Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 171

12:24 chiều – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 171 tại dualeotruyen

Có lẽ bởi vì trước đó từng nói chuyện điện thoại thuận lợi mấy lần, hoặc là Chương Lễ từng kể lể trước mặt anh trai vô số lần về giám đốc thành phố Nguyên Xuyên là “con bé trẻ tuổi không màng đạo lý”, dù sao lần đầu gặp mặt, Chương Kỳ nhìn thấy Lộ Nam mặc váy âu màu xám đậm, đi giày cao gót, không hề ngoài ý muốn.

Đôi bên xác nhận thân phận, như vậy không cần nói lời vô ích nữa, Lộ Nam trực tiếp lên tiếng đồng ý với Chương Kỳ: “Vừa rồi màu ấm không ổn, khoảng cách ánh đèn cũng không ổn, đèn rọi này phải đổi. Bây giờ làm gì có ai dùng đèn halogen làm đèn rọi nữa, công ty các anh lắm đồ cổ nhỉ.”

Nhân viên công ty quảng cáo hiển nhiên hơi khó xử: “Kỳ thực phương án ban đầu là dùng đèn HID, nhưng 1/5 có quá nhiều tiệc cưới, nên thiết bị không đủ, liền…”

“Liền tự đổi?” Chương Kỳ hỏi một câu: “Ai cho các anh tự quyết định?”

Mặc dù không biết Chương tổng bỗng dưng xuất hiện này là ai, nhưng nhân viên lắp đèn cảm thấy áp lực, bất giác cúi đầu, liếc mắt nhìn Lộ Nam.

Chương Kỳ quay sang Lộ Nam: “Giám đốc Lộ, chuyện này là quý công ty đồng ý?”

Cái nồi này Lộ Nam đương nhiên không thể nhận, nói thẳng: “Công ty quảng cáo không báo lại cho tôi và cấp dưới của tôi, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi trách nhiệm, việc gấp trước mắt là phải lập tức đổi đèn rọi. Đèn halogen sắc màu không hợp còn kém sáng, thời gian khẩn cấp, không nhất định có thể lấy tới thiết bị, dự định xấu nhất chính là bỏ đèn không dùng nữa.” Công ty quảng cáo chính vì thiết bị không đủ mới dùng đèn halogen “thoạt trông” không khác lắm, hiệu quả lại kém hơn rất nhiều, cho nên không cần trông chờ họ có đèn HID, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Lộ Nam vẫy tay với Lâm Yến không dám đi xa, dặn dò: “Cô đi tìm người phụ trách khách sạn, hỏi xem khách sạn có đèn rọi hay không.” Về lý thuyết, khách sạn cao cấp sẽ có một ít đèn – nhưng có chuyện khiến người không yên tâm nhất: nhân viên lắp đặt nói không sai, 1/5 là cao điểm tiệc cưới, lúc họ tới đây, nhìn thấy đèn LED chạy chữ chúc mừng hạnh phúc, còn sảnh khách sạn thì có tận 3 tấm poster tiệc cưới.

Cho nên bảo Lâm Yến đi liên hệ với người phụ trách khách sạn chỉ là có lệ, Lộ Nam cũng không ôm hi vọng quá lớn.

Vẫn phải suy nghĩ biện pháp khác.

Kế tiếp, cô hỏi Chương Kỳ: “Chương tổng có quen công ty quảng cáo hay công ty tổ chức tiệc cưới nào không?”

“Hử?” Chương Kỳ lấy điện thoại ra: “Chờ, tôi hỏi một chút.”

Được rồi, đại lão bản có thể không chú ý mấy việc này, nếu như thư ký và trợ lý của đại lão bản ở cạnh, có lẽ còn có thể lôi ra mấy phương thức liên hệ. Lộ Nam cảm thấy tạm thời không cần trông chờ vào anh ta, bèn gật đầu bảo: “Tôi đi gọi điện.”

Lúc thế này, cô đầu tiên nghĩ đến là bạn hồi nhỏ của Phan Toa Toa, Tưởng Sở Thiên.

May mà, điện thoại mau chóng bắt máy: “Tưởng Sở Thiên, tôi có chút việc muốn nhờ anh.”

