Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 86

10:34 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 86 tại dualeotruyen

– —-

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Nghĩ như vậy, Giang Tinh Chước lấy ra Cánh Cửa Thần Kỳ. Địa điểm muốn đi tới là bên trong núi Cảnh Đào, nhưng cô không mở cửa đại như thế mà là lễ phép gõ cửa.

Bên trong sơn động, Thần Của Cái Chết vừa mới thay xong quần áo, quần áo chiến thần tạm thời có ích trong việc ngăn cách hơi thở tử vong của anh. Cánh Cửa Thần Kỳ bỗng nhiên xuất hiện làm cho anh luống cuống tay chân.

Tử Thần Giáp kêu quái dị: [Chủ nhân, chính là cánh cửa này, đột nhiên xuất hiện ném miếng rác vào, làm Ngài tỉnh giấc!]

Cộc cộc cộc!

Cánh cửa được gõ một cách lịch sự.

Tiểu Giáp: [Á à, lá gan thật lớn, dám gõ cửa Thần Của Cái Chết! Giao cho tôi giải quyết đi chủ nhân!]

Tiếu Giáp Chân Chó bị bàn tay nhợt nhạt đè chặn mặt rồi gạt sang một bên, đập mạnh vào tường. Thần Của Cái Chết đứng trước cửa khẩn trương sửa sang quần áo trên người, chỉnh mũ trên đầu cho ngay.

Kẹt kẹttt…

Cánh cửa phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, nó từ từ mở ra.

Giang Tinh Chước xách theo một giỏ quà gặp mặt đứng phía sau cửa. Cô nhìn thấy bóng dáng trước mắt bèn khựng một chút.

Bóng hình đứng bên trong cửa mặc áo giáp phì nhiêu, trên cổ là một cái đầu lâu, toàn thân che kín kỹ càng ngay cả một sợi tóc mà cũng không lộ ra.

Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mắt rất uy nghiêm dọa người, song, điệu bộ trông hơi khẩn trương.

Giang Tinh Chước suy nghĩ một chút, Thần hình như có tóc dài, là nam giới.

Giang Tinh Chước: “Xin chào Ngài Tử Thần, đánh liều quấy rầy rồi.”

Tử Thần Tiểu Giáp: “Cái gì? Mi gọi tên chủ nhân là gì? Á Thần với kiến thức thiển cận nghe đây, đây là vị thần cổ xưa nhất của vũ trụ, Thần Của Cái Chết vĩ đại! Ngài… ”

Tiểu Giáp “phụt” một tiếng, bị thu nhỏ đến mức không to bằng bàn tay. Nó sốc tới nỗi trợn trừng mắt, nhìn trái nhìn phải.

Thần Của Cái Chết đưa chân giẫm dẹp nó bằng một cú, giọng nói uy nghiêm truyền ra khỏi đầu lâu: “Mời vào.”

“Thần Của Cái Chết?” Mặc dù Tiểu Giáp phát ra ngôn ngữ kỳ quái nhưng Giang Tinh Chước lại hiểu được, giống như đây là thứ ngôn ngữ mà cô đã từng học, chẳng qua trước giờ cô quên sự tồn tại của nó: “Sự khác biệt giữa Thần Của Cái Chết và Tử Thần là gì?”

Tiểu Ất cung kính đứng ở một bên lên tiếng: “Thần Của Cái Chết là quy luật, Tử Thần là người chấp hành quy luật.”

Giang Tinh Chước gật đầu, đưa giỏ quà gặp mặt trên tay sang. Tiểu Ất vốn định nhận nhưng dù sao nó cũng không phải là thằng ngốc Tiểu Giáp kia, nó nhanh chóng thu tay lui ra, tránh cho bị chủ nhân vỗ mặt nó đập vào tường.

Món quà của Giang Tinh Chước thực sự không phải thứ gì đặc biệt cho lắm, nó là bụi sao cô bắt được trong không gian bên ngoài. Vật chất đặc thù màu vàng nhảy múa trong giỏ như đom đóm, nếu được đặt trong một quả cầu pha lê trong suốt thì nó sẽ hệt như một bóng đèn di động.

Một món quà như vậy đối với con người là hiếm nhưng với các vị thần thì chả khác gì dùng một giỏ cát xem như một món quà. Song, vị Thần nhận được món quà ấy lại nhanh khôn cùng, nhìn sao bụi trong giỏ giống như trẻ em nhận được một giỏ đom đóm. Toàn thân anh toát lên một bầu không khí hạnh phúc và thỏa mãn.

Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: “Ngài Cái Chết, tôi và anh có quen nhau không?”

Gửi một món quà gặp gỡ như vậy không phải không có ý thăm dò. Thái độ vị Thần Của Cái Chết này vô cùng không bình thường đối với cô, nay thêm hình ảnh luôn nổi lên trong tâm trí của cô, cô không thể nào không hoài nghi chuyện này được.

Thậm chí có thể mạnh dạn suy đoán về mối quan hệ của bọn cô.

Động tác ôm giỏ của Thần Của Cái Chết cứng đờ.

“Tôi có thể… nhìn mặt anh một chút được không?” Giang Tinh Chước một lần nữa mạnh dạn lên tiếng, đồng thời giống như đã chắc chắn sẽ không bị tổn thương, cô đến gần.

Thần Của Cái Chết đứng cứng còng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn Giang Tinh Chước tiến đến trước mặt anh.

Tiểu Ất đứng ở góc mở to hai mắt, lúc này con Tử Thần trong đầu thiếu thần kinh tình cảm đã phản ứng lại.

Chẳng lẽ Á Thần này chính là nhân loại mà chủ nhân đang chờ đợi? Cho nên Ngài mới bật dậy từ trong quan tài, nói bất tử là bất tử luôn?

Tiểu Ất bỗng nhiên bừng tỉnh, hơn nữa nó nhớ tới lần đầu tiên chủ nhân suýt nữa tỉnh lại làm nó chạy về Chốn Tịch Liêu lấy đá ngủ, giúp Ngài ngủ tiếp. Ờm, cứ để chuyện này thối rữa trong bụng của nó, đừng để chủ nhân biết, nó không muốn bị chủ nhân tàn bạo rút đi sức mạnh của thần rồi thu nhỏ nó và dẫm bẹp.

Tiểu Ất nắm tay đầy kiên định.

Bàn tay của Giang Tinh Chước đã vươn tới trước mặt Thần Của Cái Chết, nhưng mà anh cao quá, áng chừng ít nhất cũng một mét chín. Giang Tinh Chước đành phải đè bả vai anh lại trước để cho anh thấp xuống. Thần Của Cái Chết thuận theo cong đầu gối, nửa ngồi xổm trước mặt cô, kế đó Giang Tinh Chước mới dễ dàng năm khăn trùm đầu của anh.

Trái tim cô đập thình thịch, nhảy rất nhanh.

Bóng hình không thể nhìn thấy mặt ngoài dáng người đáng yêu lại xuất hiện một lần nữa trong đầu cô.

Từ từ, cô cởi mũ trùm đầu Thần Của Cái Chết xuống, để lộ khuôn mặt bên trong.

Giang Tinh Chước ngây dại.



Miền Bất Tử.

Bên trong Tháp Du Hí.

Lại một hình đại diện của người chơi khác đã biến mất.

Bên trong tháp tiếp tục ồn ĩ nơi nơi, các sinh vật đặt cược sai la lên oa oa, sinh vật thắng tiền cười múa, càng có thêm nhiều đứa nhìn trông mong vào cột trụ trung tâm, chờ đợi sự ra đời của người chơi mới. Có thể xử lý Chúa Tể trước đó ắt người chơi mới mạnh mẽ vô cùng, may ra trở thành người chiến thắng cuối cùng của trò chơi dài đằng đẵng này.

Ấy mà vẫn tựa y như lần trước, lần này không có thông tin về người chơi mới xuất hiện trên cột ánh sáng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Các con bạc rất khó hiểu, chẳng lẽ lại có nhân loại chống cự được sự cám dỗ này?

Trên tầng 500 cao phía trên, thế giới này khác hẳn thế giới ầm ĩ bên dưới, nó yên tĩnh im ắng, thi thoảng mới có âm thanh.

“Chẳng lẽ lại còn nhân loại chống cự được sự dụ hoặc này?” Một nữ thần hỏi, “Đây có phải là người Ngài muốn tìm không? Chủ Thần đại nhân.”

“Không phải người bị đánh bại lúc trước cũng không có có người thừa kế sao? Cái nào trong hai người đó đúng là khó nói.” Một vị thần nam mở lời.

Qua một hồi lâu, Thần Sáng Thế nói nhẹ nhàng: “Chúng ta hãy chờ xem.”

