Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 97: C97: Tạ nguyên lam đến cửa tại dưa leo tr.
Edit + Beta: April
Tạ Nguyên Gia suốt đêm theo Phó Cảnh Hồng xuất cung, được hắn đưa đến một ngôi nhà cổ kính yên tĩnh, sân có ba lối đi, không quá rộng, nhưng có đầy đủ đình đài lầu các, sân vườn được xây dựng một cách cân đối tinh xảo và tú lệ, mơ hồ có thể nhận ra chút hơi thở của Giang Nam, Tạ Nguyên Gia thích chỗ này, ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới dậy, thoải mái sảng khoái ăn cơm trưa sớm rồi đi dạo, mỗi ngày không cần phải thượng triều xử lý chính vụ thật là thư thái, nhìn đi cái long ỷ kia có gì tốt chứ?
Phó Cảnh Hồng bồi y tản bộ trong sân, đầu mùa đông cũng không có cảnh sắc gì đáng xem, hoa cỏ trong viện đều điêu tàn, nhưng Tạ Nguyên Gia lại rất thích nơi này.
“Thì ra ở ngoài cung anh còn chỗ tốt như vậy.” Y hiếm khi nói giỡn nói, “Đừng nói đây là chỗ anh dùng để kim ốc tàng kiều [1] nha?”
[1] – Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp.
Phó Cảnh Hồng nhướng mày, vươn tay nhéo mũi y, thân mật lại sủng ái, “Đừng có gán tội bừa cho ta, chỗ này chưa có ai tới hết.”
“Lúc ta còn làm con tin, đã từng ở đây.” Phó Cảnh Hồng ngồi xuống lười biếng ôm ngực dựa vào cây cột trên hành lang, “Tuy lão Hoàng đế giả dối, nhưng ngoài mặt cũng không đối xử tệ bạc với ta, ăn mặc ngủ nghỉ đều là thứ tốt nhất, nghe nói phủ đệ này trước khi ta dọn tới đã tốn một năm xây dựng với không ít tiền bạc.”
“Hèn gì phong cách có đôi chút khác với kinh thành.” Tạ Nguyên Gia bừng tỉnh đại ngộ, “Anh mới mười mấy tuổi đã bị đưa đến đây làm con tin, chắc là rất khổ cực nhỉ?”
“Cũng ổn.” Phó Cảnh Hồng nói thật, “Ta sớm đã muốn thoát khỏi Hoài Lăng Vương phủ, làm con tin bất quá cũng là thuận lý thành chương [2], nếu không ta tìm đâu ra cơ hội để khống chế kinh thành.”
[2] – Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành. Ý chỉ một việc đã được sắp đặt sẵn rồi, chỉ cần một cái cớ để thực hiện cho hợp lý mà thôi.
“Hoài Lăng nhỏ bé không phải mục tiêu của ta.”
Đôi mắt của Tạ Nguyên Gia tràn đầy sự nhu hòa, đúng vậy, vai chính nguyên tác phải là người lòng mang chí lớn trái tim có người khắp thiên hạ, dù thủ đoạn của hắn không quá quang minh, nhưng hắn một lòng vì sự nghiệp, hy vọng có thể tạo phúc cho vạn dân, điều này không phải giả.
“Thật đáng tiếc, anh phải từ bỏ lý tưởng của chính mình để đi theo em.” Tạ Nguyên Gia có chút thấu hiểu, “Thiệt thòi cho anh.”
Phó Cảnh Hồng thấy y mất mát, mỉm cười nói: “Không thiệt thòi.”
Hai người dựa sát vào nhau ở trong đình hưởng thụ khoảng khắc yên tĩnh này, Tạ Nguyên Gia ở trong lòng bắt đầu tính toán, chờ khi tất cả kết thúc, y nên đi về phía Nam trước, hay là đi hướng Tây, đi đâu chơi thì tốt, lát nữa về thư phòng nhất định phải nghĩ ra kế hoạch mới được.
Khác với tâm trạng nhàn nhã của y, trong mắt Phó Cảnh Hồng lại có chút trào phúng.
