Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 37

4:56 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37 tại dưa leo tr

Ngọn lửa màu cam bập bùng bên chiếc nồi nhỏ màu xanh trên bếp, mì đang sôi nhẹ trong nước nóng, tiếng “ùng ục ùng ục” mang lại cảm giác hạnh phúc thoang thoảng cho một đêm khuya mệt mỏi như vậy.

Trâu Gia khéo léo cắt cải thảo, đập hai quả trứng vào đó.

Hương thơm tràn ngập.

Có một ban công nhỏ kéo dài từ nhà bếp ra, chưa đầy hai mét vuông, có cửa sổ không kín, một nửa lan can kiểu mở.

Tây Trừng dựa vào lan can, cảm nhận được làn gió chiều thổi vào trong lòng.

Bóng cây phía dưới đang đong đưa, ánh đèn đường như viên ngọc ẩn trong đó tỏa ra thứ ánh sáng mỏng manh mà đẹp đẽ, ở tầm nhìn xa hơn là vô số ánh sáng đầy màu sắc và ấm áp.

Đó là một đêm rực rỡ ở Thượng Hải, nhưng cô chưa bao giờ nhìn nó một cách nghiêm túc đến thế.

“Đẹp quá!” Tây Trừng chân thành nói.

Trâu Gia tắt bếp, đi tới, cùng cô nhìn một lúc, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Đi ăn mì đi.”

Tây Trừng thật sự rất đói, buổi chiều mặc dù ăn rất nhiều bánh lát nhưng vẫn ăn hết bát mì, cảm giác cuối cùng mình cũng lấy lại được chút năng lượng, đầu óc hưng phấn không thể giải thích được. Cô nói với Trâu Gia: “Muốn ra ngoài, muốn uống rượu, muốn làm rất nhiều việc.”

Trâu Gia mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: “Nhưng trông em rất mệt mỏi, Tây Tây. Đi ngủ đi, em vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Tây Trừng gật đầu: “Vậy để em đi tắm.”

Tắm kiểu này thật là sướng. Đứng trong phòng tắm, Tây Trừng gần như nghiện cảm giác nước nóng đổ xuống đầu, giống như toàn bộ cơ thể và máu của cô đã được gột rửa và thay thế. Từ đó trở đi, cô đã có sự thư giãn và tự do vô bờ bến, kéo dài khoảng hai mươi phút, sau đó cô tắt nước, lau từng giọt nước mắt, lau khô tóc và cơ thể.

Trâu Gia đã thay chăn ở phòng ngủ thứ hai, Tây Trừng đi vào thì nhìn thấy một chiếc chăn bông có màu xanh nhạt. Cô nằm trên giường, Trâu Gia tìm điều khiển từ xa của điều hòa, đi tới giúp cô điều chỉnh nhiệt độ, sau đó đặt lên bàn cạnh giường ngủ.

Lúc Trâu Gia đi tới cửa, Tây Trừng đột nhiên hỏi: “Chị có cảm thấy em rất xấu không?”

Trâu Gia dừng một chút, quay đầu nhìn cô, cười nói: “Em biết đáp án rồi, đi ngủ sớm đi.”

Cô ấy đóng cửa lại và rời đi.

Tây Trừng đương nhiên biết thái độ cơ bản của Trâu Gia đối với cô vẫn luôn là chấp nhận, hẳn là xuất phát từ bệnh nghề nghiệp ban đầu mà ra.

Sáng hôm sau, khi Tây Trừng trở về nhà, bà ngoại và dì Chu đã ăn sáng xong, bọn họ đều tưởng hôm qua cô ở lại nhà họ Đường nên cũng không hỏi thăm gì.

Trong khi lấy giày cho cô, dì Chu nói với cô mọi thứ đã sắp xếp xong, có thể đi lại bất cứ lúc nào, bà cũng nói nhờ có ngài Tiểu Lương ngày hôm qua đến gặp bà cụ và giúp đỡ nên ba người làm nhanh hơn.

Khi Tây Trừng thay giày và đi vào đại sảnh, cô nhìn thấy những cuốn sách bài tập cũ, sổ vẽ và một cuốn từ điển tiếng Anh, ấn bản cũ do Nhà xuất bản Thương mại xuất bản, do Lương Bạc Thanh mua.

Lúc đó chú ấy đã cho cô rất nhiều thứ, trong đó có rất nhiều sách vở, văn phòng phẩm, thậm chí còn mua rất nhiều bài tập ngoại khóa luôn liên quan đến việc học. Lúc đó cô không trân trọng và chỉ vứt nó đi sau khi sử dụng.