Bây giờ không phải lúc khách sáo, Lộ Nam nhanh chóng kể ra phiền phức, sau đó hỏi: “Tôi nhớ anh nói công ty anh gia nhập hiệp hội khách sạn bản địa Hoa An? Có thể hỏi giúp tôi một chút, hôm nay, hiện tại, trong phạm vi các khách sạn ở Ô thành có nơi nào thừa đèn rọi không, hoặc công ty quảng cáo, công ty tiệc cưới hợp tác với họ, còn có thiết bị dư thừa không? Chuyện tiền nong dễ bàn.”

Gia đình Tưởng Sở Thiên đang đi du lịch.

Anh ta nhận được điện thoại của Lộ Nam lúc đang ăn đồ chay với cha mẹ – phải, cái gọi là du lịch chính là leo lên đỉnh núi rất nổi tiếng, chiêm ngưỡng chùa chiền, đây là sở thích của mẹ anh ta, cả nhà phục tùng.

Tưởng Sở Thiên mới gắp mì chay, bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, hết sức nhiệt tình kêu: “Đừng hoảng hốt, để tôi liên hệ xem sao.”

Điện thoại mới cúp, người mẹ “thành kính” của anh ta đuổi theo: “Thiên Thiên à, mẹ nghe thấy nha! Là con gái gọi điện thoại tới!”

“Mẹ, cửa Phật thanh tịnh, đừng nhắc tới chuyện này được không? Đây là bạn con, là cô gái mà lần trước mẹ thấy ở cửa thẩm mỹ viện.” Tưởng Sở Thiên nghiêm túc giải thích một câu: “Cô ấy có việc nhờ con hỗ trợ, con xử lý một chút, mẹ với bố ăn đi, kệ con.”

Vẻ mặt con trai cực kỳ nghiêm túc, xem ra là không có màu hồng phấn gì. Mẹ Tưởng hơi tiếc nuối: cô gái đó ngoại hình dễ nhìn, dường như gia cảnh không tồi, nhưng hơi hướng nội, mới nói chuyện vài câu đã chạy rồi.



Khách sạn lớn Ô thành.

Lâm Yến hơi sốt ruột trả lời Lộ Nam: hôm nay tất cả sảnh tiệc của khách sạn đều ngồi đầy người, đèn rọi của khách sạn dùng hết rồi.

Tiểu Chương tổng đeo kính đen ung dung bước vào: “Sao thế? Không phải nói diễn tập lần cuối sao, sao đều đứng ở đây thế này?”

Nhân viên lắp đèn nhìn thấy Chương Lễ, dường như nhìn thấy vị cứu tinh, kích động kêu lên: “Chương tổng, ngài tới rồi. Hôm qua ông chủ của tôi gọi điện thoại nói với anh rồi đấy, thực ra loại đèn này cũng không khác lắm… Nhưng bây giờ hai người họ nói cái đèn này không ổn, nhất định phải đổi thành đèn HID. Anh bảo làm sao giờ?”

Hạng Phỉ Phỉ đứng cạnh hoài nghi, chàng trai lắp đèn này chắc là mù mặt, cộng thêm thiếu EQ.

Chương Lễ theo ánh mắt người lắp đèn, xem ai phản đối quyết định của anh ta, liền nhìn thấy “hai người họ” trong miệng người lắp đèn – Chương Kỳ vừa cúp máy và Lộ Nam đúng lúc điện thoại vang lên.

Chương Lễ mềm cả chân, vội vã bỏ kính đen xuống, thu hồi vẻ mặt lão tử đệ nhất thiên hạ.

Đừng hỏi vì sao, rõ ràng cảm thấy dạo này mình không gây ra chuyện gì, nhưng anh trai và Lộ Nam đồng thời quay sang nhìn anh ta, chân anh ta liền bất giác run rẩy: “Gì, làm gì? Hai người nhìn em làm gì? Em có làm gì đâu.” Chữ cuối cùng còn hơi chói tai.

Lộ Nam cười nhẹ: “Chương tổng, xem ra đề nghị của công ty quảng cáo do tiểu Chương tổng đáp ứng.”

Cô nhấn mạnh vào chữ “tiểu”, đối lập với xưng hô của nhân viên lắp đèn, có vẻ hết sức châm chọc.

Cuối cùng, chuyện này vẫn phải nhờ vào Tưởng Sở Thiên, anh ta gửi tin nhắn trong group nghề nghiệp, mau chóng được phản hồi. Đại khái vì Tưởng Sở Thiên là người dễ làm thân, hầu hết mọi người trong group đều biết anh ta, cộng thêm trả nhiều tiền, anh ta giúp Lộ Nam lấy được 4 chiếc đèn rọi.

