Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Truyện Teen Gia Đình Sát Thủ Chương 2: Cuộc sống của những đứa trẻ

Chương 2: Cuộc sống của những đứa trẻ

11:16 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Cuộc sống của những đứa trẻ tại dualeotruyen

Chương II: Cuộc sống của những đứa trẻ

5 năm sau đó.

Tại khu vườn nhỏ trong nhà kính, bà Mary đang chăm chút cho những cây cảnh và những bông hoa nhỏ xinh của mình. Bà thường dành thời gian rất nhiều cho việc này. Trong khi đó thì tại phòng nhiệm vụ chung của gia đình, một cái bảng rất lớn dán chằng chịt những nhiệm vụ được yêu cầu trong ngày hôm qua. Và điều này bắt buộc các thành viên phải nhanh chóng hoàn thành, giải quyết đống việc này nếu không khách hàng sẽ rất bực mình và khó chịu. Cậu nhóc Peter đã 14 tuổi của chúng ta đang đứng đó nhìn một lượt từ trên xuống rồi tiện tay vơ cả một hàng xuống rồi tiến lại phía bàn ngồi xem xét vài thứ. Peter nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho quản gia Henry.

– Cho người chuẩn bị phi thuyền, tôi sẽ đi làm nhiệm vụ ngay.

Nói rồi Peter cúp máy mà không đợi đầu dây bên kia í ới cái gì cả. Trong lúc đợi thì Peter nhìn một lượt những yêu cầu này, một tay cậu đưa lên ôm má trông nhìn thật nản. Vừa lúc đó cánh cửa mở ra và Jane bước vào, cô nhìn anh hai của mình.

– Anh chưa đi làm nhiệm vụ sao?

– Đang đợi phi thuyền.

– Ừm, hình như tuần này Windy vẫn chưa làm bất kì nhiệm vụ nào cả. Mà hôm nay lại là ngày cuối tuần rồi.

Jane mỉm cười tiến tới cái bảng xem nhiệm vụ nào thú vị để đi làm. Peter quay lại nhìn cô em gái của mình.

– Con bé chưa làm một nhiệm vụ nào sao?

– Vâng, đến Michael còn làm được 5 cái nhiệm vụ mà Windy lại chẳng làm cái nào cả. Em lo ba mà biết thì con bé sẽ lãnh hình phạt mất.

Jane đưa tay lên miệng và suy nghĩ rồi cô chọn được vài cái nhiệm vụ hay ho. Peter định nói gì đó nhưng điện thoại của cậu vang lên một bản nhạc nghe rất hùng hồn.

– Alo…

– “Tiểu chủ nhân, phi thuyền đã chuẩn bị.”

– Rồi tôi tới ngay.

Peter nói rồi cúp máy nhìn Jane và nhắn mấy câu.

– Đến thư viện kêu Windy làm nhiệm vụ ngay đi. Anh không muốn con bé lại bị phạt.

Cái câu “lại bị phạt” thì xem ra Windy từng bị phạt rồi. Nhưng tại sao bị phạt rồi mà cô bé vẫn chưa kinh hay tại hình phạt quá “tầm thường” so với cô bé? Jane chạy ra ngoài hành lang nhìn Peter đang rời đi, cô bé hét lên.

– Anh biết con bé sẽ không nghe lời em mà Peter.

– Vậy thì đốt mấy cuốn sách của con bé đi.

Peter nói rồi mất dạng luôn. Jane khẽ mỉm cười vì ông anh của mình chơi ác quá. Sở dĩ Windy không chịu làm việc cũng vì đống sách đó mà.

Vậy là trước khi đi làm việc thì Jane có ghé qua thư viện, cô nghĩ không sai mà, một cô nhóc 8 tuổi với mái tóc bạc buộc hai bên đang vùi đầu vào những trồng sách cao ngất ngưởng. Jane đứng dựa người vào cửa, tay khoanh trước ngực, cô bé khẽ cất tiếng.

– Windy yêu quý, Peter có nói một là em đi làm nhiệm vụ và hai là đống sách này của em sẽ bị đốt trụi ngay.

Jane nói vậy nhưng cô bé Windy kia vẫn vùi đầu và không có động tĩnh gì. Jane nhìn cô em của mình và nở nụ cười bí hiểm, cô cầm điện thoại và bấm bấm, tiếng bấm số vang lên.

– Ay ya, vậy thì để chị gọi cho ba yêu cầu đốt hết sách trong nhà vậy.

