Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dưa leo tr.
Bên ngoài phòng giải phẫu, tâm trạng của tất cả mọi người đều hoang mang, lo sợ, ai cũng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.
Đèn của phòng giải phẫu vẫn còn sáng, Chi Liễn đã ở trong đó gần mười hai giờ rồi, vẫn còn chưa có ra ngoài.
Byron, Pierre cùng Shabaka ba người ngồi ở trên ghế, vẻ mặt khẩn trương lo
lắng, liên tiếp nhìn về cửa phòng giải phẩu, trong lòng âm thầm van cầu
cho người ở bên trong có thể bình an vô sự.
Khi tới bệnh viên
được một giờ thì Shabaka từ trong hôn mê tỉnh lại, trừ nói cảm ơn bạn
tốt đã đánh anh bất tỉnh để Chi Liễn có thể kịp thời đến được bệnh viện, anh cũng không nói gì mà chỉ âm thầm tự trách bản thân.
“Không có chuyện gì, Chi Liễn sẽ không có việc gì.” Nhìn thấy bạn tốt hốt hoảng, lo lắng, Byron cùng Pierre nhỏ giọng an ủi.
“Tôi nói tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy. . . . . .” Shabaka khổ sở ôm đầu, nghẹn ngào tự trách nói.
“Nhưng là tôi lại không làm được. . . . . . Ngược lại, cô ấy còn lấy mạng ra
bảo vệ tôi, vì tôi mà đỡ phát súng kia. . . . . .” Nhớ tới mới vừa rồi
Chi Liễn quên mình xông tới chổ anh, Shabaka hận vì người trúng đạn
không phải là mình.
“Tôi thật sự không nghĩ tới cô ấy chạy đến
đẩy tôi ra. . . . . .” Nhớ tới khi Chi Liễn nằm ở trong ngực anh,
Shabaka thống khổ nắm chặt tay lại.
“Thân thể cô ấy yếu ớt như thế còn phải chịu đựng phát súng kia, sao có thể chịu được. . . . . .”
“Shabaka, anh không nên tự trách bản thân, Chi Liễn cứu anh, chính là không hy
vọng anh bị thương, anh bây giờ phải kiên cường, bởi vì Chi Liễn bây giờ cần có anh chăm sóc!” Pierre đứng lên, đánh vào vai của anh nhắc nhở.
“Đúng! Hơn nữa các bác sĩ cũng còn chưa ra, nói không chừng sẽ có tin tức tốt.” Byron cũng an ủi bạn tốt, cho anh thêm dũng khí.
“Tôi biết . . . . . .” Shabaka hơi gật đầu, anh đương nhiên hiểu rõ mình nên phấn chấn lên.
Rốt cuộc đèn của phòng giải phẩu cũng tắt, mọi người sau một hồi chờ đợi cuối cùng cũng thấy các bác sĩ đi ra.
“Ai là người thân của bệnh nhân?” Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, vẻ mặt chăm chú nhìn những người ở ngoài này.
“Tôi, tôi là chồng của cô ấy.” Shabaka bước nhanh ra ngoài, lo lắng kéo tay bác sĩ lại. “Xin hỏi vợ của tôi cô ấy như thế nào?”
“Rất xin lỗi, viên đạn cách tim của cô ấy quá gần, chỉ cần di chuyển nó một
chút sẽ làm cho một lượng máu lớn chảy ra ngoài, chúng tôi không có cách nào lấy ra được.” Bác sĩ bất đắc dĩ giải thích.
“Các người nói
là không có cách nào. . . . . .” Thân thể Shabaka không còn chút sức
lực, nếu không phải là Byron cùng Pierre nhanh tay lẹ mắt đỡ anh chỉ sợ
rằng bây giờ anh đã ngã trên mặt đất.
“Trước mắt vẫn chưa có
người nào có thể làm được cuộc giải phẫu này, nếu như cố ý muốn lấy đạn
ra thì nguy hiểm rất lớn, tỷ lệ thành công sợ rằng chỉ có 5%.”
“Cho nên. . . . . . Tôi chỉ có thể để cô ấy chết đi?” Shabaka đau lòng nắm lấy cổ áo của bác sĩ mà lớn tiếng gào thét.
Không! Cái này bảo anh làm sao có thể chấp nhận. . . . . . Chi Liễn. . . . . .
“Bất kể cần bao nhiêu tiền chỉ cần phải cứu được cô ấy, phải cứu được vợ của tôi. . . . . .”
