Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 199: Quái vật 0-1

10:19 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 199: Quái vật 0-1 tại dưa leo tr

Những người tiến vào ngôi sao này đều chú ý tới ánh mắt cậu bé thoáng chốc hiện lên tia đen tối.

Không chỉ Trình Dương ở cự li gần quan sát cậu bé mà những người khác cũng đã phát hiện, mặt mày của cậu bé canh giữ lối vào khu đại viện cùng với thiếu niên bố trí nhiệm vụ cho bọn họ ở không gian kia không khác biệt mấy.

Tính đến trước mắt, nhiệm vụ của bọn họ là phân biệt thật giả, mà thật giả rất có thể có liên quan đến cảm xúc của quái vật 0-1. Tựa như người bệnh mắc chứng ảo giác, bệnh sẽ phát tác khi cảm xúc chịu tác động. Cậu bé còn quá nhỏ để có thể che giấu cảm xúc của mình một cách hoàn hảo. Sự cô đơn mà cậu thể hiện bây giờ là được chiếu rọi từ cảm xúc trong đáy lòng cậu.

Lúc này rất có thể sẽ xảy ra tình huống xuất hiện “ảo giác”.

Cho nên, Tần Châu, Vương Phi Hàng và Nhậm Lệ không hẹn mà cùng tạm thời phân công nhau hành động, chú ý đến cậu bé.

Trương Duy, người tiến vào ngôi sao sau cùng, nhận thấy sự chú ý của mọi người, cũng cuốn theo dòng mà nhìn về phía cậu bé.

Trong tầm nhìn của mọi người, cậu bé sờ túi quần nhưng lại không sờ được gì cả. Nỗi thất vọng trên khuôn mặt nó không hề bởi vì sự trống rỗng trong tay mà tăng lên, như thể đã đoán trước được kết quả này. Trên người của mình có tiền hay không, chính nó là người rõ nhất.

Nơi bán tào phớ bên kia vô cùng náo nhiệt. Những đứa trẻ khác nhận được tào phớ, trên mặt dạt dào niềm vui sướng thoả mãn. Phía sau đám đông, cậu bé nhìn chúng nó, nhìn thấy chúng nó mua tào phớ xong thì vui vẻ chạy về nhà, cũng nhìn thấy người lớn dẫn trẻ em đến mua tào phớ.

Cậu bé đột nhiên chú ý đến một người, nhìn cô không chớp mắt.

Ánh mắt của cậu bé nhanh chóng bị những người tham gia phát hiện. Theo ánh mắt của cậu bé, Tần Châu cũng đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ xuất hiện ở quầy bán tào phớ.

Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, hơi béo, cô đưa cho người bán hàng rong hai xu, gọi một bát tào phớ không cay.

“Đấy là mẹ cậu bé à?” Trình Dương hỏi, chủ yếu là vì cậu ta nhận thấy trong mắt cậu bé dâng lên một tia hy vọng. Ở đây có rất nhiều người lớn, nhưng cậu bé cô đơn ấy nhìn cô như thể có quan hệ “quen biết”.

Nhậm Lê nói: “Không giống.”

Vương Phi Hàng cũng gật đầu: “Anh cũng thấy không giống.”

Người phụ nữ mà cậu bé đang nhìn không có một chút nét mặt nào giống cậu bé hết, hơn nữa cậu bé đứng ở bậc thềm ở cửa đại viện, là một vị trí rất dễ thấy. Nhưng sau khi người phụ nữ xuất hiện, cô không hề vẫy tay gọi cậu bé lại gần.

“Bởi vì bản thân không có tiền tiêu vặt để mua tào phớ, cho nên tưởng tượng ra một người có thể mua tào phớ cho mình?” Trình Dương nhìn thấy rõ dung mạo của người phụ nữ xong, cũng cảm thấy không giống, bèn sửa lại.

Những lời này của cậu ta không bị lật ngược ngay lập tức, thật giả rốt cuộc là như thế nào, trước mắt tất cả mọi người ở đây không ai biết được.