Và Jane đưa máy lên tai nghe, đúng như cô bé dự đoán, Windy ngay lập tức ngước lên nhìn cô chị gái của mình và khẽ nhíu mày.

– Alo…

– Đừng….

Windy thốt lên một chữ. Jane mỉm cười và nói tiếp.

– Chuẩn bị hai phi thuyền để tôi và Windy làm nhiệm vụ.

Nói rồi Jane tắt máy thì Windy thở phào rồi đeo găng tay trắng và cầm theo một cuốn sách cùng Jane rời khỏi thư viện. Đến đoạn hành lang một dẫn xuống khu hầm để phi thuyền, một dẫn đến hành lang chính với các khu khác, hai đứa dừng lại.

– Vậy chị đi đây, em chỉ cần làm một cái nhiệm vụ là ok ngay.

Jane nháy mắt tinh nghịch rồi khuất sau cái thang máy xuống khu tầng hầm để phi thuyền. Windy tiến tới phía cửa sổ lớn làm bằng kính có tấm rèm lụa đỏ, cô bé đã kéo rèm lên và nhìn ra sân trước thì mặt sân đang rung nhẹ và bỗng nứt ra. Hai mảng sân đang từ từ di chuyển về hai bên đẻ lộ khoảng trống lớn. Một phi thuyền cỡ vừa từ từ bay lên, Windy ngước nhìn rồi thở dài sau đó thả rèm xuống cô bé bước về phòng nhiệm vụ chung.

Nhìn cả căn phòng rộng lớn này với cái bảng gỗ dính nhiệm vụ, một bàn chính ở ngay phía cửa sổ lớn đối diện với cửa ra vào, một kệ sách ngay bên trái đối diện với cái bảng nhiệm vụ và một bàn gỗ vuông khá lớn có hai ghế thẳng tắp hai bên ngay cạnh kệ sách với vài cái chén vẫn còn đặt trên mặt bàn và đĩa bánh lẫn kẹo ở đó. Windy tiến tới bảng làm nhiệm vụ, cô bé thấy còn dư lại đúng một nhiệm vụ duy nhất, trước đó anh chị em của cô bé đã lấy hết rồi. Mỗi phần mà Peter đã lấy thôi cũng chiếm một nửa số nhiệm vụ của ngày hôm nay rồi. Nhìn nhiệm vụ mình phải thực hiện thì Windy nhíu mày rồi đi về phía thang máy lúc nãy để xuống tầng hầm.

Bên dưới tầng hầm thì quản gia Henry và một số hầu gái đang đứng đó đợi Windy. Cô bé nhanh chóng cầm quyển sách đeo balo lên rồi tiến tới bước lên phi thuyền. Windy đưa cho quản gia Henry tờ giấy nhiệm vụ.

– Tiểu chủ nhân chắc chắn về nó chứ?

– Nếu không Jane và Peter sẽ bảo ba đốt hết sách trong thư viện.

Windy trả lời một cách thẳng tuột như cái máy nói không đứt quãng. Quản gia Henry mỉm cười rồi chọn địa điểm đến để chiếc phi thuyền tự động điều khiển đưa Windy rời khỏi lâu đài. Mọi người ở dưới tầng hầm quay trở lên trên để làm việc của mình một cách bình thường. Riêng quản gia Henry đang tiến tới khu nhà kính để nói chuyện với bà Mary.

– Thưa bà chủ…

– Có chuyện gì sao?

Bà Mary vừa nâng những bông hoa của mình một cách nhẹ nhàng vừa lên tiếng. Bà luôn luôn mặc trang phục ưa thích đó của mình và điềm đạm trước mọi chuyện. Quản gia Henry nhìn bà và lên tiếng.

– Tiểu chủ nhân Windy đã nhận nhiệm vụ ám sát cả một ngôi làng nhỏ cản trở việc xây dựng một khu trung cư mới của tập đoàn.

– Con bé chấp nhận điều đó sao?

Bà Mary vẫn tiếp tục chăm sóc và không quay lại. Quản gia Henry khẽ cúi đầu xuống.

– Vâng, tiểu chủ nhân không còn lựa chọn khác vì nếu không đống sách trong thư viện sẽ bị đốt.

– Đã quá lâu con bé không giết bất kì ai cả. Windy khác biệt với mọi người rất nhiều vì con bé không hề ưa thích việc chém giết. Nên chắc chắn…

– Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.

Quản gia Henry đã hiểu ý chủ nhân của mình và nhanh chóng trả lời. Bà Mary dặn dò thêm.

– Hãy dọn sạch sẽ đừng để ông ấy biết được.

