Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34: Đấu Giá 1 tại
dualeotruyen.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiếp mời của buổi đấu giá Thanh Bách đã nhận được rồi, anh vừa nhìn một lượt liền ném thẳng lên bàn.
Thế Quang đúng là biết cách bày đủ trò, một buổi đấu giá bình thường cũng làm thành một buổi tiệc long trọng của giới thượng lưu cho được.
Lưu Thanh Bạch lại gọi Mỹ An lên, lần này không phải là khi không kiểm chuyện nữa, anh đưa tài liệu về đối thủ, các rủi ro trong buổi đấu giá cho Mỹ An, anh muốn cô làm một bản thống kê cho anh, cũng như mức giá phù hợp nhất mà Bách Niên có thể đấu giá.
“Nếu tôi có chỗ không hiểu trong đây thì làm sao?” – Mỹ An vừa nhìn qua một chút, thật ra có nhiều cái cô thuật ngữ chuyên ngành cô không biết.
“Không hiểu? Ngồi xuống đó đi, cẩn thận xem qua một lượt, chỗ nào không hiểu thì hỏi liền” – Thanh Bách nhàn nhạt nói.
“Hả? – Mỹ An ngơ ra mấy giây, ý anh là bảo cổ ở tại đây làm việc luôn à? Đừng nói là cô, có ai mà làm việc thoải mái dưới loại áp bức tỏa ra từ người Thanh Bách chứ. “Ngồi xuống” – Thanh Bách hất cằm về ghế sofa ra lệnh.
Mỹ An thở dài không thể chống cãi lại, yên tĩnh ngồi đó xem tài liệu, chỗ nào cô không hiểu chỉ cần lên tiếng Thanh Bách sẽ tận lực giải thích.
Cả hai cũng chẳng ai nhìn về đối phương, cứ bình thản như thế mà giao tiếp.
Minh Thái vừa đi mở cửa bước vào nhìn thấy khung cảnh hai người mỗi người một góc nhưng lại cho người ta cảm giác ăn ý khó tả, biết điều từ rút chân lại.
Gió yên biển lặng chính là điều cầu mưu cầu ở cái công ty này.
“Anh nói xem, chúng ta có bao nhiêu cơ hội thăng?
“Không có chuyện thua” – Thanh Bách cong môi, một khi anh đã muốn thứ gì thì nó không thoát được anh.
Anh nhất định thắng chỉ xem là thẳng theo cách nào thôi.
“Hiện tại đối thủ thật sự của chúng ta chỉ có ba người, tiềm lực cũng không thua kém chúng ta lắm” – Mỹ An biết anh tự tin cũng biết anh có năng lực nhưng cô phải đứng ở trên lập trường của một nhân viên mà báo cáo đầy đủ.
“Về tìm hiểu cho kỹ, soạn ra một bản đánh giá chi tiết cả ba đối thủ đó và cả thời điểm thích hợp để chúng ta chốt giả” “Anh tin tưởng tôi vậy sao?” – Mỹ An đột nhiên nổi hứng tò mò.
Lưu Thanh Bách thong dong nói:
“Mọi thứ cố làm đều chỉ mang tính tham khảo.”
Mỹ An cũng không lấy làm bất mãn, cô được cho cơ hội thử sức như này đã tốt rồi.
Mỹ An càng nghĩ càng thấy mình quyết định hòa hoãn với Thanh Bách là lựa chọn sáng suốt.
Chỉ cần không động chạm vào mấy chuyện nhạy cảm, Thanh Bách vẫn là một người rất tốt.
Minh Thải nhìn Mỹ An bước ra gật đầu cười với cậu biết đã tới lượt mình, mang theo máy tính bảng đi vào.
“Tổng giám đốc, tôi đã liên hệ được nhà thiết kế Julia Celine chiếc đầm anh muốn sẽ được chuyển đến sớm thôi” – Minh Thái mở bản thiết kế trên máy tính bảng đưa cho Thanh Bạch xem.
Thanh Bách bỗng dưng tưởng tượng đến người mặc chiếc đầm này lên hẳn sẽ rất lộng lẫy.
Biểu tình trên mặt cũng tốt hơn, nhẹ giọng hỏi:
“Giày và trang sức đã liên hệ xong chưa?”
“Xong hết rồi, chậm nhất là ngày mai học sẽ giao đến”
Thanh Bách càng nhìn mẫu thiết kế này lại càng nảy ra một số chủ ý, chiếc đầm này có cổ khoét sâu, chất liệu vải lại là ánh kim, không quá chói mắt nhưng vẫn đủ nổi bật.
“Sợi dây chuyền kim cương tôi mua tháng trước trong lần đi công tác Italy hiện tại đã để đâu rồi?”
Minh Thái bị anh hỏi bất ngờ cũng phải ngờ ra mấy giây cổ lục tìm trong đầu của mình mới chợt nhớ ra:
“Vẫn luôn ở trong ngân hàng, nếu anh cần tôi sẽ đích thân đi lấy.”
“Được, phiền anh rồi” – Thanh Bách nghĩ sợi dây chuyền đó đính trên chiếc cổ nõn nà kia lại càng xinh đẹp.
Thanh Bách có một két sắt tại ngân hàng chuyên để chứa các trang sức có giá trị ít khi dùng đến, két sắt này anh hoàn toàn tin tưởng giao cho Minh Thái quản lý.
Nhìn bề ngoài Minh Thái và Thanh Bách có vẻ rất là quan hệ ông chủ nhân viên không được tốt đẹp nhưng bọn họ lại vô cùng xem trọng đối phương.
“Tổng giám đốc, những cái này là chuẩn bị cho.” – Không biết sao Minh Thái có linh cảm không phải cho Linh Chi.
