Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 4

3:24 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 4 tại dua leo tr

Gần chỗ máy karaoke, trong góc khuất có một chiếc sô pha nhỏ, trên đó có ba người ngồi. Anh ngồi trong cùng, đôi chân dài bị che khuất. Giữa ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ, Ân Dao chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh.

Thật trùng hợp.

Biết đâu chừng trước đây họ từng gặp nhau trong hoàn cảnh tương tự, chỉ là không quen biết nên chẳng để tâm. Nhưng rồi cô gạt bỏ suy nghĩ này đi. Ngoại hình của anh vừa mắt cô như vậy, nếu quả thật từng trông thấy, lý nào lại chẳng nhìn lâu?

Hoàng Uyển Thịnh rất có duyên với người trong ngành, hơn một nửa người trong phòng bao này có quan hệ cá nhân với cô ấy. Từ lúc vào cửa Hoàng Uyển Thịnh không hề nhàn rỗi, tốn không ít thời gian để hỏi han từng người. Có vài diễn viên trẻ chưa hợp tác qua được vị nào đó dẫn theo cũng tới chào hỏi cô. Về mặt này, Ân Dao xử sự không khéo bằng cô ấy. Cho nên tất cả mọi chuyện của Yin Studio ngoại trừ việc chụp ảnh, Ân Dao đều phất tay mặc kệ để Tiết Phùng Phùng tự giải quyết. Ngay cả tình hình lúc này, cô cũng chẳng có hứng thú tham gia. Chỉ đi theo Hoàng Uyển Thịnh chào hỏi mấy vị đạo diễn, sau đó đến ngồi ở một góc sô pha.

Điện thoại rung lên, trong hòm thư có tin nhắn mới. Ân Dao không có chuyện gì làm bèn nhân lúc rảnh rỗi hồi âm hết. Gửi xong, cô ngẩng đầu nhìn. Hoàng Uyển Thịnh đã hoàn thành nhiệm vụ xã giao, lúc này bước tới ngồi cạnh cô.

Ân Dao không hiểu cô ấy tỏ ra dè dặt cái gì, thấp giọng hỏi: “Cậu không đi tiếp người nào đó à? Mình sợ người ta lại hận mình…” Vừa nói vừa đẩy nhẹ cô ấy một cái, “Đi đi”.

“Biết rồi”. Hoàng Uyển Thịnh đưa một ly đồ uống cho cô, đứng dậy tới ngồi ở một ghế sô pha khác.

Ân Dao dời mắt sang hướng khác, lại nhìn về phía ngoài cùng bên trái cái sô pha nhỏ đằng kia.

Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, không biết từ bao giờ người bên cạnh anh đã đổi thay. Là một cô gái tóc dài, chẳng rõ cô ta và anh nói gì mà anh hơi nghiêng mặt sang lắng nghe chăm chú rồi lắc đầu. Chắc là ồn quá nên cô gái kia tới gần anh hơn nữa, gần sát bên tai anh nói vài câu. Ân Dao ngó vài giây, không hiểu trong tình cảnh này thì có chuyện gì cần nói nhỏ, chỉ biết rằng cô nàng kia chừng như sắp dính vào mặt anh rồi.

Quả nhiên anh rất thu hút người ta.

Một lát sau, trên màn hình lớn đổi bài, cô gái kia đứng dậy bước ra hát. Ân Dao thấy anh vẫn cúi đầu như cũ, tay bấm điện thoại, chắc là đang bận gì rồi.

Có lẽ là vì lúc này quá nhàn rỗi, trong lúc cao hứng Ân Dao nhắn cho Chu Thúc một tin: WeChat của Tiêu Việt, có thể cho tôi không?

Một hai phút sau, Chu Thúc gửi danh thiếp tới. Ân Dao mở ra. WeChat của anh dùng tên thật, hình đại diện là ảnh phác họa đàn cello trắng đen. Ân Dao ấn tiếp, không thêm thông tin. Cô cũng dùng tên thật.

Gửi xong, Ân Dao nhìn qua lần nữa. Đúng lúc ấy anh bỗng ngẩng đầu, thoáng liếc mắt về bên này rồi rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.

Ân Dao đợi 10 phút mới nhận được thông báo. Cô mở ra xem vòng bạn bè của Tiêu Việt. Không có bao nhiêu nội dung, đa phần là chia sẻ. Gần nhất là ngày hôm trước, anh chụp một tấm hình, chỉ có con mèo lông xám, bối cảnh hình như là trường quay.

Ân Dao lại lướt xuống nữa, muốn xem ảnh của chính anh.

