Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Không phải là cậu có vấn đề gì chứ? tại dưa leo tr.
Editor: Toả Toả
Vào tháng tư Bắc Thành không lạnh cũng không nóng, lúc này bầu trời đang có mưa nhỏ, rơi trên những chiếc lá xanh mới nhú.
Khác với khung cảnh tràn đầy sức sống bên ngoài cửa sổ, trong phòng học lớp 11 nào đó của Hoa Trung đầy những cái đầu nằm úp sấp héo rũ.
Thầy vật lý vẫn miệng lưỡi lưu loát trên bục giảng, thỉnh thoảng lại dùng phấn viết lên bảng.
Chỗ ngồi của Giang Hành Thâm ngay cạnh cửa sổ, cậu ngừng ghi chép một lúc, nhìn chằm chằm vào những cành cây gần như chạm vào bệ cửa sổ trong chốc lát.
Cậu đã chuyển đến Hoa Trung được một tháng.
Hoa Trung cũng được xem như là một trường trung học trọng điểm, nằm trong khu đô thị mới, phong cảnh trong khuôn viên trường rất đẹp, năm nay khuôn viên vừa mới được mở rộng thêm, không khí học tập không tệ, tương tác giữa các bạn học và giáo viên cũng rất tốt.
Giang Hành Thâm đã từng chuyển trường trước đó, bây giờ cậu cảm thấy mình có thể ở lại Hoa Trung cho đến khi tốt nghiệp.
Cậu rời mắt khỏi bên ngoài cửa sổ, bạn cùng bàn bên cạnh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, ngáp hỏi cậu, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Anh Giang, thầy dạy tới trang bao nhiêu rồi?”
Giang Hành Thâm cúi đầu nhìn sách, đang định trả lời số trang thì thấy một cục phấn đập chính xác vào đầu bạn cùng bàn.
Giọng nói nén giận của thầy vật lý truyền đến từ trên bục giảng: “Ngô Tưởng, tỉnh dậy thì phải nói chuyện đúng không? Còn ngáp nữa hả?”
Ngô Tưởng giật nảy mình, lập tức ngồi ngay ngắn nói: “Xin lỗi thầy, em nhất định sẽ nghe giảng đàng hoàng.”
Giang Hành Thâm ở bên cạnh nhìn, không khỏi nhịn cười một chút.
Thầy vật lý không chú ý tới vẻ mặt của học trò cưng mới Giang Hành Thâm của mình, chỉ một ngón tay về phía cuối lớp: “Đứng ở phía sau nghe đi!”
Ông đỡ đỡ kính, liếc nhìn mấy học sinh nam ngồi ở cuối lớp, rồi chỉ vào vài người nữa: “Trình Kiệt Văn, Lê Bình.”
“Còn cậu nữa.” Mắt kính của thầy vật lý phản chiếu một ánh sáng sắc bén, chiếu vào thanh niên đang ngồi tuỳ ý ở hàng ghế cuối cùng, với đôi chân dài thoải mái duỗi tới.
“Phó Chu, ba người các cậu cũng đứng ở phía sau cho tôi!”
Vừa nhắc đến cái tên này, rất nhiều người trong lớp đều chuyển sự chú ý về phía cuối lớp, tập trung ánh mắt vào khuôn mặt tuấn tú không tì vết đó.
Phó Chu là Alpha, ở Hoa Trung không ai không biết, không chỉ có dáng vẻ đẹp trai, nghe đâu trong nhà còn rất giàu có, tính cách nổi loạn không dễ chọc, thường làm gì cũng không quan tâm đến hậu quả, cũng là tình A trong mộng của rất nhiều Omega.
Giang Hành Thâm quay đầu lại nhìn theo mọi người, sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Phó Chu vốn đang dùng áo khoác đồng phục trùm đầu ngủ, nghe thấy giáo viên gọi tên mình, hắn nhướng mi kéo áo khoác xuống, có hơi buồn ngủ thu chân lại, đứng lên lui về phía sau một bước đã tới luôn cuối lớp.
Tiết học này chỉ còn vài phút nữa, thầy vật lý ngừng dạy, đập giáo án xuống bàn giáo viên, đi tới bắt đầu dạy dỗ bốn người có vóc dáng cao lớn.
“Bây giờ là lúc nào rồi? Học kỳ hai lớp 11, chẳng bao lâu nữa sẽ lên 12!”
Thầy vật lý nói liên tục, ông đứng trước mặt cậu học sinh có dáng người cao nhất: “Phó Chu, khi nào thì cậu mới khiến giáo viên bớt lo lắng đây?”
Alpha xoa nhẹ mái tóc có chút lộn xộn do ngủ, duỗi thẳng lưng, giọng nói rõ ràng lôi cuốn đặc trưng của thiếu niên: “Thầy, lần này em không có chơi game trong lớp.”
Hai nam sinh khác bị phạt đứng bên cạnh bật cười thành tiếng.
“Vậy chẳng lẽ ngủ thì rất vẻ vang sao?!” Thầy vậy lý tức giận quay đầu lại, nhìn thoáng qua thấy một bóng lưng ngồi ngay ngắn, tức khắc đẩy kính: “Cậu có thể học hỏi Giang Hành Thâm không, trước đây ở trường cũ, em ấy nhiều lần đứng nhất lớp, năm nào cũng được học bổng, tất nhiên tôi không mong đợi cậu làm được điều này –“
Thầy vật lý vẫn đang thuyết phục học sinh hết nước hết cái, Giang Hành Thâm nghe thấy tên mình, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt trêu tức ngang ngạnh của Phó Chu.
