Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42 tại dưa leo tr.
Vào ngày diễn ra đại hội thể thao mùa thu, Tạ Đường mặc một bộ đồng phục học sinh chỉnh tề, mái tóc đen xoăn nhẹ được buộc bằng dây chun đơn giản. Dáng người cao gầy, năng động và xinh đẹp cùng Vương Văn Văn và những người khác đến khán đài và chờ khai giảng, sau khi kết thúc, bắt đầu dẫn đầu lớp C phalanx.
Người đứng đầu phalanx của lớp A đương nhiên là Tạ Khinh, xinh đẹp, thành tích xuất sắc cho nên năm nào cũng là cô ta.
Mặc dù các cô gái đều mặc đồng phục học sinh và cột tóc đuôi ngựa, nhưng Tạ Khinh có trộm đi trang điểm, thoa son, điều này khiến cô ta trông nổi bật, chói lóa giữa một nhóm các cô gái mặt mộc.
Mỗi năm đại hội thể thao mùa thu diễn ra, điều Tạ Khinh mong chờ nhất chính là chương trình này, những năm trước những ngày này cô ta sẽ được nhắc đến thường xuyên trong các diễn đàn của khuôn viên trường.
Nhưng năm nay…
Cô ta cắn môi, không kìm được mà nhìn Tạ Đường lớp bên cạnh.
Tạ Đường và Vương Văn Văn ngồi ở trung tâm của lớp C, vô hình chung trở thành trung tâm của đám đông.
Là chị gái của Tạ Đường, Tạ Khinh luôn biết Tạ Đường xinh đẹp, chỉ là trưc kia không tự tin, ít nói và cúi đầu như đà điểu khiến không nhiều người chú ý đến nó, nhưng bây giờ Tạ Đường thần sắc tự tin, ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp, nét mặt điềm tĩnh và đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tất cả mọi người đã từng nhìn cô ta, bây giờ đều quay sang nhìn Tạ Đường, ánh mắt kinh ngạc, thậm chí còn mang theo ngưỡng mộ.
Sự ghen tị trong lòng Tạ Khinh đã thấm sâu vào xương tủy, chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái càng lớn càng xinh đẹp hơn mình. Hiện tại cô ta rất hối hận, nếu lúc trước đem nó dẵm đạp dưới chân thì sẽ không có ngày này, bị nó cướp đi ưu tú cùng bị so sánh thua xa dáng vẻ xinh đẹp của nó?
Bây giờ hối hận thì đã quá muộn.
Đi diễu hành trên phalanx hàng năm là một trong những điều quan trọng và phô trương nhất đối với Tạ Khinh. Trước trận đấu mùa thu này, cô ta đã bắt đầu chuẩn bị để làm cho các tiêu chuẩn hành động của mình đẹp và bắt mắt.
Nhưng khi cô ta biết rằng Lớp C do Tạ Đường đảm nhiệm năm nay, tâm trạng của cô ta khó có thể hình dung được!
Tại sao lại chọn Tạ Đường? Đây là muốn tranh đoạt mọi thứ của cô ta sao!
+++
Tạ Đường cùng đội ngũ từ sau sân khấu đi lên, cơ hồ có thể đoán trước được tầm mắt mọi người đều đổ dồn trêи người Tạ Đường, mà không phải là cô ta.
Tạ Khinh trong lòng vừa nôn nóng vừa đố kỵ, không thể để chuyện này xảy ra, hơn nữa lời nói của Đậu Nhã Nhiên bên ngoài trường học cũng nhắc nhở cô ta, nếu còn không ra tay, e rằng Tạ Đường sẽ hoàn toàn thay thế vị trí của cô ta trong trường.
Lúc này trên khán đài ồn ào náo nhiệt, mỗi lớp được xếp vào một khu vực, nhưng vì số lượng quá đông, nhiều người vẫn chen lấn vào các lớp khác, vì vậy trở thành một mớ hỗn độn, miễn là có một vị trí.
Chỗ Tạ Đường và Vương Văn Văn đặc biệt đông, sau khi cô nổi tiếng trên các diễn đàn, bắt đầu có những chàng trai mạnh dạn tiến đến tỏ tình, hoặc lén gửi thư tình cho bạn bè xung quanh, huống hồ bây giờ lại rơi vào cảnh hỗn loạn như vậy.
Nhiều người cố hết sức chen chúc về phía cô, muốn xem hoa khôi này trông như thế nào.
Vì vậy nhất thời, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Tạ Khinh nhìn hai nam sinh phía sau khán đài gần như không thể nhận ra.
Hai nam sinh tuy cao lớn, nhưng chân tóc hơi ngả vàng, hơi thở không giống nam sinh sạch sẽ trong trường, thì tràn đầy khinh thường.