Trong danh sách của cô cũng có vài diễn viên và người mẫu nam từng hợp tác, dáng vóc không tệ và đều có sở thích tự chụp ảnh tắm nắng. Nhưng Tiêu Việt rõ ràng là không phải kiểu này, lướt đến cuối cũng chỉ thấy một tấm nhưng không phải anh tự chụp mà anh chụp chung với người khác, rất đông, hình như là lúc khai máy.

Ân Dao xem xong thì ngẩng đầu, thấy anh đã rời khỏi sô pha, ngồi vào chỗ chỉnh nhạc xem bài hát giúp người khác.

Ghế quá thấp, anh ngồi ở đó có vẻ không hài hòa, nhưng vị trí đó sáng hơn nhiều. Ân Dao nhìn rõ quần áo hôm nay của anh, áo sơ mi đen kiểu đơn giản, hơi rộng rãi. Trông anh tỏa ra khí chất đứng đắn lại có chút lười biếng. Lạ thay, hai cảm giác này trên người anh cũng không mâu thuẫn.

Ân Dao tự biết mình ngắm anh đã lâu, nhưng quả thật đêm nay cũng không có gì khác đáng quan tâm bèn tiếp tục nhìn anh chọn bài cho người ta.

Đợi tới 10 giờ, Hoàng Uyển Thịnh chào từ biệt mọi người, đưa Ân Dao về trước.

Ban đêm, Ân Dao ở cùng Hoàng Uyển Thịnh tại khách sạn. Đến chiều ngày thứ hai cô mới rời đi bởi vì đêm trước Tiết Phùng Phùng tới, hôm nay xong xuôi công việc nên mua vé máy bay về cùng cô.

Giá như Ân Dao sớm biết chuyến đi này sẽ gặp ai thì cô thà rằng trở về một mình, nhưng làm gì có nhiều “sớm biết” đến thế?

Chạng vạng, cô tới sân bay. Tiết Phùng Phùng đang đợi. Vốn dĩ hai người vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Nhưng khi đang chờ lên máy bay, tự dưng Tiết Phùng Phùng như thấy quỷ, mặt đổi sắc, cô ấy ra sức kéo Ân Dao.

Ân Dao rất nghi hoặc: “Chị làm gì vậy?”. Cô nhìn theo tầm mắt của Tiết Phùng Phùng rồi vẻ mặt thoáng cứng đờ.

Đằng trước không xa, có một bóng dáng quen thuộc.

Lương Tân Nam tới Thượng Hải mở hội nghị, mang theo trợ lý. Hôm nay bay về, trùng hợp cũng là chuyến bay lần này. Tất nhiên anh ta cũng trông thấy Ân Dao, mới vừa bước lên hai bước thì thấy Tiết Phùng Phùng giống như gặp kẻ địch, liếc trắng mắt nhìn anh ta rồi lôi Ân Dao tới bên kia phòng chờ.

Lương Tân Nam thoáng sững sờ, dừng chân, lông mày rậm hơi nhíu lại.

Người trợ lý đi theo anh ta bước đến bên cạnh nói: “Tổng giám đốc Lương, là cô Ân Dao”.

Lương Tân Nam không nói tiếng nào, sắc mặt khó coi. Anh ta đứng bất động một hồi rồi trở về chỗ, ngồi xuống.

Trợ lý chần chừ, ngó ngó bên kia rồi quay lại hỏi: “Anh không đi qua sao?”

Thấy Lương Tân Nam vẫn chẳng nói chẳng rằng, anh ta cũng không dám hỏi gì thêm.

Ở đầu kia phòng chờ, mặt Tiết Phùng Phùng hằm hằm, nửa ngày rồi còn chưa dịu bớt. Trái lại, Ân Dao mở miệng khuyên cô: “Có cần thiết hay không, chị tức giận như vậy để làm chi? Kẻo chọc tức chính mình”.

“Tôi có thể không tức hả?” Tiết Phùng Phùng nhăn nhó: “Đây là lần đầu tiên trong năm nay tôi gặp hắn, hai người các cô là loại nghiệt duyên gì vậy chứ?”

Ân Dao tỏ ra vô tội: “Vé máy bay cũng đâu phải tôi đặt, là chị bảo tôi đi với chị mà, lẽ ra tôi phải về một mình đó”.

“Nếu biết sẽ đụng phải cái kẻ mặt người dạ thú này tôi sẽ dẫn cô đi tàu cao tốc rồi”

Tiết Phùng Phùng nói xong thì nghiến răng nghiến lợi. Ân Dao cố tình thúc đẩy bầu không khí, cười cười: “Chị cũng nói chuyện độc ác quá đi, tới “cầm thú” cũng nói ra luôn?”

Nhưng mà không khí chẳng tốt hơn, bởi vì Tiết Phùng Phùng lập tức la lên: “Còn không phải hắn à? Hắn lừa gạt cô thành cái dạng gì, cô với người như vậy là thanh mai trúc mã, đúng là đời trước tạo nghiệt đời này đầu óc đút cho chó”.