Trương Duy không hiểu lắm, nhưng rất hiểu chuyện mà duy trì im lặng. Đây không phải là nơi để cho một sinh viên hậu cần như cậu có thể tuỳ ý lên tiếng.

Một lúc sau, thấy người phụ nữ nhận được tào phố, Tần Châu lên tiếng lật đổ lời nói của Trình Dương: “Không phải.”

Người phụ nữ không phải nhân vật trong tưởng tượng của cậu bé, bởi vì người phụ nữ có giao tiếp với người bán hàng rong và mỉm cười, cũng nói chuyện mấy câu với phụ huynh của những đứa trẻ khác, trong cuộc giao lưu còn tiết lộ thân phận của người phụ nữ, người khác gọi cô là “mẹ Viên Viên”, bọn trẻ gọi cô là “dì Tống”.

“Viên Viên nhà cô uống hết vitamin C chưa?”

“Vẫn còn một ít, nhà cô uống xong rồi à?”

“Phải đó, bao giờ cô lại mua tiếp thế? Khi nào mua nhớ báo cho tôi nhé.”

“Được, không thành vấn đề.”

Nếu người phụ nữ là tưởng tượng của cậu bé thì cuộc trao đổi chi tiết này trông có vẻ không cần thiết cho lắm.

Mẹ Viên Viên tiếp đón các bậc phụ huynh khác xong, người bán hàng rong mới múc tào phớ cho cô, mẹ Viên Viên nói vài câu tạm biệt rồi cầm tào phớ đi về phía bắc đại viện.

Đôi mắt của cậu bé cũng dõi theo bóng dáng mẹ Viên Viên về phía bắc, mãi cho đến khi bóng dáng mẹ Viên Viên biến mất.

Điều này càng chắc chắn hơn, người phụ nữ không phải là tưởng tượng của cậu bé. Cô không hề đưa tào phớ trên tay cho cậu bé.

Cậu bé rời mắt, tiếp tục quan sát sự náo nhiệt ở trên đường, cứ nhìn như vậy cho đến khi người bán hàng rong bán xong tào phớ.

Nó không đứng ở cửa đại viện nữa, đi về phía tiểu viện phía bắc. Cánh cửa mà nó bước vào chính là cánh cửa mà mẹ Viên Viên đã vào.

Tần Châu: “Đi theo.”

Những người khác không phản đối, cho dù Tần Châu không nói gì thì bọn họ cũng sẽ đi theo cậu bé. Thứ nhất là vì cậu bé đã có hành động khác ngoài việc đứng canh cửa. Thứ hai, ánh mắt của cậu bé cho thấy cậu bé quen biết mẹ Viên Viên. Bọn họ cần đi theo xem xét tình hình.

Mọi người đi theo Tần Châu đã cất bước về phía trước, đi được mấy bước, hắn liền quay đầu lại.

Trương Duy ở bộ phận Hậu Cần cũng đi theo họ, chẳng qua là bị tụt lại ở sau cùng.

Phát hiện Tần Châu đang nhìn mình, Trương Duy có chút luống cuống tay chân. Đây là phản ứng bình thường của rất nhiều thành viên Hội Sinh Viên khi bị Tần Châu nhìn thẳng vào mình.

Vương Phi Hàng cũng theo động tác của Tần Châu mà quay đầu nhìn lại, hỏi: “Anh Châu đang nhìn cậu nhóc kia à?”

Tần Châu đáp lại.

Vương Phi Hàng thấp giọng hỏi: “Cậu ta có vấn đề?”

Cũng không lạ khi Vương Phi Hàng hỏi như vậy, ánh mắt vừa rồi của Tần Châu khi nhìn người đó có chút nghiêm túc phức tạp, nhưng Vương Phi Hàng lại không thấy có vấn đề gì, nên chỉ có thể mở miệng hỏi Tần Châu xem rốt cuộc là thế nào.

“Trước mắt thì chưa nhìn ra.” Tần Châu nghiêng đầu.

“Thế sao anh lại nhìn người ta?” Vương Phi Hàng nói.

Tần Châu nói: “Thích.”