Giải quyết xong, Tưởng Sở Thiên gọi điện thoại cho Lộ Nam: “Thời gian gấp quá, chỉ có thể lấy tới từng đó, nhân viên lắp đặt đi theo đấy, đến lúc đó cô trả tiền cho họ nhé, giá tiền tôi đã mặc cả, nhưng cô hiểu giá thị trường dịp 1/5 mà, giá cả chốt lại gấp đôi so với thường ngày.”

“Không sao, anh đã giúp tôi rất lớn rồi.” Lộ Nam hiểu, chuyện cấp cứu như vậy, không lấy thêm tiền, như vậy họ đồng ý làm gì? “Tôi sẽ cảm tạ anh tử tế sau nhé.”

Tưởng Sở Thiên cũng biết Lộ Nam bây giờ nhất định đang bận: “Được thôi, đều là bạn bè mà, đừng khách sáo. Cô cứ bận việc đi.”

Cúp máy, Lộ Nam nói với Chương Lễ: “Tiểu Chương tổng, đèn rọi mới 30p nữa tới, mời anh mang người tới chỗ thang hàng khách sạn đón thiết bị.”

“Tôi? Hử, tôi đi tiếp?” Chương Lễ khiếp sợ: tôi là một trong số ban tổ chức mà.

Lộ Nam mỉm cười với anh ta, giả cười có lệ: “Mọi người đều đang bận, không đi được, vất vả ngài.”

Chương Kỳ vốn định bảo thư ký đi mua đèn rọi với giá cao không biết cúp máy từ lúc nào.

Chương Lễ trông mong nhìn anh trai: anh, anh xem, Lộ Nam lại chỉ huy em làm việc.

Chương Kỳ không cử động, chỉ đứng sau Lộ Nam, nhìn thằng em được việc không đủ bại sự có thừa này: “Nhớ mang xe đẩy, lúc kéo tới đừng để xóc nảy.”

Tiểu Chương tổng bực bội gật đầu: “Vâng vâng vâng, em đi tiếp em đi tiếp.”

“Vậy tôi? Tôi…” Nên làm thế nào? Chàng trai lắp đèn cuối cùng nhận ra, hôm nay chỗ này là một vị Chương tổng khác và giám đốc Lộ quyết định, bèn trông chờ hỏi Lộ Nam.

Lộ Nam suy nghĩ một lát: “Thu dọn thiết bị đi, hỗ trợ cho hai nhân viên lắp đặt kia, tổng cộng có 4 cái đèn rọi, có thể bọn họ sẽ làm không xuể.”

Bỗng nghe thấy Chương tổng nói: “Cứ làm thế đi.”

Thế là chàng trai lắp đèn giống Chương Lễ, như được đại xá, nói: “Vậy tôi thu dọn chỗ này, cũng tới thang hàng chờ.”

Nghi thức trao giải và tiệc mừng công kết thúc hoàn hảo, Chương Kỳ còn muốn tiếp đãi mấy vị khách khứa quan trọng ở đây, hiển nhiên anh ta không muốn tiến cử tài nguyên của mình cho Nguyên Xuyên, thế là chỉ ở trước khi buổi tiệc kết thúc nói với Ngô Xuyên và Lộ Nam: “Ngô tổng, giám đốc Lộ, hôm nay bận rộn, chiêu đãi không chu toàn. Chiều mai chúng ta ngồi xuống nói chuyện, không biết hai vị có rảnh không?”

Lộ Nam liếc Ngô Xuyên.

Ngô Xuyên vốn định sáng mai rời khỏi Hoa An, nhưng hiển nhiên người cầm lái Tứ Phương Kiến Trúc có chuyện quan trọng cần nói, bèn vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên là rảnh.”

Chương Kỳ hài lòng gật đầu: “Vậy, ngày mai thấy.”



Trở lại khách sạn thỏa thuận giá, Lộ Nam đá rơi giày cao gót, lấy ra di động gọi cho Hoàng nữ sĩ: “Mẹ, mai mẹ và em trai xuất phát à?”

Hoàng nữ sĩ lần trước đã nói, tuần lễ hoàng kim 1/5 mang con trai ra cửa du lịch, không đi nơi khác, tới Hoa An chơi.