“Tôi sẽ tham dự buổi đấu giá của chủ tịch Quang cùng với Mỹ An”
Minh Thải “ồ” lên một tiếng coi như đã hiểu, sau đó trước khi định ra ngoài không nhịn được quay lại nhắc nhở một cậu:
“Thanh Bạch, anh đừng quên mình còn một cô Linh Chi nhé, tôi biết anh với Mỹ An là công việc nhưng anh xem xét cho cẩn thận.”
Lưu Thanh Bách tất nhiên biết Linh Chi sẽ không để yên chuyện này, hiện tại thì anh nghĩ chưa ra nên xử lý thế nào nên cứ đi bước nào tính bước đó vậy. Không ngoài dự đoán, Linh Chi sau khi hay tin Thanh Bách mạng Mỹ An đi dự buổi đấu giá liền chạy đến ôm lấy anh nũng nịu, thiếu chút nữa là vừa khóc vừa than.
“Linh Chi, em đừng làm loạn nữa, đây là công việc” – Thanh Bạch day day trán.
“Công việc? Anh viện cái cớ này nhiều lắm rồi đấy, anh quên cô ta đã từng làm rồi gì?” – Linh Chi uất ức nói – “Anh đối với cô ta còn tốt hơn trước đây, anh nói anh muốn dày vò cô ta, em thấy không giống, anh…!anh…”
“Anh làm sao?” – Thanh Bách nhàn nhạt hỏi.
Linh Chi không thèm nói nữa mà trực tiếp chảy nước mắt luôn rồi, điều cô không dám nói ra chính là Thanh Bách đã có tình ý với Mỹ An.
Cô làm nhiều chuyện như vậy, đến dung nhan trên mặt cũng đã hy sinh, anh không thể đối xử với cô như thế.
“Hức…!hức…!anh không được phép đối tốt với cô ta, anh chỉ được là của em thôi”
Lưu Thanh Bách vô cùng đau đầu, hít vào thở ra mấy hơi để giữ bình tĩnh, anh bước tới ôm lấy Linh Chi dỗ dành.
“Được rồi, nín đi nào, em nghĩ mình còn nhỏ lắm sao mà cứ nói khóc là khóc.”
“Em không khóc anh sẽ quan tâm em à? Anh trực tiếp chỉ dẫn cho cô ta, còn thường xuyên ở sau lưng em đi riêng với cô ta bây giờ còn ngang nhiên công khai nắm tay nhau đi dự tiệc.
Anh và cô ta đúng là ngày càng quá đáng!”
“Linh Chi” – Thanh Bách lạnh giọng, anh không ở đây để nghe cô chất vấn về những chuyện anh làm.
Linh Chi cũng tự biết mình lỡ lời, vội rút vào lòng anh tỏ ra nhỏ bé:
“Anh mang em theo có được không? Em đã lâu rồi không xuất hiện cùng anh trước mặt mọi người”
Thanh Bách lắc đầu, dù anh không đồng ý với Linh Chi cô cũng chắc chắn sẽ tìm cách đến buổi tiệc.
Nếu chuyện xảy ra như thể thì ai cũng mất mặt hơn nữa, Linh Chi vừa an phận mấy ngày, Mỹ An cũng làm việc thuận lợi hơn, anh cũng không đành phá vỡ cục diện đang cần bằng này.
“Được rồi, giờ ngoan ngoãn đi rửa mặt, anh còn làm việc.”
Linh Chi vừa bước ra ngoài đã thấy Mỹ An cùng Minh Thái đang đứng nói chuyện, tức giận không kịp giữ được xông tới muốn túm lấy Mỹ An.
Cũng may Minh Thái phản ứng nhanh chắn giữa hai người, giả là nói:
“Cô Linh Chi đừng nói, Mỹ An là tôi gọi lên, tôi có chút chuyện cần nói với cô ấy, không phải tìm tổng giám đốc đầu”
Linh Chi nghe vậy “hừ” một tiếng rồi lườm Mỹ An một cái sau đó vào thang máy.
“Trợ lý Minh Thái, anh nói dối không chớp mắt luôn đó” – Mỹ An vỗ tay mấy cái.
Minh Thải lắc đầu thở dài:
“Tôi không nói dối thì có yên ổn không, thôi cô mau vào trong đi, tổng giám đốc đang đợi”
Mỹ An khi nãy đã nghe được một phần chuyện anh với Linh Chi nói với nhau, nảy lên chút ý trêu chọc:
“Anh cứ cho Linh Chi đi cùng đi, chỉ cần cô ấy không làm ảnh hưởng công việc là được
“Rộng lượng nhỉ?” – Thanh Bách nhướng mày nhìn cô.
Rộng lượng? Cô là gì mà có thể nói đến chuyện rộng lượng hay không, mặc dù nghe hai người kia anh anh em em trong lòng cô cũng thấy khó chịu nhưng biết sao được.
“Tôi thì có chuyện gì được, chỉ cần đừng cắt mấy phần tham dự của tôi là được.”
“Xe bus”.
“Không được!” – Minh Thải đột nhiên phản ứng gay gắt – “Tôi bắt xe cho cô, mấy thứ này không cầm lung tung trên xe bus được đâu”.
“Giá trị những thứ tôi đang cầm lớn lắm hả?” – Mỹ An ý thức được đồ trên tay mình xem ra không tầm thường rồi.
“Không phải là lớn đơn thuần đầu, là rất lớn luôn.
Tổng giám đốc tự tay chọn cho cô đó”.
Mỹ An ngồi trong xe taxi hai tay ôm chặt mấy túi đồ, lâu rồi cô mới có cảm giác cầm đồ giá trị trong tay hơn nữa còn vì câu nói do Thanh Bách tự chọn của Minh Thái mà Mỹ An không khỏi căng thẳng.