Vương Phi Hàng đang định nói gì đó, Tần Châu dừng lại, Vương Phi Hàng cũng dừng lại, theo sau là Trình Dương, Nhậm Lê và Trương Duy cũng dừng lại.

Bọn họ đi theo cậu bé vào tiểu viện phía bắc, được gọi là “Bắc Uyển”.

Tiểu viện thực ra cũng không nhỏ, bên trong đó có rất nhiều hộ gia đình.

Xét theo diện tích, bên trong Bắc Uyển nơi bọn họ đi theo cậu bé vào, các hộ gia đình ở đây cũng không tồi, so với thế giới thực thì cũng được coi là một gia đình khá giả.

Bao gồm tổng cộng sáu gian phòng tạo thành, bố cục trông như tứ hợp viện.

Cậu bé vừa đi vào cửa nhà, bà ngoại đang thêu thùa may vá ở đình viện gọi cậu bé lại: “Hữu Nhi, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

“Vâng.”

Cậu bé bước đến bồn rửa được xây trong đình viện, dùng gáo gỗ múc một gáo trong lu nước, lấy bồ kết bên cạnh chà xát, xoa xoa một chút, rồi lại dùng gáo nước rửa trôi, rửa xong lại làm sạch gáo gỗ.

Xong xuôi những việc này, cậu bé nhìn về phía bà ngoại: “Bà ngoại không ăn ạ?”

Bà ngoại đẩy chiếc kính viễn thị trên sống mũi lên: “Bà ăn đồ thừa của bữa trưa rồi. Mặc kệ bà. Mau đi ăn đi. Cậu con hôm nay trở về, mợ con làm nhiều món ngon lắm.”

Cậu bé nhìn bà ngoại: “Dạ.”

Sau đó bước vào nơi đối diện với cửa nhà mình, mọi người cũng nhanh chóng đi theo.

Trong phòng vang lên giọng của một người phụ nữ, mẹ Viên Viên liếc nhìn cậu bé: “Hữu Nhi, có thấy Viên Viên đâu không?”

Cậu bé nhìn đồ ăn trên bàn, hôm nay cậu trở về, mợ đặc biệt mua rau hầm, gà luộc và cá hấp, ngoài những thứ này ra, trên bàn còn có bát tào phớ mà cô vừa mua.

Rõ ràng bát tào phớ này không phải cho nó, mẹ Viên Viên cau mày nói: “Đứa nhỏ này chẳng biết lên cơn chạy đi nơi nào rồi, không hề hiểu chuyện chút nào, sắp ăn cơm cũng không biết đường mà trở về. Hữu Nhi, con giúp mợ tìm em họ nhé.”

Cậu bé: “Ừm.”

Cậu bé quay người rời đi, trước khi rời đi còn nhìn bát tào phớ một lần nữa.

Nó chạy ra bên ngoài, bà ngoại nhìn thấy nó, lại hét lên: “Hữu Nhi! Gần đến giờ ăn rồi, đi đâu vậy?”

Cậu bé nói: “Tìm Viên Viên.”

Bà ngoại: “Ừa, đi đi, đừng ra ngoài đại viện.”

Cậu bé đáp lại rồi đi ra ngoài.

Trình Dương vốn định đi theo cậu bé, nhưng nhìn thấy đám người Tần Châu không có động tác nào, liền dừng lại hỏi: “Các đại lão, không đi theo à?”

Cậu bé tìm người trong đại viện, mục đích rất rõ ràng, tuy nhiên hoàn cảnh gia đình của cậu bé cần phải làm rõ gấp, làm rõ rồi thì mới có phương hướng để phân biệt thật giả, bằng không ngay cả bản thân quái vật 0-1 còn không phân biệt được thật giả, bọn họ phân biệt kiểu gì.

Nhưng vẫn phải đi theo cậu bé, Vương Phi Hàng nói với Nhậm Lê: “Mấy đứa đi theo nhìn xem.”

Trình Dương thúc giục Nhậm Lê: “Khối băng, nhanh lên. Trễ tí là mất dấu đấy.”

