Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 119 tại dualeotruyen.
Họp sáng kết thúc, tầm gần 10h.
Lộ Nam nói: “Giám đốc Lưu, tôi đã nói xong, anh còn gì cần nói không?”
Giám đốc Lưu lắc đầu, anh ta còn có thể nói gì? Sắp chuyển đi rồi.
Lộ Nam vỗ tay, nói với mọi người: “Như vậy, các vị đi làm việc đi. Chuyện bảng biểu không cần gấp – hôm nay thứ Tư, họp sáng thứ Sáu giao cho tôi, được không?”
Hoàng Đạt Phương có lẽ là kẻ không sợ chết nhất văn phòng, hoặc giả anh ta là người bản địa, quả thật có sức mạnh “thích thì làm không thích thì nghỉ”, ngẩng đầu vô lại hỏi: “Giám đốc Lộ, nếu tôi không biết làm thì sao?”
“Ý của quản lý Hoàng là, không biết làm thế nào phán đoán ra khách hàng tiềm năng, hay là không biết điền bảng biểu?” Lộ Nam không hề tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn hỏi.
“Không biết điền bảng. Hay là giám đốc Lộ rảnh rỗi dạy tôi?” Hoàng Đạt Phương dường như nói thật, lại dường như đang thăm dò?
Thăm dò một chút vị giám đốc thành phố mới tới này sau khi tan họp liệu có khoan dung với thuộc hạ hay không, có biết đùa hay không.
Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ đã biết, quay sang nói với Trịnh Tinh: “Đặt cho tôi 3 phần mềm AOA cơ bản, dùng chi phí làm việc hàng ngày của văn phòng.”
Sau đó nghiêm túc trả lời Hoàng Đạt Phương: “Hai ngày tới tôi phải đi thăm hỏi Nhà tiêu thụ với giám đốc Lưu, chắc không có thời gian dạy anh. Anh có thể đưa tư liệu cho Hồ Duyệt Khánh (cấp dưới của Hoàng Đạt Phương), bảo cậu ta dạy anh điền bảng. Sau khi học được cách sử dụng phần mềm cơ bản, nhìn sách hướng dẫn cũng được, tìm tôi cũng được. Nhưng tôi nói trước, tôi mà dạy thì sẽ thu học phí đấy, cũng không nhiều, số lượng ba bình chia rượu thôi. Điểm này giám đốc Lưu của các anh biết, mấy hôm trước giám đốc Trương, Trương Phi của thành phố Cự Giang muốn thảo luận vấn đề “làm thế nào khai triển công việc trên các kênh phân phối”, cũng phải dựa theo quy củ của tôi, cuối cùng hai chúng tôi uống được rất vui sướng, thảo luận thì… cũng được.”
Hồ Duyệt Khánh bị điểm danh, sáng nay trừ việc báo cáo công việc hôm nay và kế hoạch ngày mai thì đều không lên tiếng nói chuyện, hiển nhiên rất giật mình khi giám đốc thành phố mới đến có thể gọi ra tên mình hơn nữa nhớ mình làm kênh phân phối gì.
Hoàng Đạt Phương nghe nửa đoạn trước, còn tưởng rằng đây là vị nghiêm khắc, làm đâu chắc đấy, nào ngờ nửa sau còn khá thú vị. Hơn nữa, đối phương dám nói như vậy, hiển nhiên rất tin tưởng vào tửu lượng của bản thân.
Căn cứ vào phán đoán này, Hoàng Đạt Phương rất tò mò rốt cuộc giám đốc thành phố Cự Giang đó sao lại chạm vào một cái mũi hôi (hiển nhiên giám đốc Lộ có ý rằng Trương Phi cũng không chiếm hời), anh ta trộm nhìn giám đốc Lưu, phát hiện sắc mặt Lão Lưu rất vi diệu.
Lão Lưu – Lão Lưu không biết các giám đốc thành phố khác trở về địa bàn của từng người, có kể lại cho cấp dưới nghe về nữ giám đốc thành phố duy nhất trong tỉnh là nhân vật hung mãnh cỡ nào hay không.
Còn anh ta thì rất xấu tính không nhắc nhở các nghiệp vụ lão luyện.