Tầng 500 tĩnh lặng lại, trong bóng tối, từng vị thần ngồi ở khắp mọi nơi, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, ai nấy đều có mục đích riêng cần đạt được.

Tất cả họ đều biết rằng Thần Sáng Thế đang tìm kiếm một con người, nhưng người này là ai, vì sao phải đi tìm mà lại dùng cách này để tìm, họ chẳng rõ.

“Không phải nói Thần Của Cái Chết sắp ngã xuống à? Sao đến nay vẫn không có động tĩnh gì?” Lại có một vị thần lên tiếng. Vũ trụ chỉ có hai vị Chủ Thần, một vị là Thần Sáng Thế, một vị là Thần Của Cái Chết. Bên nào chết đi cũng long trời lở đất, toàn bộ thần sẽ cảm nhận được.

Chủ đề được khơi dậy một lần nữa và rõ ràng ai nấy rất quan tâm. So với chuyện Thần Sáng Thế đang tìm người, hiển nhiên Thần Của Cái Chết có ảnh hưởng lớn hơn đến họ và quan trọng hơn.

“Có muốn cho người đi xem không?”

“Ai bằng lòng đi? Lỡ mà không chết chẳng phải sẽ bị ô nhiễm à? Đến nay cung điện của Nữ Thần Tương Lai vẫn chưa vào được, nghe nói mỗi ngày còn mọc ra một cọng tóc bạc đấy.”

“Mắc gì phải sốt ruột như vậy, chưa kể không có người kế nhiệm. Người này mà ngã xuống là chúng ta sẽ cảm giác được.”

“Nói ngược lại…”

“Chủ Thần đại nhân nguyện ý đứng về phía chúng ta, thật tốt quá.”

Thần Sáng Thế nói: “Ta chỉ tôn trọng sự lựa chọn của Thần Của Cái Chết. Chẳng qua, không biết vì sao anh ta lại lựa chọn ngã xuống đây?”

Thần Sáng Thế một lần nữa đặt câu hỏi, sự hoang mang của cô ta chân thật cứ như phát ra từ đáy lòng, chẳng thể nào hiểu nổi vì sao có thần lại chọn tự tử.

Các vị thần khác cũng không có cách nào giải thích.

Cái chuyện Thần yêu con người đúng là một điều không thể tưởng nổi đấy. Ngay cả khi có một số vị thần phóng túng không bị trói buộc, nhu cầu tràn đầy bèn để một ít con người thụ thai, sinh ra Á Thần hoặc quái vật, họ vẫn không thể hiểu được.



Giang Tinh Chước nhìn vào đôi mắt phía trước mà ngây dại.

Nhợt nhạt, Thần Của Cái Chết vĩnh viễn làm bạn với hắc ám có một đôi mắt xanh lam trong suốt bất thường hệt bầu trời xanh được rửa sạch bằng nước, trống trải, xa xăm và tuyệt mỹ.

Đôi mắt này trong nháy mắt thắp sáng hơi thở tối tăm nơi anh, rồi chợt như một con mèo sợ hãi, nó mở to, phản ánh tư thế dường như độc tài của cô.

Bóng dáng không có mặt trong đầu Giang Tinh Chước rốt cuộc cũng có mặt. Đó là khuôn mặt của Thần Của Cái Chết.

Hóa ra là như vậy, trông như thế này. Giang Tinh Chước trầm tư, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một người đàn ông, đương nhiên, cũng không nghĩ tới thích người con gái nào. Cô cho rằng mình vô dục vô cầu, không tưởng nổi sẽ thích người có diện mạo gì.

Lúc này nhìn khuôn mặt Thần Của Cái Chết, Giang Tinh Chước mới phát hiện thì ra mình thích người như thế.

Nhưng điều này cũng phù hợp với thẩm mỹ của cô khi đẹp mắt tới mức không giống bình thường, độc nhất vô nhị. Từ trước tới nay cô luôn thích tìm những vật không có sự thay thế, dù là Triều Hề trong thế giới này thì coi vẫn thấy có nhiều thứ thay thế được tồn tại. Cho nên đối tượng mà cô thích là Thần Của Cái Chết có dạng này âu cũng rất bình thường.

Cùng lúc đó trong đầu cô như có chỗ phong ấn được mở, những kỷ niệm phủ bụi cứ thế tuôn ra.