– Vâng.

Cúi đầu và quản gia Henry rời khỏi phòng. Bà Mary đứng dậy tiến tới cái bàn kính ngồi xuống và kiểm tra mọi dữ liệu trong máy tính đặt trên bàn.

– Rồi con sẽ ổn thôi nhóc. Đã đến lúc con phải chấp nhận mình là một sát thủ.

Lúc này Windy đang trên đường đến một ngôi làng nhỏ nằm gần một con sông ở ngay ngoại ô thành phố X. Chiếc phi thuyền được Windy đỗ ngay ở đầu làng, Windy bước xuống trong trang phục một chiếc áo sơ mi hồng cộc tay được sơ vin dưới chiếc quần short bò với dây vắt chéo. Windy kéo găng tay vải màu trắng của mình cẩn thận rồi cầm theo quyến sách tay buông xuôi theo dọc người. Bước thật chậm vào ngôi làng, Windy dừng lại và ngước lên nhìn tấm biển bằng gỗ.

– Làng Fairy………….đúng là ngu ngốc.

Windy bước vào trong làng, mọi người chú ý tới cô bé ăn mặc nhìn có vẻ quý tộc và đặc biệt là mái tóc bạc kì quái cùng đôi mắt xanh blue trong veo. Nhóm trẻ đã chạy lại gần Windy, có đứa bằng tuổi, có đứa nhỏ hơn và cũng có đứa lớn hơn. Chúng muốn dò hỏi và làm quen nhưng ngay lúc đó Windy đã từ từ đưa tay lên cô bé tháo găng tay bên phải ra và trong tích tắc Windy đã giết hết một lượt lũ trẻ đó chỉ bằng những kỹ năng cơ bản của một sát thủ. Những đứa trẻ ngã xuống làm người lớn ngạc nhiên chạy đến thì máu chảy lênh láng ra. Họ thấy Windy với bàn tay phải nổi gân và móng tay nhọn hẳn ra vẫn còn đang dính máu của lũ trẻ.

– Mày là cái quái gì vậy?

– Đồ quái vật.

– Giết nó đi.

Họ chửi rủa Windy và định xông lên giết cô bé nhưng Windy nhảy lên, cô bé đá nhẹ và một cây gậy sắt gần đó bay lên. Windy cầm cây gậy sắt đó và đâm chết từng người một, máu bắn tung tóe lên người của Windy nhưng khuôn mặt đó vẫn lạnh lùng. Ngoài đường bây giờ xác chết la liệt, máu chảy lênh láng. Windy từ từ đi từng nhà một để xem còn ai không, cô bé đã định rời đi nhưng phát hiện ra có một đứa trẻ còn sống, nó đang ngồi thu mình sợ sệt trong một cái góc. Windy nhìn làm nó sợ run người và rồi nó khóc thét lên trong tiếng nấc.

– Mọi người….chị ơi mọi người……….

Windy không nói gì, cô cầm thanh sắt nhọn dơ lên và đứa bé mở to mắt sợ hãi vô cùng. Windy đã đâm chết đứa bé, ánh mắt cô bé lạnh lẽo và vô hồn. Mùi tanh của máu làm cô bé thấy buồn nôn. Windy nhanh chóng lau tay bằng khăn rồi đeo găng tay vào, áo sơ mi của cô bé thấm đẫm rất nhiều máu rồi. Windy đổ xăng quanh ngôi làng nhỏ và rồi châm lửa. Nhìn ngọn lửa cháy phừng phừng Windy đã quay lưng bước lên phi thuyền. Windy rời khỏi đây nhanh chóng và không để lại bất kì dấu vết nào.

Tối hôm đó, Windy là người về nhà cuối cùng và cô bé cũng mất tăm luôn. Mọi người trong nhà không ai thấy Windy đâu cả. Trong bữa tối, hôm nay ông James có trở về nhà.

– Windy đâu?

– Tiểu chủ nhân đã biến mất suốt từ lúc trở về.

Quản gia Henry báo cáo. Mọi người không ai biết lí do vì sao ngoại trừ bà Mary và quản gia Henry. Peter ngước nhìn quản gia Henry.

– Con bé có chuyện gì sao?

– Hay tại nhiệm vụ hôm nay?

Michael thắc mắc, cậu nhóc 5 tuổi cũng lo cho cô chị của mình lắm. Jane nhìn mọi người.

– Có mỗi nhiệm vụ mà. Windy sẽ xử lí nó dễ dàng.

– Là xóa sổ cả một ngôi làng.

