Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 111: Đại bại tại dualeotruyen.
Những tên chậm chạp hơn chạy phía sau đã bị dính dao của Lê Uy Long, chúng chỉ kịp hét lên đau đớn trước khi ngã nhào xuống đất.
Đám người chạy phía trước ngoái ra sau và thấy đồng bọn của mình đã bị giết chết, chúng càng sợ hãi hơn và cắm đầu cắm cổ chạy nhanh nhất có thể.
Lúc này họ chỉ muốn tự cứu lấy mình nên càng cố gắng chạy một cách tuyệt vọng và không dám nhìn lại!
Chu Nhược Mai đã được chứng kiến chồng mình đánh bại cả mấy trăm người băng đảng Hổ Báo và đám tay chân của Trương gia chỉ với một thanh kiếm cũ. Cô thực sự không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa….
Cô cứ nghĩ rằng lần này đã gặp họa diệt thân, chắc chắn không còn đường sống, nào ngờ Lê Uy Long đã xuất hiện và hoàn toàn lật ngược tình thế! Nhưng đây rốt cuộc có phải là chuyện vui hay không? Cô cũng không chắc nữa…. Trong lòng cô lúc này chỉ tràn ngập sợ hãi, những cảnh máu me khi nãy đã ám ảnh đầy tâm trí.
Chẳng mấy chốc, đám tàn quân của băng Hổ Báo và Trương gia đã biến mất không còn lấy một dấu vết.
Lê Uy Long cũng không muốn đuổi theo chúng nữa. Việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng đưa Chu Nhược Mai rời khỏi đây.
Vì vậy, anh quay lại đưa mắt tìm Chu Nhược Mai ở phía sau cánh cửa nhà máy và nói: “Dư Hân, mọi chuyện ổn rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Nghe được giọng nói của Lê Uy Long, Chu Nhược Mai dần trấn tĩnh lại và bắt đầu nhìn xuống đất. Lúc này cô mới nhận ra mình đang đứng ở một nơi cao cách mặt đất khoảng năm mét, liền run rẩy nói: “Trời…..Thế này….Làm sao em có thể nhảy xuống từ độ cao này cơ chứ!?”
“Đừng lo, em cứ nhảy đi! Anh sẽ đỡ bên dưới.” Lê Uy Long trấn an.
“Không được đâu, nó cao lắm….bắt em nhảy xuống thế này chẳng khác nào muốn giết em!” Chu Nhược Mai giận dữ nói.
“Anh đã nói rồi mà, anh sẽ đỡ em ở bên dưới! Em không tin anh sao?” Vĩnh Thiên nói và thầm bật cười trong lòng, không ngờ Chu Nhược Mai lại nhát như vậy, biểu cảm của cô ấy lúc này thực sự rất dễ thương.
“Chịu thôi, em không dám nhảy đâu!! Lỡ như anh không đỡ được thì chẳng phải em sẽ ngã què chân sao?” Chu Nhược Mai nhăn nhó nói.
“Được rồi, được rồi, vậy giờ anh sẽ lên đó và đưa em xuống.” Lê Uy Long cũng đành cạn ngôn trước nỗi sợ độ cao này của Chu Nhược Mai và không còn cách nào khác.
Nói xong, anh liền nhảy lên chiếc bục cao, vòng tay ôm quanh eo Dư Hân và nói trêu chọc: “Ra là em thích như vầy hả??”
“Ai thích chứ! Anh thôi đi!!” Chu Nhược Mai phụng phịu nói và đỏ bừng mặt. Cô đã thấy kỹ năng của Lê Uy Long nhiều lần, cô cảm thấy an tâm hơn khi được anh hộ tống xuống phía dưới, chứ đâu phải vì thích ôm ấp như vậy!
Lê Uy Long mỉm cười im lặng và ôm chầm lấy vợ mình, bằng một động tác chuyên nghiệp nhảy nhẹ nhàng xuống bên dưới.
Khi đã tiếp đất an toàn, Chu Nhược Mai nhìn thấy rất nhiều xác chết bê bết máu nằm la liệt dưới chân mình, cô vô cùng hoảng sợ và run rẩy nói: “Anh đã giết nhiều người như vậy, không sợ bị cảnh sát và hội đồng pháp luật thành phố hỏi tội sao??”
“Đừng lo, anh có cách riêng của mình.” Lê Uy Long bình thản nói. Đúng là anh ta đã gây ra một sự việc vô cùng chấn động, hội đồng pháp luật thành phố chắc chắn sẽ không chịu để yên. Nhưng ngay khi bọn họ có ý định bắt anh, Vĩnh Thiên sẽ ngay lập tức phái lực lượng đặc nhiệm và sư đoàn tinh nhuệ đóng quân bên ngoài thành phố tới.
“Thật chứ??…..Vậy thì mau rời khỏi nơi này thôi!” Chu Nhược Mai không có tâm trạng để lo xa quá nhiều, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi chết chóc này càng sớm càng tốt!
“Được.” Lê Uy Long nói, anh cũng không muốn ở lại đây lâu. Vì trời đang ngày càng mưa to, Chu Nhược Mai đã bị ngấm nước mưa, cô phải về nhà ngay và thay đồ trước khi bị cảm lạnh.
Vì vậy, Vĩnh Thiên cầm theo thanh kiếm dài của cha và cùng Chu Nhược Mai đi về phía chiếc Bugatti Veyron của mình.
Mặc dù Chu Nhược Mai vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, nhưng lúc này, được tay trong tay với Vĩnh Thiên tảo bộ dưới mưa, cô cảm thấy hết sức an toàn.
Đây là lần đầu tiên cô và Lê Uy Long đi dạo dưới mưa và nắm tay nhau, đối với Dư Hân mà nói việc này quả thực là một khoảnh khắc lãng mạn chưa từng có!
Sau khi lên xe, Vĩnh Thiên trực tiếp lái xe và đưa Chu Nhược Mai về nhà.
Dư Hân bất giác nhớ lại cảnh Lê Uy Long chiến đấu với hàng trăm người lúc nãy, cô không dám tin rằng bây giờ mình đã thực sự thoát khỏi nguy hiểm.
Cảm giác này giống như vừa thức dậy sau một cơn ác mộng. Khiếp đảm, sợ hãi, bâng khuâng và đầy hồi hộp.
Chứng kiến cách Lê Uy Long giết người vừa rồi, Dư Hân thậm chí còn cảm thấy sợ và lo lắng hơn nếu phải nói với anh về việc mẹ cô đã đuổi ông Dương đi như thế nào.
Nếu anh ấy biết được cái chết của cha mình có liên quan trực tiếp đến mẹ cô, hậu quả sẽ không thể nào lường trước được!
Vì vậy, mặc dù chính Chu Nhược Mai cũng không ưa nổi tính khinh người của To Lệ Bình, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể phản bội mẹ ruột của mình. Nếu còn có thể giúp bà ấy che giấu, cô vẫn sẽ làm.
………….
Sau khi trốn thoát, Ngụy An Khánh tìm cách trở lại lãnh thổ bang Hổ Báo, trình báo lại với Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu về sự thất bại của kế hoạch. Cả hai người này nghe được đều bị sốc và không tin nổi vào tai mình.
“Kế hoạch của chúng ta đã được sắp xếp chi li hoàn hảo đến vậy, làm sao mà lại thất bại được?” Cao Kim Bình hay tin rất nhiều anh em trong bang đã bị giết, nhưng không Lê Uy Long lại không hề hấn gì, hắn nổi giận đùng đùng và lập tức hỏi lại Ngụy An Khánh.