Chương 86: Ký ức bị phủ bụi

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Nghĩ như vậy, Giang Tinh Chước lấy ra Cánh Cửa Thần Kỳ. Địa điểm muốn đi tới là bên trong núi Cảnh Đào, nhưng cô không mở cửa đại như thế mà là lễ phép gõ cửa.

Bên trong sơn động, Thần Của Cái Chết vừa mới thay xong quần áo, quần áo chiến thần tạm thời có ích trong việc ngăn cách hơi thở tử vong của anh. Cánh Cửa Thần Kỳ bỗng nhiên xuất hiện làm cho anh luống cuống tay chân.

Tử Thần Giáp kêu quái dị: [Chủ nhân, chính là cánh cửa này, đột nhiên xuất hiện ném miếng rác vào, làm Ngài tỉnh giấc!]

Cộc cộc cộc!

Cánh cửa được gõ một cách lịch sự.

Tiểu Giáp: [Á à, lá gan thật lớn, dám gõ cửa Thần Của Cái Chết! Giao cho tôi giải quyết đi chủ nhân!]

Tiếu Giáp Chân Chó bị bàn tay nhợt nhạt đè chặn mặt rồi gạt sang một bên, đập mạnh vào tường. Thần Của Cái Chết đứng trước cửa khẩn trương sửa sang quần áo trên người, chỉnh mũ trên đầu cho ngay.

Kẹt kẹttt…

Cánh cửa phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, nó từ từ mở ra.

Giang Tinh Chước xách theo một giỏ quà gặp mặt đứng phía sau cửa. Cô nhìn thấy bóng dáng trước mắt bèn khựng một chút.

Bóng hình đứng bên trong cửa mặc áo giáp phì nhiêu, trên cổ là một cái đầu lâu, toàn thân che kín kỹ càng ngay cả một sợi tóc mà cũng không lộ ra.

Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mắt rất uy nghiêm dọa người, song, điệu bộ trông hơi khẩn trương.

Giang Tinh Chước suy nghĩ một chút, Thần hình như có tóc dài, là nam giới.

Giang Tinh Chước: “Xin chào Ngài Tử Thần, đánh liều quấy rầy rồi.”

Tử Thần Tiểu Giáp: “Cái gì? Mi gọi tên chủ nhân là gì? Á Thần với kiến thức thiển cận nghe đây, đây là vị thần cổ xưa nhất của vũ trụ, Thần Của Cái Chết vĩ đại! Ngài… ”

Tiểu Giáp “phụt” một tiếng, bị thu nhỏ đến mức không to bằng bàn tay. Nó sốc tới nỗi trợn trừng mắt, nhìn trái nhìn phải.

Thần Của Cái Chết đưa chân giẫm dẹp nó bằng một cú, giọng nói uy nghiêm truyền ra khỏi đầu lâu: “Mời vào.”

“Thần Của Cái Chết?” Mặc dù Tiểu Giáp phát ra ngôn ngữ kỳ quái nhưng Giang Tinh Chước lại hiểu được, giống như đây là thứ ngôn ngữ mà cô đã từng học, chẳng qua trước giờ cô quên sự tồn tại của nó: “Sự khác biệt giữa Thần Của Cái Chết và Tử Thần là gì?”

Tiểu Ất cung kính đứng ở một bên lên tiếng: “Thần Của Cái Chết là quy luật, Tử Thần là người chấp hành quy luật.”

Giang Tinh Chước gật đầu, đưa giỏ quà gặp mặt trên tay sang. Tiểu Ất vốn định nhận nhưng dù sao nó cũng không phải là thằng ngốc Tiểu Giáp kia, nó nhanh chóng thu tay lui ra, tránh cho bị chủ nhân vỗ mặt nó đập vào tường.

Món quà của Giang Tinh Chước thực sự không phải thứ gì đặc biệt cho lắm, nó là bụi sao cô bắt được trong không gian bên ngoài. Vật chất đặc thù màu vàng nhảy múa trong giỏ như đom đóm, nếu được đặt trong một quả cầu pha lê trong suốt thì nó sẽ hệt như một bóng đèn di động.

Một món quà như vậy đối với con người là hiếm nhưng với các vị thần thì chả khác gì dùng một giỏ cát xem như một món quà. Song, vị Thần nhận được món quà ấy lại nhanh khôn cùng, nhìn sao bụi trong giỏ giống như trẻ em nhận được một giỏ đom đóm. Toàn thân anh toát lên một bầu không khí hạnh phúc và thỏa mãn.

Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: “Ngài Cái Chết, tôi và anh có quen nhau không?”

Gửi một món quà gặp gỡ như vậy không phải không có ý thăm dò. Thái độ vị Thần Của Cái Chết này vô cùng không bình thường đối với cô, nay thêm hình ảnh luôn nổi lên trong tâm trí của cô, cô không thể nào không hoài nghi chuyện này được.

Thậm chí có thể mạnh dạn suy đoán về mối quan hệ của bọn cô.

Động tác ôm giỏ của Thần Của Cái Chết cứng đờ.

“Tôi có thể… nhìn mặt anh một chút được không?” Giang Tinh Chước một lần nữa mạnh dạn lên tiếng, đồng thời giống như đã chắc chắn sẽ không bị tổn thương, cô đến gần.

Thần Của Cái Chết đứng cứng còng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn Giang Tinh Chước tiến đến trước mặt anh.

Tiểu Ất đứng ở góc mở to hai mắt, lúc này con Tử Thần trong đầu thiếu thần kinh tình cảm đã phản ứng lại.

Chẳng lẽ Á Thần này chính là nhân loại mà chủ nhân đang chờ đợi? Cho nên Ngài mới bật dậy từ trong quan tài, nói bất tử là bất tử luôn?

Tiểu Ất bỗng nhiên bừng tỉnh, hơn nữa nó nhớ tới lần đầu tiên chủ nhân suýt nữa tỉnh lại làm nó chạy về Chốn Tịch Liêu lấy đá ngủ, giúp Ngài ngủ tiếp. Ờm, cứ để chuyện này thối rữa trong bụng của nó, đừng để chủ nhân biết, nó không muốn bị chủ nhân tàn bạo rút đi sức mạnh của thần rồi thu nhỏ nó và dẫm bẹp.

Tiểu Ất nắm tay đầy kiên định.

Bàn tay của Giang Tinh Chước đã vươn tới trước mặt Thần Của Cái Chết, nhưng mà anh cao quá, áng chừng ít nhất cũng một mét chín. Giang Tinh Chước đành phải đè bả vai anh lại trước để cho anh thấp xuống. Thần Của Cái Chết thuận theo cong đầu gối, nửa ngồi xổm trước mặt cô, kế đó Giang Tinh Chước mới dễ dàng năm khăn trùm đầu của anh.

Trái tim cô đập thình thịch, nhảy rất nhanh.

Bóng hình không thể nhìn thấy mặt ngoài dáng người đáng yêu lại xuất hiện một lần nữa trong đầu cô.

Từ từ, cô cởi mũ trùm đầu Thần Của Cái Chết xuống, để lộ khuôn mặt bên trong.

Giang Tinh Chước ngây dại.



Miền Bất Tử.

Bên trong Tháp Du Hí.

Lại một hình đại diện của người chơi khác đã biến mất.

Bên trong tháp tiếp tục ồn ĩ nơi nơi, các sinh vật đặt cược sai la lên oa oa, sinh vật thắng tiền cười múa, càng có thêm nhiều đứa nhìn trông mong vào cột trụ trung tâm, chờ đợi sự ra đời của người chơi mới. Có thể xử lý Chúa Tể trước đó ắt người chơi mới mạnh mẽ vô cùng, may ra trở thành người chiến thắng cuối cùng của trò chơi dài đằng đẵng này.

Ấy mà vẫn tựa y như lần trước, lần này không có thông tin về người chơi mới xuất hiện trên cột ánh sáng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Các con bạc rất khó hiểu, chẳng lẽ lại có nhân loại chống cự được sự cám dỗ này?

Trên tầng 500 cao phía trên, thế giới này khác hẳn thế giới ầm ĩ bên dưới, nó yên tĩnh im ắng, thi thoảng mới có âm thanh.

“Chẳng lẽ lại còn nhân loại chống cự được sự dụ hoặc này?” Một nữ thần hỏi, “Đây có phải là người Ngài muốn tìm không? Chủ Thần đại nhân.”

“Không phải người bị đánh bại lúc trước cũng không có có người thừa kế sao? Cái nào trong hai người đó đúng là khó nói.” Một vị thần nam mở lời.

Qua một hồi lâu, Thần Sáng Thế nói nhẹ nhàng: “Chúng ta hãy chờ xem.”