Bà Mary nói thêm vào, mọi người ngạc nhiên. Windy đã bỏ giết người lâu rồi, nhiệm vụ nào cô nhóc làm cũng chỉ là gián tiếp cho uống thuốc và rất nhẹ nhàng. Trong khi đó Windy thì bỏ làm nhiệm vụ mấy tháng rồi mà bây giờ quay lại cô bé phải giết cả một ngôi làng vô tội. Hỏi sao không vậy?

– Sao lại để con bé nhận nhiệm vụ đó?

Ông James hỏi thì quản gia Henry trả lời.

– Đó là nhiệm vụ duy nhất còn sót lại và tiểu chủ nhân nói nếu không làm sẽ bị đốt hết sách trong thư viện.

– Mau tìm con bé. Ta không muốn con bé bỏ bữa.

– Vâng.

Quản gia Henry cúi đầu ồi rời khỏi phòng ăn. Mọi người tiếp tục bữa tối và không nói thêm câu nào. Lạ là hôm nay anh chàng Killer ồn ào lại im lặng.

Tại khu tầng hầm của lâu đài, một căn phòng bí mật mà ít ai để ý, nói đúng hơn đây từng là nhà kho cũ nhưng đã bỏ hoang. Một bóng người ngồi trong căn phòng này. Ngay lúc đó đèn bỗng được bật lên và sáng bừng. Quản gia Henry nhìn cảnh tượng trong phòng, đồ đạc thì ngổn ngang, vỡ tan tành. Và kì lạ thay nơi nhà kho bỏ hoang này lại là một căn phòng có giường, có tủ sách, có mọi thứ đầy đủ cho một căn phòng có người ở. Quản gia Henry thầm nghĩ có lẽ tiểu chủ nhân của ông tự dọn dẹp căn phòng này cho mình nhưng nay mọi thứ đều bị đập phá. Và Windy đang ngồi trên nền ngổn ngang này dựa lưng vào góc tường, hai tay đặt lên đầu gối, mặt gục xuống. Mái tóc bạc lòa xòa xuống sàn gạch. Quản gia Henry nhìn cảnh tượng này mà đau lòng, bỗng ông nhận ra rằng tay Windy đang nhỏ máu và chạy ngay đến mặc cho những mảnh thủy tinh vẫn đang vương vãi quanh đây. Quản gia Henry đã bị những mảnh thủy tinh cứa vào cổ chân nhưng ông mặc kệ nhanh chóng tiến tới chỗ Windy đang ngồi.

– Tiểu chủ nhân, cô không sao chứ? Vết thương…..

Và quản gia Henry cứng họng khi Windy ngước lên nhìn mình, khuôn mặt cô bé dính rất nhiều máu và không phải máu của cô bé, chiếc áo sơ mi cũng bị máu thấm đẫm, chân cũng có máu, một bên giày đã tuột và lòng bàn chân trần kia bị những mảnh thủy tinh cứa vào cũng vẫn đang rỉ máu. thì khỏi nói vì nó bị thương rồi. Hai chiếc găng tay bị máu từ vết thương thấm đẫm. Quản gia Henry biết tiểu chủ nhân của mình lúc này đang khóc, đang gào thét nhưng tất cả đều không biểu hiện ngoài mặt và ông đã bế Windy chạy lên nhà trên. Khi quản gia Henry chạy qua hành lang đến khu y tế thì mọi người từ phòng ăn có thể thấy và ngạc nhiên vô cùng. Tại phòng y tế thì mấy cô hầu gái đang rửa vết thương cho Windy, họ làm cẩn thận để Windy không đau và tránh nhiễm trùng. Bà Mary chạy vào phòng.- Đã có chuyện gì vậy?

– Tiểu chủ nhân Windy đã….

– Con không sao chứ Windy?

Mọi người thấy bà Mary rất hoảng hốt và lo sợ khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày. Windy không nói gì chỉ cúi xuống nhìn bàn tay phải vừa được lau sạch máu của mình.

– Con bé đã khóc….

Windy lên tiếng nói mấy lời kì lạ làm chẳng ai hiểu gì cả. Mọi người nhìn cô bé ngạc nhiên. Windy nói tiếp, giọng nói có chút đau đớn.

– Con bé đã khóc và sợ hãi….nó đã muốn cầu cứu con nhưng…..Con đã giết nó mất rồi…….Con đã giết nó mất rồi…….