Bà ngoại phàn nàn với Tây Trừng rằng chỉ có vài món đồ cũ muốn mang về Thiệu Hưng để tặng cho dì của bà ngoại, ngoài ra bà còn phải giữ cuốn album ảnh bên mình, ở đó có ảnh của rất nhiều người, trong đó có Lão Dương, A Anh, Tây Tây, Bạc Thanh, những người nên có ảnh đều có ảnh. Số ngày được sống càng ngày càng ít đi, mang theo bên người để đảm bảo khi nhớ ai cũng có thể lấy ra xem được. Bà cũng chỉ ra một số món đồ được lấy riêng, dặn cô hãy giữ riêng và đừng bỏ bừa bãi.

Tây Trừng gật đầu không nói gì, cô khát nước nên đi lấy nước.

Bà ngoại dường như lại nhớ ra điều gì đó, đi đến nói là bánh lát đã hết rồi, nếu cô còn muốn ăn thì hôm nay bà sẽ làm thêm hai nồi nữa. Nói đến đây, dì Chu lại cười bổ sung: “Ngài Tiểu Lương cũng thích ăn giống như cháu, ăn không kém gì cháu. Bà cụ bảo cậu ấy cầm phần còn lại về.”

Tay phải của Tây Trừng khẽ run lên, một chút nước lạnh rơi xuống mu bàn tay. Cô im lặng hai giây, dùng khăn giấy lau đi, uống nước trong cốc, mím môi rồi ngẩng đầu lên: “Bà ngoại.”

Bà cụ choáng váng vì tiếng gọi đã lâu không có này, bàng hoàng không thể tin được.

Dì Chu lên tiếng trước: “Ôi chao, Tây Tây, chuyện này là…”

Thấy bà ngoại bắt đầu rơi nước mắt, Tây Trừng đặt cốc xuống, ôm lấy thân hình run rẩy của bà, sợ bà kích động quá không chịu nổi nên an ủi bà vài lời. Dì Chu đầy kinh ngạc, hai mắt đỏ hoe: “Chuyện này tốt quá, bà ơi, chuyện này tốt quá rồi.”

Một lúc sau, Tây Trừng mới buông bà ngoại ra, đỡ bà ngồi xuống ghế sofa. Bà ngoại dùng khăn tay lau nước mắt, nhưng vẫn không cầm được nước mắt, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn: “Lão Dương biết được… ông ấy cũng yên tâm rồi. Có đi xuống dưới đó thì bà cũng có cái để nói chuyện.”

Phải hơn nửa tiếng sau bà ngoại mới dần bình tĩnh lại và hỏi Tây Trừng: “Cháu đã nói chuyện với Bạc Thanh chưa, nó có vui không?”

Tây Trừng cúi đầu nói: “Chờ chú ấy trở về rồi sẽ biết.”

Bà ngoại nghĩ cũng đúng, lại đếm số ngày: “Lần trước trong điện thoại Bạc Thanh nói có thể là cuối tháng, vậy cũng sắp rồi.”

Chiều hôm đó, Tây Trừng hẹn với tài xế Trịnh đến để bàn việc đưa bà nội về Thiệu Hưng.

Tài xế Trịnh cũng rất vui khi biết cô có thể nói được, ông ấy là người giản dị, thật thà, ít nói, chỉ cười toe toét và nói “May quá, tốt quá” hai lần liên tiếp.

Hành trình từ Thượng Hải đến Thiệu Hưng mất hơn ba tiếng đồng hồ. Tài xế Trịnh nhìn hành lý họ đã đóng gói và đề nghị thuê một chiếc xe bảy chỗ rộng rãi hơn, hơn nữa, bà cụ đã già, không thể đi quá sớm hoặc đến quá muộn nên đề xuất ngày mai ăn sáng xong xuất phát, để có thời gian dọn dẹp khi đến nơi.

Quyết định như vậy.

Đêm đó, Đường Tuấn gọi hai lần, nhưng Tây Trừng trực tiếp chặn cuộc gọi.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tài xế Trịnh tới, chất hết hành lý lên xe, ba người ngồi lên xe rồi khởi hành.

Lái xe ra khỏi thành phố, đi qua cầu vượt Tân Trang vào đi đường cao tốc Thượng Hải – Côn Minh.

