triều đình nhìn thấy được hậu quả của chuyện đó.
Chỉ cần cả triều đình ý thức được sự cần thiết của Đốc tra ti, thêm cả việc chỉ khi do Lý Dung đảm nhiệm vị trí Ti chủ là tốt nhất, mục đích của họ xem như đã đạt thành.
Muốn nàng lùi một bước, như vậy cũng không thể khiến mình chịu thiệt. Nếu nàng muốn cài Thôi Ngọc Lang vào chỗ Nhu phi, đối với Nhu phi mà nói, Đốc tra ti hẳn chính là món quà tốt nhất.
Lý Dung nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng chốt phương án kia.
Nàng nhắm mắt lại, cũng không nhiều lời, một giấc ngủ đến hừng đông, chẳng khác gì ngày thường đi thượng triều sớm.
Lúc đi trên đường nàng nghe thấy bên ngoài thấp thoáng có tiếng người nói chuyện, giờ phút này trời vẫn còn tối, từ đâu ra nhiều tiếng ồn ào như thế? Lý Dung tò mò vén rèm lên, hiếu kỳ hỏi, “Sao hôm nay có nhiều người vậy?”
“Không chỉ riêng hôm nay mới đông đúc như vậy đâu ạ”, xa phu mỉm cười nói, “Khoa cử sắp diễn ra rồi, số người lên kinh cũng dần nhiều lên. Khách đi3m không đủ phòng cho thuê, cho nên đi đâu cũng có thể thấy cảnh sĩ tử trải thảm nằm dưới đất thế này”
“Là vậy sao?”, Lý Dung hơi nhíu mày, có chút khó tin.
Hiện tại điều kiện gia đình của người có thể lên kinh tham gia khoa cử, nhiều ít đều có chút của cải, không đến mức phải trải thảm ngủ dưới đất như thế chứ.
Nhưng những gì nàng biết chưa chắc là chân lý, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng chưa biết chừng.
Lý Dung ngồi trên xe vào cung, tiếp tục ngẫm nghĩ. Đợi đến khi lâm triều xong, Lý Dung liền cho người đi điều tra trường hợp của các sĩ tử kia, đồng thời báo với Thôi Ngọc Lang, muốn hắn viết một cuốn sổ con để mắng Lý Xuyên.
Thôi Ngọc Lang nhận được tin, có chút khó hiểu về ý đồ thật sự của Lý Dung. Bảo hắn mắng Thái tử khác gì tự mình tìm chết?
Nhưng nếu Lý Dung đã hạ lệnh, dù phải liều cái mạng nhỏ này, hắn cũng phải làm.
Vì thế hắn thức cả đêm, liều mạng bới móc khuyết điểm của Lý Xuyên.
Nhưng lý lịch của Lý Xuyên quá sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi ngay cả những người thân cận của cậu cũng không phạm sai lầm gì lớn.
Thôi Ngọc Lang cố gắng bới lông tìm vết, cuối cùng mới lôi ra được vài chi tiết vặt vãnh từ thuở xa xưa, không biết từ ngày tháng năm nào.
Ví dụ như lúc cúng tế cử chỉ chưa đủ quy phạm, đã đến tuổi này còn không chịu cưới vợ v.v…
Cuối cùng vì bất đắc dĩ, hắn ngay cả chuyện cả nước bị thiên tai đều chụp mũ lên đầu Lý Xuyên vì Thái tử không đủ đạo đức. Có thể nói, quyển sổ con này hắn viết ra chẳng khác gì thoại bản, hơn phân nửa đều dựa vào bịa đặt.
Đến ngày hôm sau, sau khi nghe hết những chuyện cần bẩm báo, Lý Minh thấy cũng sắp đến giờ nên chuẩn bị tuyên bố bãi triều.
Chính vào lúc này, Thôi Ngọc Lang đột nhiên bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói, “Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu!”
Nghe thấy vậy, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Lý Minh hơi nhíu mày, “Khanh muốn tấu chuyện gì?”
Dù hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình, song vẻ mặt Thôi Ngọc Lang lại không thể hiện chút sợ hãi nào. Hắn thong dong, không kiêu ngạo cũng không sợ hãi quỳ xuống, cung kính nói, “Người vi thần muốn tấu, chính là Thái tử Điện hạ!”
20/10/2023
Chúc mừng ngày phụ nữ VN “nhẹ”:3