Tầng 500 tĩnh lặng lại, trong bóng tối, từng vị thần ngồi ở khắp mọi nơi, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, ai nấy đều có mục đích riêng cần đạt được.

Tất cả họ đều biết rằng Thần Sáng Thế đang tìm kiếm một con người, nhưng người này là ai, vì sao phải đi tìm mà lại dùng cách này để tìm, họ chẳng rõ.

“Không phải nói Thần Của Cái Chết sắp ngã xuống à? Sao đến nay vẫn không có động tĩnh gì?” Lại có một vị thần lên tiếng. Vũ trụ chỉ có hai vị Chủ Thần, một vị là Thần Sáng Thế, một vị là Thần Của Cái Chết. Bên nào chết đi cũng long trời lở đất, toàn bộ thần sẽ cảm nhận được.

Chủ đề được khơi dậy một lần nữa và rõ ràng ai nấy rất quan tâm. So với chuyện Thần Sáng Thế đang tìm người, hiển nhiên Thần Của Cái Chết có ảnh hưởng lớn hơn đến họ và quan trọng hơn.

“Có muốn cho người đi xem không?”

“Ai bằng lòng đi? Lỡ mà không chết chẳng phải sẽ bị ô nhiễm à? Đến nay cung điện của Nữ Thần Tương Lai vẫn chưa vào được, nghe nói mỗi ngày còn mọc ra một cọng tóc bạc đấy.”

“Mắc gì phải sốt ruột như vậy, chưa kể không có người kế nhiệm. Người này mà ngã xuống là chúng ta sẽ cảm giác được.”

“Nói ngược lại…”

“Chủ Thần đại nhân nguyện ý đứng về phía chúng ta, thật tốt quá.”

Thần Sáng Thế nói: “Ta chỉ tôn trọng sự lựa chọn của Thần Của Cái Chết. Chẳng qua, không biết vì sao anh ta lại lựa chọn ngã xuống đây?”

Thần Sáng Thế một lần nữa đặt câu hỏi, sự hoang mang của cô ta chân thật cứ như phát ra từ đáy lòng, chẳng thể nào hiểu nổi vì sao có thần lại chọn tự tử.

Các vị thần khác cũng không có cách nào giải thích.

Cái chuyện Thần yêu con người đúng là một điều không thể tưởng nổi đấy. Ngay cả khi có một số vị thần phóng túng không bị trói buộc, nhu cầu tràn đầy bèn để một ít con người thụ thai, sinh ra Á Thần hoặc quái vật, họ vẫn không thể hiểu được.



Giang Tinh Chước nhìn vào đôi mắt phía trước mà ngây dại.

Nhợt nhạt, Thần Của Cái Chết vĩnh viễn làm bạn với hắc ám có một đôi mắt xanh lam trong suốt bất thường hệt bầu trời xanh được rửa sạch bằng nước, trống trải, xa xăm và tuyệt mỹ.

Đôi mắt này trong nháy mắt thắp sáng hơi thở tối tăm nơi anh, rồi chợt như một con mèo sợ hãi, nó mở to, phản ánh tư thế dường như độc tài của cô.

Bóng dáng không có mặt trong đầu Giang Tinh Chước rốt cuộc cũng có mặt. Đó là khuôn mặt của Thần Của Cái Chết.

Hóa ra là như vậy, trông như thế này. Giang Tinh Chước trầm tư, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một người đàn ông, đương nhiên, cũng không nghĩ tới thích người con gái nào. Cô cho rằng mình vô dục vô cầu, không tưởng nổi sẽ thích người có diện mạo gì.

Lúc này nhìn khuôn mặt Thần Của Cái Chết, Giang Tinh Chước mới phát hiện thì ra mình thích người như thế.

Nhưng điều này cũng phù hợp với thẩm mỹ của cô khi đẹp mắt tới mức không giống bình thường, độc nhất vô nhị. Từ trước tới nay cô luôn thích tìm những vật không có sự thay thế, dù là Triều Hề trong thế giới này thì coi vẫn thấy có nhiều thứ thay thế được tồn tại. Cho nên đối tượng mà cô thích là Thần Của Cái Chết có dạng này âu cũng rất bình thường.

Cùng lúc đó trong đầu cô như có chỗ phong ấn được mở, những kỷ niệm phủ bụi cứ thế tuôn ra.

– —–oOo——