Bà ngoại nhìn chằm chằm vào cửa kính ô tô một lúc, nhiều cảm xúc đan xen, bà nắm tay Tây Trừng nói về việc cô bị tai nạn xe năm đó, suốt chặng đường đến Thượng Hải hồn bay phách lạc như thế nào, không ngờ rằng cứ như vậy suốt mười hai năm đã trôi qua. Khi Lão Dương còn sống, ông sẽ đưa Tây Tây về thăm họ hàng trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè. Mấy năm nay chỉ có thể mơ được quay trở về.

Tây Trừng im lặng lắng nghe cho đến khi bà ngủ thiếp đi. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, trên màn hình hiện ra thông báo tin nhắn WeChat, cô bấm vào thì thấy là tin nhắn của nhóm lớp, có người @mọi người nên mới có thông báo. Cô vuốt xuống, đọc một vài tin nhắn mà cô chưa từng đọc trước đây, Khương Dao đã chia sẻ hướng dẫn chèo thuyền vượt thác mùa hè trong một nhóm nhỏ vào sáng hôm qua, còn @cô và Lương Duật Chi và nói đợi hai người về rồi hẹn gặp nhau.

Chỉ có Kiều Dật trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc.

Tây Trừng bấm vào xem hết hướng dẫn rồi tắt màn hình, tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ khung cảnh luôn thay đổi.

Phương Trùng Nguyên không liên lạc được với Lương Duật Chi kể từ tối thứ sáu, đến chiều thứ bảy, anh ta gọi cho Lục Minh: “Anh trai cậu sao rồi? Mất tích à?”

Lục Minh vừa mới thức trắng đêm xong, đang mơ màng ngủ, không biết mình đang ở đâu: “Chuyện gì vậy… Cậu đang nói ai vậy? Anh trai nào?”

“Lương Duật Chi.” Phương Trùng Nguyên cạn lời: “Cậu còn có mấy người anh. Hôm qua cậu ta mới về, lúc hạ cánh tôi còn liên lạc được, sau đó thì không trả lời, tôi gọi điện cũng không bắt máy. Cậu đi xem đi.”

Lục Minh thực sự rất mụ mị, anh ta thậm chí còn không biết việc Lương Duật Chi trở lại Thượng Hải: “Anh ấy đã lớn như vậy rồi thì có thể xảy ra chuyện gì? Về thì về thôi.”

“Bảo cậu đi thì cứ đi đi, nhiều chuyện vớ vẩn quá.” Phương Trung Nguyên sốt ruột nói: “Nhanh lên, nếu lúc này tôi không ở Sùng Minh thì tôi sẽ không làm phiền cậu.”

Lục Minh đành bất đắc dĩ đứng dậy, cầm lấy hai bộ quần áo mặc vào, rửa mặt, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Anh ta không biết Lương Duật Chi đang ở đâu nên đã đi thẳng đến đường Hoài Hải để thử vận ​​may.

Gõ cửa hồi lâu nhưng không nhận được phản hồi, cứ nghĩ chuyến đi này thật vô ích.

Khi anh ta định quay người rời đi thì có tiếng động, cánh cửa mở ra.

Lục Minh mở miệng nói một chàng: “Anh có chuyện gì vậy? Sao không trả lời tin nhắn hay gọi điện thoại? Anh bao nhiêu tuổi rồi còn học tụi học sinh cấp hai con nít chơi trò ngắt liên lạc rồi biến mất? Đây là trò đùa của anh phải không? Làm cho Trùng Nguyên tìm em, phiền giấc mơ đẹp của người ta.”

Lương Duật Chi bị tiếng ồn làm cho đầu càng đau hơn, đang muốn đóng cửa lại, Lục Minh chen vào: “Sao? Không chào đón em à?”

Lục Minh bước vào nhà liền phát hiện có gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào cổ Lương Duật Chi: “Anh bị dị ứng à? Ăn gì thế? Sao lần này lại nghiêm trọng thế?” Thấy tóc anh rối bù và nước da trông xấu xí, trắng bệch không có hồn.

“Anh không sao chứ?” Lục Minh lại lo lắng: “Anh có uống thuốc dị ứng không?”

Không uống. Không có thuốc.

Nhưng Lương Duật Chi lại lười làm phiền anh ta, khàn giọng nói: “Uống rồi.” Khàn giọng nói: “Còn gì nữa không? Nếu không thì đi đi.”

Lục Minh không có ý định rời đi, anh ta nhìn quanh phòng rồi nói: “Anh uống thuốc hay uống rượu vậy? Anh không muốn sống nữa à.”