Vương Phi Hàng nói với Trương Duy: “Cậu cũng đi theo đi.”

Trương Duy gật đầu.

Sau khi ba người rời đi, Vương Phi Hàng không từ bỏ ý định hỏi Tần Châu: “Anh Châu, người này rốt cuộc có vấn đề không thế?”

Tần Châu nói: “Cậu thấy thế nào?”

Vương Phi Hàng nói: “Có chút chút.”

Dù sao bọn họ cũng là những người đầu tiên tiến vào ngôi sao. Những người tham gia khác thấy bọn họ tiến vào thì cũng chọn những ngôi sao khác, nhưng Trương Duy lại lựa chọn ngôi sao mà bọn họ đã chọn.

Có điều hành vi này của Trương Duy cũng có lý. Trong nhóm bọn họ có Tần Châu, lại có thêm anh, việc đi theo bọn họ sẽ tăng tỷ lệ sống sót lên rất nhiều.

Tần Châu nói: “Quan sát trước.”

Vương Phi Hàng: “Vâng.”

Hai người đi dạo quanh nhà của hộ gia đình này, sáu gian nhà tổng cộng có bốn phòng ngủ. Đánh giá theo cách bố trí phòng ngủ, một phòng là nơi bà của cậu bé ở, một phòng là nơi cậu mợ ở, một phòng là nơi cậu bé và em họ ở, một phòng không có giường chiếu. Còn lại là phòng khách, phòng ăn và phòng bếp, một gian khác là nhà vệ sinh.

Hai người tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm ra được thứ gì hữu dụng, Vương Phi Hàng đang định hỏi tại sao ba người kia vẫn chưa quay lại, người phụ nữ trong phòng ăn đi ra, kêu lên với cụ già ở đình viện: “Mẹ, Viên Viên vẫn chưa về à?”

Cụ già nói: “Hữu Nhi ra ngoài tìm rồi đấy thây.”

Mẹ Viên Viên tức giận nói: “Ba ngày trước còn kêu muốn ăn tào phớ, bây giờ con mua cho nó rồi, chẳng biết chạy đi nơi nào, chậm thêm tí nữa tào phớ biến thành nước hết!”

Cụ già nói: “Một phần tào phớ bao nhiêu tiền?”

Mẹ Viên Viên: “Hai xu!”

Cụ già: “Bốn xu mua được hai bát.”

Mẹ Viên Viên không đáp lại những lời này của cụ già, cụ già dừng động tác may vá lại, ngẩng đầu nhìn mẹ Viên Viên: “Mày không mua cho Hữu Nhi?”

Mẹ Viên Viên có chút xấu hổ, giải thích: “Hữu Nhi không nói là muốn ăn.”

Cụ già trầm mặc vài giây, sau đó tiếp tục khâu vá, lẩm bẩm: “Mày từng thấy Hữu Nhi mở miệng nhờ mày việc gì không?”

Mẹ Viên Viên có vẻ xấu hổ: “Con không nhớ tới.”

Cụ già tiếp tục lẩm bẩm: “Mợ, xưng hô nửa chữ là “mẹ”, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải mẹ. Hữu Nhi, có mẹ sinh, không có mẹ thương!”

Mẹ Viên Viên nói: “Con đi kiểm tra nồi.”

Mẹ Viên Viên trở vào bếp, cụ già ném kim chỉ lên bàn, bà tháo kính đọc sách ra, lau một bên tròng kính rồi nói: “Vẫn cần người dạy dỗ, mày nhờ mẹ nó mua mấy cái thuốc dinh dưỡng đó, có từng đưa một phần tiền nào không. Mua một phần tào phớ cũng có thể khiến Hữu Nhi quên đi tất cả.”

Lau xong, cụ già thở dài: “Mày bỏ tiền mua thuốc dinh dưỡng cho con trai người khác, nhưng lại không nhớ rằng chính mình cũng có một đứa con trai! Đừng trách người khác không quan tâm đến con trai mày, đến mày còn chẳng thèm quan tâm nữa là…”

– —

=)))) Đoán được gì chưa nè