Anh ta sắp chuyển đi rồi, còn quản người tới có phải dạng vừa hay không làm gì? Còn quản quá giang long có đấu với địa đầu xà hay không?
Kết thúc tán gẫu, Lộ Nam biết Hoàng Đạt Phương chắc chắn sẽ không để Hồ Duyệt Khánh điền bảng hộ, cho dù hoàn toàn không biết dùng máy tính, anh ta cũng không thể giao tài nguyên trong tay cho thuộc hạ được. Huống hồ, có thể làm ở Nguyên Xuyên tới bây giờ, Hoàng Đạt Phương sao lại không biết điền bảng biểu chứ?
Lộ Nam mau chóng thu hồi nụ cười, kết thúc vui đùa, nói với giám đốc Lưu: “Hôm qua tôi nhờ anh hẹn Hồng Đồ Tửu Nghiệp và người phụ trách tiêu thụ bên Tứ Phương Kiến Trúc, không biết được chưa? Lộ trình hôm nay sắp xếp thế nào?
[Thế nào? Lòng lão tử hoảng hốt nha!]
Vừa nhìn thấy Lộ Nam lúc thì cảnh cáo mọi người, lúc thì khen ngợi, có căng có lỏng, còn giống giám đốc thành phố chân chính hơn cả người giữ vị trí này 3 năm như anh ta, giám đốc Lưu đột nhiên cảm thấy câu “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát” cũng có lý.
Cho dù vị giám đốc Lộ này hôm nay lời nói hành động còn chưa đủ để thu phục những nghiệp vụ viên có thâm niên lâu hơn cô ta, nhưng khẳng định có thể khiến họ kinh sợ.
Dù sao không mấy người có thể làm được mới tới thị trường nửa ngày đã nhớ rõ toàn bộ số liệu năm ngoái, hơn nữa còn biết rõ hơn cả nghiệp vụ viên làm kênh phân phối đó.
[Quá đáng sợ. Cho nên người từng học ĐH là thế này ư? Nhưng không đúng nha, Tiểu Lạc và Tiểu Phùng cũng là sinh viên vào làm năm ngoái, sao ta không phát hiện bọn họ có bản lĩnh như thế?]
Giám đốc Lưu cảm thấy, điều hòa phòng họp quá nóng, anh ta chỉ muốn lau mồ hôi trên trán.
Tiếp theo lại cảm ơn trời cảm ơn đất: may mà cái cô Lộ Nam này năm ngoái lúc tốt nghiệp không phân phối tới thành phố Hoa An, bằng không ta bây giờ chưa chắc đã là chuyển đi, mà là bị cô ta kéo xuống thì có. May mắn! May mắn!
“Giám đốc Lưu?” Lộ Nam gọi một tiếng.
Người này đang nghĩ gì thế, ánh mắt phức tạp, nội tâm thì nhiều.
“Hả? À à! Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, buổi trưa ăn cơm với Hàn tổng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp, buổi tối với Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc.” Giám đốc Lưu nói xong, bổ sung thêm một câu: “Có phải sắp xếp quá kín kẽ không? Giám đốc Lộ vừa đến, chắc còn có rất nhiều việc vặt cần xử lý?”
[Đã sắp xếp như thế rồi, hiện tại mới bảo là quá kín kẽ, chẳng lẽ muốn ta cho Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc leo cây buổi tối? Giám đốc Lưu trông không giống kiểu người lơ mơ như vậy.] Lộ Nam nhìn giám đốc Lưu, thản nhiên nói: “Bố trí như thế rất tốt, giám đốc Lưu tốn tâm tư rồi.” Cô quay sang gọi Lưu Dương dưới ánh mắt xem diễn của mọi người dù trong tay đang giả vờ thu dọn đồ: “Chị Lưu Dương, chị đi theo chúng tôi. Đúng rồi, từ đây tới Hồng Đồ Tửu Nghiệp tốn bao lâu?”
Giám đốc Lưu trả lời: “Nửa tiếng lái xe.”
“Tốt, 15p sau xuất phát. Giám đốc Lưu gọi cho Hàn tổng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp xác nhận lại đi.” Lộ Nam làm động tác mời.