“Không phải việc của cậu.” Lương Duật Chi không kiên nhẫn, Lục Minh đưa tay sờ trán anh: “Anh không sốt chứ, sao anh tức giận như vậy.”

Họ lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ Lương Duật Chi bị bệnh và sốt, tính tình nóng nảy và thô lỗ với người khác. Nếu ai nói quá nhiều, anh cảm thấy tiếng ồn khiến anh ù tai. Anh ước gì không ai quan tâm đến mình nhưng anh lại được mọi người quan tâm coi như báu vật, mọi người vây quanh chăm sóc anh, lần nào Lục Minh cũng sẽ nói anh không biết tốt xấu, vô lý vô ơn.

Lương Duật Chi hất bỏ tay anh ta, muốn đẩy anh ta ra ngoài. Lục Minh bị làm cho tức giận, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cái dáng vẻ vẫn còn đáng ghét như vậy. Nhưng mà trông thấy tình trạng anh thực sự không ổn, ít nhiều còn có tình cảm anh em nên không so đo, tính toán với anh nữa.

“Được rồi được rồi, em không làm phiền anh nữa. Anh nghỉ ngơi đi, em sẽ dọn dẹp nhà cửa, làm cái gì đó cho anh ăn.” Anh ta vòng qua Lương Duật Chi, đi đến đảo bếp: “Nếu anh chưa uống thuốc thì uống nhanh đi. Dị ứng nghiêm trọng như vậy có thể chết người đó, anh biết không hả. Anh là cháu trai duy nhất của nhà họ Lương, nếu anh chết, em sẽ thắng, có thể lấy thêm một phần tài sản của ông ngoại. “

“Giờ cậu chọc tức chết anh là vừa hay, tất cả cho cậu hết.”

Lương Duật Chi đau đầu dữ dội, lạnh lùng trả lời, không còn sức mà tiếp tục nói nhảm với anh ta, xoay người đi vào phòng ngủ.

Lục Minh thực sự cảm thấy anh có gì đó không ổn.

Chọc tức anh làm gì? Em còn vội đi nấu cơm cho anh, thật khinh bỉ chính mình mà.

Anh ta mắng mỏ không ngừng, nhưng người vẫn đi tới mở rèm, cất đi những chai rượu nằm ở đó, ưu điểm lớn nhất của Lục Minh chính là có tấm lòng bao dung, không hề ôm hận. Dù tính cách của Lương Duật Chi có tệ đến đâu, khó chịu đến đâu, anh ta luôn có thể bình tĩnh lại khi tức giận nhất, nghĩ về những điều tốt đẹp về người này, rồi tiếp tục làm anh em.

Nhắc mới nhớ, quay trở lại thời học cấp hai. Khi đó Lục Minh rất hoang mang, ở tuổi đó vừa đúng trong giai đoạn nổi loạn, là giai đoạn nóng lòng muốn thể hiện thực lực. Anh ta xung đột với những người trong phòng bi-a, một hai câu không vừa ý là bắt đầu đánh nhau. Lương Duật Chi đến tìm anh ta, đúng lúc người ta lấy một cây bi-a đánh vào anh ta, Lương Duật Chi đã chặn nó lại cho anh ta, kết quả là bị chấn động não, phải khâu sáu mũi sau đầu.

Ngày hôm sau, anh ta bị xách đến để xin lỗi Lương Duật Chi. Hôm ấy có rất nhiều người ở đó, không có ai thân thiện, anh ta chỉ nhớ rằng bố mẹ chưa bao giờ ngưng miệng nói, hai người phối hợp chặt chẽ, thay phiên nhau nói. Anh ta không biết có phải là sự thật muốn dạy dỗ anh ta hay là chỉ mắng cho ai đó nghe? Sau đó, Lương Duật Chi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đầu vẫn quấn băng gạc, mặt trắng bệch nói: “Do cháu tự nguyện, hai người có thể đừng mắng cậu ta nữa được không? Ồn ào chết đi được.”

Đây chính là lý do tại sao Lục Minh không bao giờ có thể thực sự có ác cảm với anh.

Lương Duật Chi ở trên giường bữa bãi ngủ một giấc, toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi. Buổi tối anh đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đi ra ngoài thì nhìn thấy Lục Minh đang ngồi trên ghế sofa của anh ăn khoai tây chiên, bật máy chiếu để xem phim.

Thực sự tự nhiên như ở nhà.