Hắn đương nhiên không phải trào phúng Nguyên Gia, mặc dù suốt đêm dọn ra khỏi trong cung, nhưng người của hắn vẫn từng giờ từng phút không ngừng truyền lại tin tức cho hắn, từ sáng hôm qua lúc Nguyên Gia bãi triều cho tới giờ đã qua mười hai canh giờ, trong ngoài triều đình đã sớm loạn thành một nồi, dù cho Tạ Nguyên Lam có năng lực, thì một con ma bệnh sắp chết chung quy cũng không hoàn toàn có biện pháp để khống chế đại cục.
Hắn muốn mang Nguyên Gia đi, nhưng hắn cũng muốn Tạ Nguyên Lam phải trả một cái giá thật đắt.
Tất cả mọi người đều biết, cái vị trí kia, trừ bỏ Nguyên Gia của hắn, ai cũng không xứng.
Tạ Nguyên Gia ở trong viện của Phó Cảnh Hồng ăn uống no đủ đêm nằm say giấc, Lam Khấu Mục Chiến Lăng Sương đều theo y ra ngoài, suốt ngày cả đám người đều không có chuyện gì làm, liền ngồi chụm lại ăn uống tám chuyện, Tạ Nguyên Gia hiện tại không còn là Hoàng Thượng, sự trói buộc về thân phận giữa mọi người cũng giảm bớt không ít, nói chuyện cũng không cần tuân theo quy tắc quá nhiều.
Phó Cảnh Hồng chìu theo y, cũng không đặt ra bất kỳ quy tắc nào cho bọn Lăng Sương, hắn còn có chuyện cần xử lý, đơn giản bảo bọn họ bồi Nguyên Gia, còn bản thân dẫn theo Tình Ảm Ngạo Tuyết mỗi ngày đều không thấy bóng người.
“Ta thấy mỗi ngày trôi qua đều rất tốt, còn dễ thở hơn trong cung?” Tạ Nguyên Gia vừa cắn hạt dưa vừa hỏi Lam Khấu, “Cô cô cảm thấy thế nào?”
Lam Khấu khẽ cười một tiếng, “Nô tỳ cảm thấy ở đâu cũng tốt, Hoàng…… Công tử vui vẻ là được.”
“Ngươi vẫn cứ cứng nhắc nề nếp như vậy.” Tạ Nguyên Gia trêu ghẹo nói, “Rõ ràng chỉ lớn hơn A Dao một tuổi, lại trầm ổn già dặn như trưởng bối của nàng.”
Lam Khấu chỉ cười không nói.
Mục Chiến ôm kiếm cố chấp muốn đứng dưới tàng cây, bây giờ hắn không còn là Ngự tiền thị vệ, nhưng tư thái vẫn phải đúng, nhiệm vụ bảo vệ công tử vẫn không thay đổi, hắn một khắc cũng không thể lơi lỏng.
Chỉ là trong lòng dù gì vẫn có vạn phần tiếc nuối, một thanh niên lòng mang hoài bão lớn lại bị cắt đứt ở lứa tuổi thanh xuân, mắt thấy Vương gia nhà mình cùng Hoàng Thượng đều quăng gánh không làm, vậy hắn trên cơ bản cũng chẳng còn cơ hội vang danh sử sách, trong lòng Mục Chiến cực kỳ mất mát, đời người bỗng chốc mất đi mục tiêu phấn đấu.
Thật mông lung.
Lăng Sương cùng Tạ Nguyên Gia rất hợp ý, hắn đối với ai cũng dễ dàng bắt chuyện, bằng không ở trong viện này với một Lam Khấu quá mức nghiêm túc nề nếp, cùng Mục Chiến nửa ngày không nói được một câu, nếu hắn không bồi thêm đôi câu, e rằng Vương gia lúc trở về sẽ gây phiền phức cho hắn.
Khóe mắt dư quang nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Mục Chiến, Lăng Sương trong lòng cười thầm, hắn bốc một nắm hạt dưa, nói với Tạ Nguyên Gia: “Công tử, sau này người có tính toán gì không?”
“Cũng không có ý tưởng cụ thể.” Tạ Nguyên Gia nhai nhân hạt dưa, “Cứ chọn đại một nơi rồi đi, các ngươi có nơi nào đặc biệt muốn đi không? Chúng ta cùng đi.”
Lăng Sương hơi mỉm cười, đem vấn đề ném cho Mục Chiến: “A Chiến có ý gì không?”