Giám đốc Lưu nghe lời gọi điện thoại, đợi Hàn tổng ngắt máy, mới nhấc di động lên nói với Lộ Nam: “Giám đốc Lộ, tôi đã xác nhận xong rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát sẽ tới kịp.” Nói xong mới nhận thấy, thân phận của ta hình như không đúng lắm?
Xuống tầng, nghe bác chủ nhà đang cầm chổi quét bụi đất dưới hiên nhà nói: “Giám đốc Lưu, giám đốc Lộ, ra ngoài à?”
“Vâng, cháu nhờ giám đốc Lưu dẫn cháu đi gặp khách hàng ạ.” Lộ Nam nhoẻn cười trả lời, thuận tiện ấn nút mở khóa xe.
Chiếc Benz màu đỏ chớp nháy đèn xe.
Lưu Dương lẳng lặng đánh giá chiếc xe mấy lần.
Lộ Nam mở cửa ghế lái nói với hai người bên ngoài: “Lên xe đi.”
Giám đốc Lưu nhìn Lưu Dương, lại ngó Lộ Nam, chủ động ngồi vào ghế lái phụ: “Tôi chỉ đường.”
Lưu Dương tự nhiên ngồi vào hàng sau.
Lộ Nam ung dung nhìn cảnh này, sau đó khởi động xe.
Trong xe, giám đốc Lưu thường chỉ một chút rẽ trái rẽ phải…, sau đó rất tò mò hỏi: “Chiếc xe này của giám đốc Lộ… không rẻ đi?”
“Cũng tạm, trong nhà hỗ trợ một chút.” Không thể kể chính mình làm nghề tay trái đầu tư kiếm tiền đi.
Giám đốc Lưu chậc lưỡi hâm mộ.
Lộ Nam đang nghĩ, chuyện này cũng thật hài hước, mấy tiếng trước, cô còn hâm mộ bác chủ nhà, chớp mắt bản thân liền biến thành đối tượng hâm mộ của người khác.
Nửa tiếng sau, đến cửa hàng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp.
Biển hiệu cửa hàng có logo Nguyên Xuyên, cửa có một loạt chỗ đậu xe.
Lộ Nam đỗ xe, nhìn giám đốc Lưu quen thuộc đẩy ra cửa trượt thủy tinh, chào hỏi: “Hàn tổng, tôi dẫn giám đốc thành phố mới của chúng tôi tới rồi đây.”
Lộ Nam đi vào theo, đi tới bên cạnh giám đốc Lưu, vòng qua bác cổ giá, liền nhìn thấy Hàn tổng trong lời đồn.
Hàn tổng tên đầy đủ là Hàn Kiến Tân, chừng 40 tuổi, vóc người trung bình, tướng mạo nho nhã, mặc dù hơi giật mình khi nhìn thấy Lộ Nam quá trẻ tuổi, nhưng mau chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt, đứng lên bắt tay với giám đốc Lộ.
Lão Lưu hôm nay nhận trách nhiệm làm người trung gian, rất biết điều giới thiệu hai người cho nhau, sau đó cười ha hả bổ sung thêm: “Hàn tổng, giám đốc Lộ là người mới chuyển từ văn phòng tỉnh tới. Giám đốc Lộ, Hàn tổng là người dẫn đầu ngành rượu ở Hoa An đấy.” Nói rồi giơ ngón tay cái.
Hàn tổng luôn miệng nói quá khen: “Nào nào nào, mời ba vị ngồi, ngồi đi.”
Chờ 3 người Nguyên Xuyên ngồi xuống, Hàn tổng pha trà cho từng người.
Đầu tiên là rót cho Lộ Nam.
Lộ Nam khi thấy Hàn tổng rót trà thì vươn tay phải hết sức tự nhiên gõ nhẹ 3 cái ra hiệu cảm ơn, động tác lưu loát thành thạo khiến giám đốc Lưu lại mở mắt: ta vẫn phải cảm khái, cái cô Lộ Nam này đâu giống sinh viên mới tốt nghiệp nửa năm, quả thực giống như nghiệp vụ át chủ bài chém giết nhiều năm tại các chốn xã giao vậy.