Thấy anh đi tới, Lục Minh nhún vai: “Không có lời thoại, không làm phiền anh đâu nhỉ.” Chỉ vào bàn: “Em mua thuốc dị ứng rồi, uống nhanh đi, lát nữa chúng ta ăn cơm, em đói bụng rồi. Mấy miếng khoai tây chiên này không no được.”

“Xem nhiều năm như vậy, không thấy chán à?”

Chỉ tay về phía đang chiếu phim “Tom và Jerry”, Jerry đang trèo ra khỏi ấm nước.

“Em là người yêu lâu năm.” Lục Minh tạm dừng, đứng dậy hâm nóng đồ ăn.

Lương Duật Chi cầm lấy thuốc đi tới nhìn xem, sa mạc lời: “Gọi đồ ăn mang tới thì cứ để vậy đi, còn bày sang đĩa khác định lừa người làm gì?”

“Vậy anh cũng không thể mong đợi em chuẩn bị một bàn ăn cho anh. Em có thể nấu một nồi cơm là hay rồi, anh kén chọn như vậy, em không bày sang chén đĩa, để cả hộp nhựa đóng gói vậy anh còn muốn ăn không?”

Anh ta đưa đĩa cơm cho anh.

Khi đồ ăn còn nóng, anh em ngồi mỗi bên.

Lục Minh thực sự rất đói, bữa ăn nghiêm túc cuối cùng của anh ta là tối hôm qua, anh ta ăn hết nửa bát cơm mới ngẩng đầu nhìn Lương Duật Chi: “Đồ ăn ở đây rất ngon, anh ăn nhiều một chút.”

Đồ ăn quả thực không phải là khó ăn, nhưng Lương Duật Chi ăn không ngon, vội vàng ăn một ít, mới đặt đũa xuống rót một ly nước. Điện thoại trên sofa rung lên, anh bước tới nghe máy.

Tin nhắn công việc, Tiểu Triệu xác nhận với anh về thời gian phỏng vấn trực tuyến vào thứ Hai, “10 giờ 30 đến 11 giờ, thời gian này sếp Lương thấy được không?”

“Ừ.” Anh đáp.

“Bây giờ có cần đặt vé máy bay cho sếp không?” Tiểu Triệu ngập ngừng hỏi, anh ta có thể nhìn ra người ở đầu bên kia điện thoại có tâm trạng không tốt lắm, cũng không rõ vì sao ông chủ lại đến Thượng Hải nên anh ta chỉ hỏi như thường lệ.

“Để đó tôi tự làm.”

“Vâng thưa sếp. Bên kia đã gửi cho tôi đề cương câu hỏi phỏng vấn. Lát nữa tôi sẽ gửi nó vào email của anh được không?”

“Ừm.”

Lương Duật Chi ngồi xuống ghế sofa.

Phải mất hơn mười phút để xử lý các email mới chưa đọc. Có tin nhắn WeChat được nhảy tới, anh dừng lại, bấm vào, màn hình đầy những chấm đỏ chưa đọc, ngoại trừ góc trên bên phải có hình con hươu một sừng ở trên.

Sau khi đọc từng tin nhắn mới, trả lời vài tin nhắn, dùng ngón tay vuốt xuống và bấm vào nhóm nhỏ của Khương Dao, khi nhìn thấy hướng dẫn chèo thuyền vượt thác, mắt dừng lại ở “@xx”, một lúc sau, rời đi.

Quay lại đầu danh sách, ấn chặt ngón tay và vuốt sang trái, có ba tùy chọn: “Đánh dấu chưa đọc”, “Ẩn trò chuyện”, “Xóa”.

Anh bấm “Xóa” thì thấy có mục xác nhận “Xóa cuộc trò chuyện này”.

Ngón tay dừng ở đó rất lâu, một loại đau đớn âm ỉ giấu kín dai dẳng nào đó lặng lẽ lan tràn, trong phút chốc sắc bén đến mức khó có thể kìm nén. Cuộc gọi đột ngột làm mờ đi những dòng đó, tên của Khương Dao hiện lên trên màn hình.

“Anh ơi, hóa ra giáo viên ngôn ngữ ký hiệu mà em tìm được rất gần chỗ ở của anh, anh ấy đồng ý đến nhà anh mỗi tuần. Em sẽ giới thiệu anh ấy ngay cho anh. Anh mau chấp nhận đi nhé.”

Cúp điện thoại.

Anh đã xóa quả cam đó.