Đồng phục học sinh thì mở phanh ra, liếc mắt nhìn cô ta, Tạ Khinh động tác gật đầu cực nhẹ, bọn họ nhận được hiệu lệnh thì liều mạng chen lấn về phía Tạ Đường.
Động tác tinh tế của Tạ Khinh đương nhiên không bị quá nhiều người chú ý, nhưng Lương Lan đứng sau lưng cô ta, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Khinh đang nhìn về một phương hướng nào đó nên vô thức mà nhìn theo tầm mắt của cô ta, ngay sau đó liền sửng sốt.
Khuôn mặt của hai học sinh đó rõ ràng là của trường ngoài, cho dù không phải là người ngoài trường thì cũng nhất định cách rất xa khoa bọn họ, tại sao lại chen vào đây?
Chỉ thấy hai nam sinh này đang cố chen vào chỗ đám đông, chính là hướng Tạ Đường đang đứng trước khán đài.
Đám đông quá hỗn loạn, tiếng reo hò và tiếng ồn ào rung chuyển cả bầu trời, họ tiến đến càng ngày càng gần Tạ Đường.
Khi Lương Lan nhìn thấy bọn họ duỗi tay ra, cô chợt nhận ra điều gì đó, cô kinh ngạc đứng lên hét lên một tiếng.
Tuy nhiên, tai nạn đã xảy ra.
Mọi người xung quanh đều hối hả huyên náo, Vương Văn Văn ở bên cạnh hoàn toàn đắm chìm trong không khí cổ vũ sôi nổi này, mỉm cười nói chuyện phiếm, nhưng xung quanh quá ồn ào, Tạ Đường cái gì đều cũng không nghe rõ, cảm thấy xấu hổ vì mình không nghe thấy, chỉ đành phụ họa với cô ấy nở nụ cười, cũng nhỏ giọng nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, tiếng ồn càng lợi hại hơn, đột nhiên có người đụng vào lưng cô.
Nó rất nhanh và gấp gáp, cô hoàn toàn không chuẩn bị trước, lại bị trúng đà đột ngột ngã về phía trước, đồng tử co rút mạnh, thân thể nghiêng về phía trước theo quán tính, cô vô thức đưa tay nắm lấy người bên cạnh- –
Nhưng mà, trong ánh sáng lóe lên, cô nhớ ra bên cạnh là Vương Văn Văn, nếu nắm lấy cô ấy thì hai người chỉ có thể cùng nhau ngã xuống, cô vội vàng rút tay về. Lúc này, cô đã bị đẩy khỏi giá đỡ.
Không ai để ý Tạ Đường ngã như thế nào, có người phía sau cô để ý liền vội vàng chỉ vào hai tên côn đồ trông giống như trường học khác, nhưng đám người hỗn loạn quá, lại có người ngã xuống, khiến cảnh tượng càng thêm lộn xộn, thế là hai tên đó vội vàng chen nhau chạy ra khỏi đám đông, không ai có thể ngăn cản kịp.
Một cơn đau xuyên thấu đến từ mắt cá chân.
Tạ Đường ngã ngồi trên bãi cỏ trước khán đài. Khán đài cao một mét, không ngờ cô bị đẩy xuống. Mắt cá chân phải của cô trực tiếp chạm đất, giống như bị trật khớp. Trong giây lát, cô đau đến mức không nói được lời nào, bất giác nước mắt chảy ra.
Vương Văn Văn và các bạn cùng lớp hoảng sợ, những người khác la hét và nhảy ra khỏi khán đài để vây quanh.
“Cậu có ổn không?”
“Không xong, có phải bị bong gân rồi, có thể đứng lên không?”
“Vừa rồi hai người kia là ai, sao chưa từng thấy qua, sao lại xuất hiện trong trường mình?”
+++
Tối hôm qua vừa mưa trận mưa đầu mùa thu, sàn cỏ đầy những giọt nước, chiếc váy đồng phục học sinh mỏng manh của Tạ Đường nhanh chóng bị thấm ướt, trên hông và đùi một mảng lớn vết nước.
Nhưng cô không thể nghĩ được nhiều như vậy, cô nghiến răng cố gắng đỡ tay Vương văn văn đứng lên.
Nhưng mà…đau quá, cô đột nhiên ngã ngửa ra sau, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, cái trán trắng nõn lúc này cũng nhễ nhại mồ hôi.
Vương Văn Văn vội vàng dặn dò hai nam sinh bên cạnh: “Có thể giúp đỡ, đưa cậu ấy đến phòng y tế, nhanh lên!”
Nhưng chưa kịp dứt lời, khi hai cậu vội vàng chạy tới giúp đỡ, đám đông đột nhiên bị đẩy sang một bên.
Bóng dáng cao lớn dừng ở trên đỉnh đầu, Tạ Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Trác, đôi mắt đen như mực nhìn cô, mang theo tia lo lắng.