Bởi vì biết 3 ngày đầu tháng Lộ Nam bận việc, cho nên 4/5 họ mới tới, đi xe khách, trước khi tới bến xe nửa tiếng sẽ báo cho Lộ Nam, để Lộ Nam ra bến xe đón họ.

Nhưng bây giờ… Lộ Nam rất xin lỗi nói, bởi vì tạm thời thêm việc, bữa tối ngày mai chắc là không thể ăn với họ: “Có thể đổi vé xe không? Mua tới Ô thành đi, như vậy buổi trưa con có thể đón hai người.”

“Có việc thì chăm chỉ mà làm, chẳng lẽ con không đón mẹ không biết đường? Mẹ biết gọi xe mà.” Hoàng nữ sĩ thản nhiên nói bên kia điện thoại: “Mẹ đã 40-50 tuổi rồi, lại không phải chưa từng ra ngoài. Con đừng bận tâm việc này, bận việc của con đi.”

Lộ Nam bị chặn họng, không nói được gì: “Được, vậy ngày mai liên lạc lại.”

Kết thúc trò chuyện, Lộ Nam tẩy trang kỹ càng, gội đầu tắm rửa, còn lấy ra chậu gập, đổ nước nóng chuẩn bị ngâm chân.

Ngồi ở mép giường cho chân vào chậu, nước hơi nóng khiến cô không nhịn được “hừ” một tiếng, một hồi lâu mới thích ứng độ ấm – thật thoải mái, đi giày cao gót nhiều hôm như vậy, thật đáng thương cho đôi chân này.

Hưởng thụ một chút niềm vui dưỡng sinh của trung lão niên, Lộ Nam cầm di động mới phát hiện hai cuộc gọi nhỡ.

“Anh Kiêu? Ngại quá, ban nãy em không nghe thấy.”

“Không sao, anh đoán em đang bận, không để ý điện thoại.” Trần Kiêu hỏi: “Thế nào, hoạt động kết thúc hoàn hảo rồi chứ?”

Lộ Nam cười: “Chắc anh không phải đang lấy thân phận Phó TGĐ ban Nhãn hiệu giục em gửi tổng kết hoạt động đấy chứ?”

Trần Kiêu vốn dĩ tâm tình hơi bực bội lập tức bật cười: “Vậy em nhất định sẽ thầm mắng anh là Chu Bái Bì.”

Sau đó, Lộ Nam nói về hoạt động cho Trần Kiêu nghe.

“Hiệu quả rất tốt! Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc – là Chương tổng, không phải cái tên cà lơ phất phơ tiểu Chương tổng kia. Chương tổng hẹn Ngô tổng và em ngày mai nói chuyện, em cảm thấy Nhà tiêu thụ cỡ vừa đang vẫy tay với mình.”

Lộ Nam chia sẻ một chút niềm vui của mình, bởi vì không tiện khoe khoang với những người xung quanh, cho nên cô không nhịn được, lải nhải vài phút, sau đó mới nhận ra: “Ngại quá, hơi phấn khởi, cho nên nói hơi nhiều. Anh có chuyện gì?” Nếu không cũng sẽ không gọi liên tiếp hai cuộc.

Trần Kiêu vốn đang mỉm cười nghe Lộ Nam thì thầm chợt tắt ý cười, nói: “Anh dựa theo suy đoán của em, đổi phương hướng điều tra Từ Văn Đào.”

“Hắn ta nhậm chức nhiều năm, không có tiếp xúc trực tiếp với bất kỳ cao tầng nào trong công ty, ngoại trừ, cha anh.” Kỳ thực hôm qua Trần Kiêu đã tra rõ, nhưng biết Lộ Nam còn đang bận rộn hoạt động, cho nên chịu đựng, không quấy rầy cô.

Lời tác giả:

Vở kịch nhỏ:

“Mẹ, cửa Phật thanh tịnh, đừng nhắc tới chuyện này được không? Đây là bạn con, là cô gái mà lần trước mẹ thấy ở cửa thẩm mỹ viện ấy.” Tưởng Sở Thiên nghiêm túc giải thích một câu: “Cô ấy có việc nhờ con hỗ trợ, con xử lý một chút, mẹ với bố ăn đi, kệ con.”

Cha Tưởng đang ăn chay nhìn trước mặt nhiều thêm một bát mì chay: nhãi con, cha mày cũng không muốn ăn chay nha!