Anh không thể tiếp nhận đáp án này, không thể! Bọn họ hôm nay mới kết hôn
a! Thật vất vả cô ấy mới trở thành vợ của mình, nhưng bây giờ. . . . . .
“Không cần, cho tôi vào, tôi muốn nhìn Chi Liễn, cho tôi đi vào. . . . . .”
Shabaka không quan tâm đến sự ngăn cản của mọi người, chỉ muốn chạy
nhanh vào phòng giải phẩu.
Sau một hồi hỗn loạn, không người nào
có thể ngăn cản được Shabaka, mọi người không thể làm gì khác hơn là hợp lực lại đẩy anh ngã xuống, dùng hết toàn lực đè anh, để anh không thể
nào nhúc nhích được.
“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tôi muốn vào xem Chi Liễn, cô ấy cần tôi. . . . . .”
Anh là thủ lĩnh Mafia tiếng tăm lừng lẫy, làm cho người ta nghe đến đều
phải sợ, không có chuyện gì mà anh không làm được . . . . . . Thế nhưng, giờ đây anh lại không có cách nào cứu được người phụ nữ của mình, người anh yêu nhất, vợ của anh . . . . . .
Anh bởi vì sắp mất đi Chi Liễn mà đau khổ, không thể nào ngăn cản, nước mắt cứ thế chảy xuống . . . . . .
Anh còn chưa nghe được Chi Liễn nói yêu anh a! Cuộc sống của bọn họ mới bắt đầu, ông trời tại sao có thể vô tình như thế, cứ như vậy mà đem cô ấy
đi. . . . . .
“Shabaka, anh bình tỉnh một chút, anh bây giờ vào sẽ làm Chi Liễn nguy hiểm hơn.”
Byron gầm lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ đau lòng.
Trong lúc này, hành lang bên ngoài có một nam một nữ đang đi tới.
Thiên Cẩn mang theo sự nóng nảy cùng lo lắng, cô cắn môi, nắm chặt đôi tay.
“Như thế nào? Tôi nói không sai chứ! Hiện tại trong phòng giải phẫu kia
chính là chị cô đúng không?” Đứng bên cạnh cô, người đàn ông nhẹ nhàng
hỏi.
“Anh nghĩ như thế nào?” Thiên Cẩn ngẩng đầu lên, cắn chặt răng hỏi.
“Tôi có thể cứu cô ta. Chỉ cần tôi ra tay, cho dù tỷ lệ thành công chỉ có
không phẩy một phần trăm, tôi đều có thể làm cho chị cô được cứu sống.”
Mang theo nụ cười xấu xa, Xa Nhân Hạo vươn tay nâng mặt của cô lên.
“Anh?” Thiên Cẩn không tin tưởng, cô hoài nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá người đàn ông bên cạnh.
“Dĩ nhiên không phải tôi, là người xưng quỷ y, thần y.” Xa Nhân Hạo miễn cưỡng nói, dùng ánh mắt tinh tế nhìn cô.
“Đừng quên, tôi đã nói với cô, chớ xem thường thế lực của tôi, hơn nữa quỷ y
thiếu tôi một phần tình, chỉ cần tôi nói một tiếng, anh ta lập tức sẽ
tới cứu chị của cô. Nhưng là. . . . . . Nếu như tôi không muốn ra tay
cứu giúp, các ngưới bốn chị em . . . . . . Đã có thể biến thành ba rồi.” Anh vô tình nói ra.
“Anh. . . . . .” Thiên Cẩn nhẫn nại chịu đựng cơn tức giận trong lồng ngực, dùng sức thở ra một hơi.
“Nói đi! Anh muốn như thế nào?” Giọng cô vô cùng lạnh nhạt cất lên.
“Cô.” Khóe miệng khẽ giơ lên, Xa Nhân Hạo ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
“Tôi?” Cô không hiểu cho lắm, nhíu chặt lông mày lại.
“Tôi muốn cô. . . . . . Trở thành vợ của tôi.”
“Anh bảo đảm có thể cứu sống Chi Liễn? Nếu như có thể để cho chị ấy khôi
phục, tôi chấp nhận điều kiện của anh!” Lời của anh mới vừa nói xong,
Thiên Cẩn không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý. Tình huống bây giờ của
Chi Liễn rất nghiêm trọng, cô căn bản không có thời gian suy tính.