Ân Dao cứng người, im lặng.

Tiết Phùng Phùng biết mình nói quá nặng lời nên quay mặt sang bên tự bình tĩnh trở lại xong mới mở miệng nói tiếp: “May là bây giờ cô nhận ra rõ ràng, cái gì cũng còn kịp. Muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, sự nghiệp của hai đứa mình lại không ngừng phát triển, cũng coi như hết cơn bỉ cực đến hồi thái lai”. Giọng điệu của cô ấy đã khá hơn nhiều.

Ân Dao biết cô ấy đang muốn bù đắp liền thuận nước gật đầu, cầm tay cô ấy nói: “Đúng vậy, thiệt thòi cho chị rồi”

Tiết Phùng Phùng rất dễ chịu, nhìn cô một chút sau đó gạt chuyện bực mình này qua, hỏi cô: “Đi Hoành Điếm thế nào? Uyển Uyển có khỏe không, chơi vui chứ?”

Ân Dao gật đầu: “Ừm, cũng được, nhìn cô ấy đóng phim mà tôi mệt muốn chết, mùa hè mà mặc áo bông. Vậy mà chị nói làm minh tinh dễ, tôi thấy còn mệt hơn chúng ta”.

Tiết Phùng Phùng phản đối: “Nhưng kiếm được cũng nhiều”.

“Hiện giờ lợi nhuận của chúng ta cũng được mà?” Ân Dao hỏi “Một ngày lương của tôi là bao nhiêu ấy nhỉ?”

Tiết Phùng Phùng hừ một tiếng, chỉ nói: “Đừng dễ dàng thỏa mãn như vậy”

Ân Dao tự dưng rất nghe lời: “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng”

Tâm tình hai người đều biến chuyển tốt, Ân Dao bỏ túi xuống nói: “Tôi đi phòng rửa tay đây”

Cô đi vệ sinh xong, rửa sạch tay rồi bước ra chợt thấy trợ lý của Lương Tân Nam đang chờ ở bên ngoài.

Người trợ lý này cô rất quen thuộc, những năm cô ở Mĩ, thỉnh thoảng Lương Tân Nam bận việc đều là anh ta đến thay, đôi khi mang cho cô ít đồ, lại có đôi khi chỉ đơn giản là giúp người kia nói vài câu. Cô của ngày đó ngây thơ hồn nhiên, cứ ngỡ Lương Tân Nam đặt mình ở trong lòng.

Giờ đây nghĩ lại, thật là trào phúng.

Đối phương vẫn gọi cô giống như thuở trước: “Cô Ân Dao”.

Ân Dao hiểu không nên giận cá chém thớt, nhưng cô cũng không muốn để ý tới bất kì người nào có liên quan đến Lương Tân Nam. Cô đi thẳng về đằng trước mà người kia lại theo sau, giọng nói có chút vội vàng: “Tổng giám đốc Lương cũng không phải cố tình, nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa thể buông bỏ được cô”.

Ân Dao dừng bước, xoay người lại: “Anh nhất định muốn nói chuyện này sao? Là anh ta kêu anh tới à?”

“Không phải”, đối phương ngập ngừng một chốc mới nói tiếp: “Chỉ là thấy cô và Tổng giám đốc Lương thành ra như bây giờ, trong lòng rất khó chịu”

Ân Dao trầm mặc nói: “Không liên quan tới anh”

Cô không muốn nói thêm câu nào nữa, bước nhanh đi.

Sau khi lên máy bay, Tiết Phùng Phùng phát hiện chỗ ngồi không gần nhau, thở dài một hơi.

Cả hành trình Ân Dao toàn ngủ, lúc máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô, trời Bắc Kinh đang mưa. Có trợ lý công ty đến đón nên bọn cô về thẳng công ty. Còn chút chuyện quay chụp cần thảo luận, đến 10 giờ mới xem là kết thúc.

Đêm khuya, Ân Dao ngồi xe Tiết Phùng Phùng về nhà. Bên ngoài bỗng dưng lại mưa, dọc đường, cửa sổ xe bị mưa xối thành mờ mờ không rõ.

Ân Dao rất mệt, tuy có ngủ trên máy bay, nhưng tinh thần vẫn không tốt như cũ, vô cùng hỗn độn. Cô móc điện thoại ra chơi, thấy vòng bạn bè có đổi mới. Cô lướt xuống chầm chậm, thấy hai tiếng trước Tiêu Việt đăng một tin, là một sân bóng nhỏ sau cơn mưa lúc đêm muộn.

Sân bóng này ở đâu, Ân Dao cũng không biết.

Cô nhìn một hồi, ngón tay ấn xuống, cho anh một like.