Windy đã khóc và bà Mary ôm cô con gái mà bà yêu thương nhất trong số những đứa con của mình vào lòng. Windy đã khóc ướt đẫm bờ vai của bà Mary. Mọi người đều thấy Windy thật tội nghiệp. Một lúc sau đó họ đã băng vết thương và thay trang phục cho Windy rồi đưa cô bé về phòng. Bà Mary đã nán lại nhìn con gái mình đang nằm trong chăn ngủ và vuốt nhẹ mái tóc của cô bé.

– Đừng suy nghĩ về nó nữa Windy, con sẽ vượt qua được tất cả thôi. Hãy mạnh mẽ.

– Vâng.

Nói rồi Windy đã nhắm mắt và ngủ một giấc để quên đi tất cả mọi thứ. Lúc này mọi người đều tập trung ở phòng họp của gia đình. Bà Mary là người lên tiếng đầu tiên.

– Con bé ở đâu và tại sao lại như vậy?

– Tiểu chủ nhân ở trong căn nhà kho cũ dưới tầng hầm. Có vẻ tiểu chủ nhân đã sửa sang lại nó và rồi đồ đạc trong phòng đã bị đập vỡ lung tung.

– Không thể tin được. Con bé trở nên như vậy từ bao giờ không biết.

Sam lên tiếng, cậu ngạc nhiên vì cô em gái của mình rất nhiều. Mọi người thở dài. Michael nhìn cả nhà.

– Con sẽ lo việc này. Con sẽ giúp cho chị Windy trở về như trước đây.

Michael mỉm cười tự tin làm mọi người ngạc nhiên hơn nữa. Cậu bé út này có tuyệt chiêu gì chăng? Nhưng có lẽ không cần đợi Michael ra tay rồi. Đêm đó đúng là đêm dài khó ngủ của mọi người. Trên hành lang dài, Peter cùng những người em của mình đang đi về phòng ngủ.

– Kill đừng có dở trò và nếu có làm thì hãy lột bỏ cái mùi nước hoa đó đi.

Peter lườm thằng em đào hoa của mình. Jane và Sam lắc đầu với ông anh của mình mất thôi. Michael nhìn Killer.

– Anh Kill lại dở chứng đào hoa nữa sao?

– Michael tốt nhất em đừng nên quan tâm.

Jane cốc nhẹ đầu cậu em út rồi nhanh chóng kéo cậu em về phòng để còn đi ngủ. Họ đã phòng ai người ấy về, riêng Killer thì đã về phòng vứt ngay cái áo sơ mi trắng trên người rồi mặc cái khác vào. Cậu ta tiến tới phòng của Windy. Nói chung trong gia đình Killer rất hay trêu trọc Windy làm cô bé nhiều lần tức chết không làm gì được.

– Đừng có lại gần…cái mùi đó vẫn còn nồng.

Windy vẫn nhắm mắt nhưng cô bé biết được ai vừa bước vào phòng mình. Killer khẽ nhếch miệng cười tiến tới giường của cô em gái của mình.

– Có lẽ anh nên dạy dỗ lại em cho cẩn thận thì phải.

– Mùi này là từ 3 người con gái. Và cũng chỉ vừa thôi, xem ra anh vẫn đào hoa như ngày nào. Chính vì vậy trong số anh chị em tôi ghét anh nhất.

Windy quay lại nhìn Killer, trước mặt người anh của mình cô bé luôn cứng rắn không để lộ điểm yếu và cũng chẳng nhí nhắng cười nói như bình thường.

– Lí do em trở nên như vậy đâu phải do giết một đống người như vậy phải không em gái?

– Anh….

Windy ngạc nhiên vô cùng, Killer tiến đến và chặn cô em gái của mình nằm xuống. Cậu ta nhìn cô em của mình.

– Em làm tổn thương đến cả cơ thể của mình chằng qua vì muốn mọi người đừng thúc ép em giết người thôi nhóc. Em muốn có thời gian rảnh để đọc hết mấy cuốn sách trong thư viện. Đúng chứ em gái?

– Sao anh lại…? Thậm chí tôi còn…

Windy ngạc nhiên vì cô bị nói trúng tim đen luôn. Killer mỉm cười ma ranh, cậu ta hôn nhẹ lên chán của Windy rồi đứng dậy.

– Hẹn gặp em vào ngày mai. Lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Killer rời khỏi phòng và cánh cửa khép lại. Windy ngồi dậy và nhìn về phía cánh cửa, cô bé điên tiết lên. Cứ mỗi lần Killer tìm đến cô là y như rằng sẽ làm cô không tức điên thì tức chết mất. Windy lại thua ông anh của mình.

—-Hết Chương II—-