Khoé miệng Phó Chu nhếch lên một nụ cười phóng túng: “Dạ thưa thầy, em nhất định sẽ cố gắng noi gương bạn học Giang.”
Lời này vừa nói ra, cả lớp lập tức chuyển sự chú ý về phía Giang Hành Thâm, hiển nhiên biết Phó Chu có ý gì.
Cố ý gây hấn đó, nồng nặc mùi thuốc súng!
Giang Hành Thâm nhíu mày không hề che giấu.
Mặc dù cậu chỉ mới vào lớp này được một tháng, nhưng bởi vì đánh nhau một lần, mà cậu và Phó Chu đã trở thành kẻ thù không đội trời chung nổi tiếng trong lớp thậm chí là toàn trường.
Lại nói chuyện đánh nhau này Giang Hành Thâm cũng không chiếm lý.
Đó là lúc cậu mới chuyển đến một tuần, bạn cùng bàn Ngô Tưởng có một ngày phụ trách trực nhật kiểm tra tác phong và kỷ luật, nhưng đến lúc đó lại có việc gấp, bất đắc dĩ phải nhờ cậu.
Giang Hành Thâm chỉ cần phụ trách kiểm tra những người đến trễ vào buổi sáng là được, nhưng tình cờ thay, hôm đó đúng lúc Phó Chu đi trễ, thế nên hai người đã chạm mặt nhau như thế.
Thật ra Phó Chu cũng không quan tâm đến việc bị ghi tên đi trễ, nhưng không ngờ Giang Hành Thâm lại đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng và mùi tùng hương lành lạnh.
Trước mặt chỉ có một người, cậu nhanh chóng khẳng định đó là Pheromone của Phó Chu, mà đối với một Alpha, Pheromone đột nhiên tiết ra bên ngoài, chứng tỏ là kỳ nhạy cảm đã đến.
Giang Hành Thâm vốn chỉ định nhắc nhở Phó Chu, nhưng bàn tay nâng lên vô tình đập cuốn hồ sơ nhựa đang cầm trong tay vào cằm của hắn.
Vẻ mặt của Phó Chu ngay lập tức trở nên xấu đi.
Trong đầu Giang Hành Thâm bỗng dưng hiện lên một câu: Alpha trong kỳ nhạy cảm có tính tình nóng nảy……
Thế nên cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì, tuân theo nguyên tắc ra tay trước thì chiếm được lợi thế, đánh một đấm vào mặt Phó Chu.
Hai người cứ thế mà đánh nhau.
Giang Hành Thâm là Beta, thấp hơn Phó Chu nửa cái đầu, hơn nữa tầm vóc cũng nhỏ bé hơn so với đối phương, đương nhiên sẽ rơi vào thế yếu, nhưng Phó Chu cũng không có ý định tiếp tục đấu với cậu, không nói một lời xoay người rời đi.
Chuyện này bị những học sinh khác đi ngang qua nhìn thấy, ngày hôm sau liền truyền khắp toàn trường, Beta vừa mới chuyển đến đã đánh một trận với Alpha Phó Chu, quan hệ giữa hai người không thể hoà hợp.
Sau đó Giang Hành Thâm tranh thủ thời gian đi xin lỗi và giải thích, nhưng Phó Chu không chấp nhận, như thể không muốn nhìn thấy cậu, thế nên cậu cũng sẽ không cho đối phương một vẻ mặt tốt.
Dần dần cả hai hình thành một mối thù hận, hoàn toàn trở thành một cặp kẻ thù không đội trời chung.
Thầy vật lý lại dạy bảo thêm vài phút, chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, lúc này ông mới quay lại bục giảng cầm giáo án và sách giáo khoa rời đi.
Tiết vật lý là tiết học cuối cùng của buổi chiều, nhưng hôm nay là thứ sáu, tuần này đến lượt lớp bọn họ tổng vệ sinh, quét dọn xong khu vực vệ sinh được chỉ định thì mới được về nhà.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm lớp Lão Tiền tiễn thầy vật lý đi, ông mới lắc lư cái bụng bia đặc trưng bước vào lớp học: “Khoan đi đã, hôm nay lớp của chúng ta tổng vệ sinh.”
Lão Tiền nhìn quanh người trong lớp, bắt đầu phân công nhiệm vụ, dựa theo thứ tự chỗ ngồi mà phân, khi đến chỗ Giang Hành Thâm và Ngô Tưởng, Lão Tiền dừng một chút, đưa tay chỉ về phía Phó Chu.
“Giang Hành Thâm, em và Phó Chu phụ trách đổ rác nhé?”
Phó Chu bất ngờ không kịp phòng bị nghe thấy phân công, sắc mặt có hơi xụ xuống, vừa nhìn là biết ông đây không muốn.
Giang Hành Thâm đương nhiên cũng không bằng lòng, nhưng cậu lại ngước mắt lên, nói: “Dạ, được ạ.”
Lão Tiền mỉm cười, lại nhìn Phó Chu: “Em thì sao?”
Phó Chu cau mày, hắn liếc nhìn bóng lưng Giang Hành Thâm, cười một tiếng không rõ ý nghĩa: “Được chứ, không phải chỉ là đổ rác thôi sao.”
Lão Tiền vừa rời đi, bạn học phụ trách quét rác trong lớp lập tức tăng tốc độ vung cây chổi trong tay.