Mục Chiến đang đau thương, sau khi nghe Lăng Sương hỏi chuyện liền trầm mặc một lúc lâu, “Chỗ nào cũng được.”
Tạ Nguyên Gia ngước mặt lén nhìn hai người bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy hai người này rất xứng đôi, đều là đại soái ca, vóc dáng cũng không khác nhau mấy, đã bao nhiêu năm trôi qua còn chưa về với nhau, tiến triển cũng chậm quá đi.
“Mục thị vệ, nhìn ngươi giống như có tâm sự vậy.” Tạ Nguyên Gia có ý muốn thắt dây tơ hồng cho người ta, ai bảo y bây giờ quá nhàn rỗi, một người khi đã rảnh, chuyện gì cũng muốn quan tâm.
Mục Chiến vô cùng tôn sùng Tạ Nguyên Gia, sau khi nghe y hỏi chuyện đương nhiên không dám đối đáp tùy ý giống với Lăng Sương, vội đáp: “Thuộc hạ không có tâm sự gì hết.”
Tạ Nguyên Gia ước chừng cũng đoán được tâm sự của hắn, lòng Mục Chiến đặc biệt nặng sự nghiệp, nếu ở xã hội hiện đại, thì chính là nhân tài tăng ca được ông chủ coi trọng nhất, đáng tiếc mình lại là ông chủ không có chí lớn, sợ là khiến hắn uất nghẹn.
“Coi bộ, có lẽ năm nay chúng ta vẫn chưa biết sẽ ăn Tết ở đâu.” Tạ Nguyên Gia lòng đầy chờ mong, “Nếu có thể đến nơi ấm áp hơn thì tốt.”
Lăng Sương ở trong lòng thầm than một tiếng, Hoàng Thượng quá ngây thơ rồi, thật sự cho rằng bản thân có thể ra khỏi kinh thành. Suốt ngày y chỉ ở trong tiểu viện nên không biết, bên ngoài đang rất hỗn loạn, Hoàng Thượng rời khỏi cung không biết nơi nào, Nhiếp Chính Vương đột nhiên ngó lơ không quan tâm đ ến triều chính, triều đình luôn luôn có trật tự hoàn toàn lâm vào cảnh mất kiểm soát, thân thể của Tạ Nguyên Lam không đủ tinh thần lực để chủ trì đại cuộc, thật ra Thuần Vu Nhã miễn cưỡng cũng có thể dẹp loạn, nhưng giờ người ta đang xin nghỉ ở nhà, nói là trong triều không có Đế vương tọa trấn, hắn là Thừa tướng sao có thể bao biện [3] làm thay, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
[3] – Bao biện: Làm thay cả việc vốn thuộc phận sự của người khác.
Sự vụ trong cung đã chất thành một đống lớn, tấu chương do các châu huyện trình lên để đó cả ngày chưa có ai xử lý, rất nhiều chuyện gấp không có ai ra mặt giải quyết, mọi người đều luống cuống hết lên.
Đương nhiên cũng có người nhân cơ hội này đưa ra chủ ý, nếu Hoàng Thượng đã bỏ chạy, vậy lại thỉnh một người mới là được, nhưng đại bộ phận quan viên đều cực lực phản đối, còn lại? Còn lại có ai đâu mà mời?
Lục hoàng tử chân cẳng không tiện không ra khỏi cửa? Chả lẽ mời Tạ Nguyên Kỳ đã phản bội Đại Thành đầu nhập vào Ngọc Hồ? Hay là Tạ Nguyên Lam lúc này đang được các Thái y cấp cứu ở trong nhà?
Những việc này Tạ Nguyên Gia không biết, nhưng Lăng Sương thì rõ, gần đây Vương gia không ở trong nhà chính là đang âm thầm xử lý những việc này, tuy người nguyện vì Hoàng Thượng mà vứt bỏ tất cả, nhưng xét tính tình của người, chắc chắn không có khả năng để Hoàng Thượng chịu thiệt.
Hoàng Thượng sớm hay muộn vẫn phải trở về, phía trên long ỷ mới là nơi thuộc về y.
Lăng Sương có chút đồng cảm với Tạ Nguyên Gia, y còn đang mơ mộng bản thân có thể ra ngoài du sơn ngoạn thủy, mà chẳng biết thế sự khó lường, đã định là của y, trốn cũng không thoát.