“Cô không lo sợ cuộc sống sau khi gả cho tôi?” Xa Nhân Hạo lại không nghĩ tới, cô có thể vì chị mình mà hy sinh như vậy.
“Không sợ. Bây giờ lập tức gọi quỷ y.” Dù thế nào đi nữa món nợ của hai người
bọn họ sớm muộn cũng phải giải quyết rõ ràng, cho dù cô muốn trốn chạy
thì cũng trốn không thoát, nhân cơ hội này cùng anh tính toán rõ ràng.
“Biết, đi thôi!” Xa Nhân Hạo hài lòng lộ ra nụ cười. Anh cầm điện thoại, nói mấy câu liền muốn dẫn Thiên Cẩn rời đi.
“Chi Liễn. . . . . . Chị phải cố lên nha!” Quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông vì tuyệt vọng mà ngồi khóc trên mặt đất.
“Chị có được một người đàn ông hết sức tốt, Anh ấy. . . . . . Vô cùng yêu
chị, cho nên, chị phải biết quý trọng.” Trong mắt mang theo hâm mộ, cô
không nhịn được thở dài, trong lòng tràn đầy phiền muộn, sâu kín nói.
Sau đó, cô quay người, đi về phía người đàn ông đứng cách đó không xa đang chờ cô.
Bóng dáng của hai người từ từ biến mất trên hành lang dài.
30 phút đi qua, tiếng ầm ĩ không ngừng truyền đến, vả lại càng ngày càng đến gần phòng giải phẩu.
“Pierre.” Byron phát hiện đầu tiên, vẻ mặt cảnh giác nhìn hành lang, cầm lấy súng sẵn sàng.
“Tiên sinh, tiên sinh, anh có chuyện gì? Phòng giải phẩu anh không thể tùy
tiện đi vào a!” Cô y tá khẩn trương kêu lên, càng lúc càng lớn, tiếng
bước chân cũng theo đó tiến lại gần.
“Tránh ra, nếu cô làm trễ
nãi thời gian tôi cứu người, tôi liền đem bệnh viện này phá hủy.” Người
tới hiển nhiên là người đàn ông, từ trong giọng nói của anh ta, không
khó làm cho người ta nghe ra thân phận của anh vô cùng lớn.
“Tiên sinh.” Cô y tá thấy không ngăn được người, bất đắc dĩ đi theo anh.
“Có chuyện gì?” Byron ngăn cản người đang đi tới.
“Anh là Shabaka?” Người đàn ông quan sát Bryon hỏi.
“Rất xin lỗi, mời rời đi.” Byron lịch sự duỗi tay chỉ ra bên ngoài, vẻ mặt rất lạnh lùng.
“Tôi hỏi anh có phải là Shabaka không?” Người đàn ông có vẻ không nhịn được, giọng điệu không vui hỏi lại lần nửa.
“Cậu ấy hiện tại rất bận, không thể –” Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Byron giật mình phát hiện toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy, ngay cả
lời nói cũng không phát ra được.
“Không phải thì cút đi chổ khác.” Người đàn ông trợn mắt nhìn Byron một cái rồi lại đi về phía trước.
“Thật xin lỗi, tiên sinh, anh –” Thấy tình huống không tốt, Pierre cũng bước lên trước định ngăn cản người đàn ông đó, vừa mở miệng lập tức cũng
giống Byron không thể động đậy, vả lại lời nói cũng không nói ra được.
“Tôi cũng không phải là đang tìm các người, nhiều chuyện.” Anh lại trợn mắt
nhìn Pierre một cái, sau đó đi về phía Shabaka đang ngồi yên dưới đất
không nhúc nhích.
Đứng ở bên cạnh Bryon và Pierre là các y tá,
bác sĩ nhưng khi thấy bộ dạng của họ đứng yên như tượng thì ai ai cũng
sợ không dám bước đến gần.
“Anh là Shabaka?” Anh ngồi xổm xuống hỏi Shabaka đang ngồi trên mặt đất, tiếp đó lại nhăn lại mày.
Người đàn ông này là người đàn ông trong truyền thuyết, làm người ta nghe đến đều phải khiếp sợ, thủ đoạn tàn nhẫn lại máu lạnh vô tình, là thủ lĩnh
Mafia?
“Tránh ra.” Shabaka ngay cả đầu cũng không ngẩng lên mà trực tiếp nói.
“Thì ra chính là anh.” Ôi trời! Sao lại không như tưởng tượng của anh vậy.