4 người tán gẫu vài câu như “Các vị tới có kẹt xe không?”, “Giám đốc Lộ lần đầu tới thành phố Hoa An ư”…
Hàn tổng chủ động chuyển đề tài, thở dài một hơi: “Giám đốc Lộ tới, là muốn bàn chuyện gia hạn hợp đồng phải không?”
“Nếu tôi nói, chúng tôi hoàn toàn không để ý chuyện gia hạn hợp đồng, thì có vẻ quá dối trá.” Lộ Nam cười khách sáo, đặt chén trà xuống: “Nhưng lần đầu tới chơi, hôm nay chủ yếu vẫn là tới nhận chỗ, nhận thức một chút. Dù sao hợp đồng của chúng ta hiện tại vẫn chưa tới kỳ hạn, mặc kệ sau này thế nào, bây giờ chi phí và hỗ trợ thuộc về Hồng Đồ Tửu Nghiệp, văn phòng chúng tôi vẫn sẽ cố gắng trình duyệt với tổng công ty.”
Lộ Nam nói hết sức chân thành.
Hàn tổng gần đây có thể nói là sứt đầu mẻ trán.
Cờ màu bên ngoài không trông kỹ, náo loạn tới trong nhà. Trong nhà hồng kỳ đã đổ, đòi ly hôn chia tài sản ở riêng, khiến việc kinh doanh cũng không thể làm được tử tế.
Anh ta sáng lập Hồng Đồ Tửu Nghiệp nhiều năm như vậy, quả thật làm tới trình độ Nhà tiêu thụ lớn nhất ở thành phố Hoa An, thực lực chỉ thấp hơn chi nhánh quốc tửu.
Thậm chí, bởi vì quốc tửu có yêu cầu hạn chế với Nhà tiêu thụ, nếu ký chỉ có thể làm một mình sản phẩm quốc tửu, Hồng Đồ Tửu Nghiệp chính là Nhà tiêu thụ rượu vàng lớn nhất ở bản địa, nếu không phải vì việc ly hôn, Hàn Kiến Tân vốn định năm nay đàm phán quyền làm đại lý nhập khẩu rượu vang.
Bây giờ đừng nói tới quyền làm đại lý rượu vang, bởi vì bà xã quyết tâm ly hôn, còn muốn chia gia sản, không lâu trước đây đã xin quyền bảo toàn tài sản, Hàn Kiến Tân còn không thể lấy đủ tiền trả gia hạn hợp đồng với Nguyên Xuyên!
Cho dù 2 năm nay bán rượu Nguyên Xuyên quả thật có lời, nhưng lúc này Hàn Kiến Tân cũng hết cách gia hạn với họ.
Không phải không muốn đàm phán, là không có tư cách đàm phán.
Trừ khi xưởng sẵn sàng để trống thị trường đợi anh ta xử lý xong kiện tụng ly hôn rồi lại gia hạn hợp đồng.
Nhưng, này có thể ư?
Hàn Kiến Tân nhìn giám đốc Lưu, lại ngó giám đốc Lộ mới tới, trong lòng bỗng dưng nảy lên ý tưởng: vị giám đốc Lộ trẻ tuổi như vậy, lại là phái nữ, liệu có tương đối dễ thuyết phục? Giả dụ như ta ra vẻ trì hoãn một chút, ước định bằng miệng trước, có thể giữ vững được quyền tiêu thụ của 2-3 kênh phân phối cũng không tệ. Tóm lại Nguyên Xuyên muốn lập tức tìm được một Nhà tiêu thụ mới ở Hoa An gần như là chuyện không thể xảy ra. Cho nên, hình như không phải không thể đàm phán?
Ôm dự định này, nghỉ ngơi một lát, Hàn Kiến Tân mời 3 người Lộ Nam dùng bữa trưa.
Lộ Nam lễ phép từ chối một lần, nhưng rốt cuộc bữa cơm này vẫn phải ăn.
Hàn tổng dẫn 3 người họ tới quán cơm bản địa, còn giải thích một câu: “Nhà này có mấy món ăn đặc sắc rất khá.”
Giám đốc Lưu hát đệm: “Phải rồi, trước đây Hàn tổng hay dẫn tôi đi ăn, quả thật khá ngon, giám đốc Lộ nhất định phải nếm kỹ đấy.”