Nhiều nhất là thêm hai ba ngày nữa, sẽ có người tìm tới cửa.
Những gì Lăng Sương có thể nhìn thấy, thì Phó Cảnh Hồng cũng có thể nhìn thấy, hắn chính là chờ đám người đó quỳ xuống cầu xin Hoàng Thượng trở về.
Mà sự thật đúng như hắn dự đoán, sau khi trong triều hỗn loạn một phen, các quan viên cũng bắt đầu sầu thúi ruột không biết phải làm sao bây giờ.
Thân là người đứng đầu phái thanh lưu, trong nhà của Lý thượng thư đang tụ tập năm sáu văn thần, đều sốt ruột không thôi.
“Lý đại nhân, ngài có chủ ý gì chưa?” Lễ Bộ thượng thư gấp đến rụng tóc, “Gần đến cuối năm rồi, đến lúc đó phải làm sao đây?”
“Nhưng mà!” Lại Bộ thị lang đi theo nói, “Hoàng Thượng đột nhiên quăng gánh bỏ đi, đâu còn ai quản!”
Khuôn mặt của Lý thượng thư vừa sầu vừa oán, “Các ngươi hỏi ta, sao ta biết!? Ai mà ngờ Thần Vương điện hạ lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện như thế! Hoàng Thượng là người khoan dung, bây giờ lại phất tay áo bỏ đi, có thể thấy người rất đau lòng, nếu lúc đó chúng ta có thể kịp thời đứng ra lên tiếng, thì Hoàng Thượng đâu có bỏ đi?”
[4] – Vô thanh vô tức: không một tiếng động.
Lão thanh minh một đời, lại phải vì chuyện của Hoàng Thượng mà hồ đồ, cớ sao lại có kẻ không cho lão hồ đồ, một hai phải làm rõ mọi chuyện, làm lão tiến thoái lưỡng nan, càng không thể không quang minh chính đại ủng hộ Hoàng Thượng rời đi? Vậy lão phải thế nào mới không phụ lòng Tiên đế?
“Đều do Thần Vương gây ra!” Lý thượng thư phẫn hận khó kiềm chế, “Hắn làm lớn chuyện như vậy, thì để hắn đi thu thập thế cục!”
“Vậy, vậy là có ý gì, còn phải mời Hoàng Thượng về nữa sao?” Hộ Bộ thị lang do dự mà hỏi.
“Câu hỏi này không phải vớ vẩn sao!?” Lý thượng thư tự hỏi sao bản thân lại bồi dưỡng ra đứa học trò ngu đến thế, “Nếu không thì ngôi vị Hoàng đế này còn có thể đưa cho ai!? Chẳng lẽ đưa cho cái tên tiểu nhân âm hiểm Phó Cảnh Hồng sao!?”
Hộ Bộ thị lang cực kỳ oan ức, hắn thấp giọng nói: “Nhưng mà đại nhân, hôm qua không phải ngài vừa nói, Vương gia vẫn còn chút tác dụng sao?”
“Câm miệng!” Lý thượng thư tức giận, “Suốt ngày chỉ biết học đến chết, còn khiến ta phải tốn sức để ngươi khôn hơn chút!”
Lý thượng thư cảm thấy bản thân cũng thật gian nan, mắt thấy sắp về hưu, đột nhiên bị úp nguyên cái sọt lớn, sau này xuống hoàng tuyền, làm sao đối mặt với Tiên đế.
Sự thật không quá khác với Lăng Sương dự đoán, quả nhiên chưa tới ba ngày, liền có người chủ động tìm tới cửa.
Lúc đó Phó Cảnh Hồng đang ở trong thư phòng làm việc, Tạ Nguyên Gia thì ngủ trưa, nghe nói có người tới cửa bái phỏng, hắn nhàn nhạt nói: “Không tiếp.”
Hạ nhân đem nguyên lời nói của Phó Cảnh Hồng truyền lại, người đứng ngoài cửa cũng không tức giận.
Tạ Nguyên Lam được người đỡ cố chấp đứng ở đó, hắn ho nhẹ vài tiếng, suy yếu nói: “Nói với Vương gia của các ngươi, ta có một giao dịch, hỏi hắn có nguyện ý nhận hay không.”
“Chỉ lời không lỗ.”