Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: 1: Cậu Không Dám Chơi À tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
01
Cơn gió mùa hè thổi qua mặt trời đang lặn về phía tây đường phố, ve sầu vẫn như cũ gây ồn ào không ngừng bên cạnh những cây long não xanh.
Ở bên trong phòng riêng, một nhóm thiếu nam thiếu nữ đang trò chuyện rôm rả.
“Thầy Lý Đầu Nhi thật sự vì lần gặp mặt này của chúng ta mà hao tổn nhiều tâm huyết lắm đấy, nhìn xem quán ăn này sang trọng như thế nào đi!”
“Nếu hôm nay không ăn hết được tiền trong ví của thầy ấy, tôi không mang họ Triệu nữa!”
“…!thì cậu vốn dĩ có phải họ Triệu đâu?”
“Nói thầy Lý Đầu Nhi nhưng mà người đâu rồi? Sao lại không đến vậy?”
“Nghe nói thầy ấy đích thân đi mời Thu Diệc Diệu.”
“Cái gì, Diệu ca cũng tới hả?!”
“Không phải là nếu có Khương ca thì Diệu ca tuyệt đối sẽ không tới ư?”
Nói đến hai vị kỳ phùng địch thủ này, cuộc thảo luận của mọi người lắng xuống chuyển sang sôi nổi nhìn lớp trưởng Khương Nặc, người đang điều chỉnh âm thanh ở phía bên phải của phòng ăn.
Chỉ thấy hắn mặc một chiếc áo phông chữ T màu đen, đơn giản nhưng thanh lịch, phóng khoáng.
Trên cổ đeo một chiếc tai nghe chùm đầu, đứng ở trước thiết bị để điều chỉnh âm thanh, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại ấn xuống phiếm nào đó hoặc là di chuyển một thanh trượt.
Ngũ quan của hắn có đường nét rõ ràng, ánh mắt thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng hành động thì luôn làm người ta cảm thấy có một cảm giác bất cần.
Khương Nặc chú ý tới ánh mắt của mọi người, hắn nhướn mày cất lên giọng nói lạnh lùng, “Có chuyện gì vậy?”
Mọi người vừa định nói là không có việc gì, không có việc gì hết, Khương ca cứ tiếp tục đi thì nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra.
Chủ nhiệm lớp Lý Đầu Nhi với thân hình tròn vo xuất hiện ở trước cửa, là một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, đầu đầy mồ hôi, đưa tay đẩy cặp kính vì ướt mà trượt xuống dưới, “Tất cả đều đến rồi ư? Đông đủ rồi chứ?”
Đằng sau lưng ông là một kẻ trông biếng nhác, suốt một kì nghỉ hè không gặp thế mà tóc của cậu ấy đã được nhuộm thành màu vàng nhạt.
Đối với một người bình thường mà nói, nhuộm màu tóc này chẳng khác gì biến bản thân trở thành một công nhân độ tuổi thanh niên mới lên thành phố.
Nhưng vì được đặt ở trên đầu của Thu Diệc Diệu cùng với làn da trắng trẻo và khuôn mặt tuấn tú nên thoạt nhìn còn nghĩ là một ngôi sao nào đó đang ra đường.
“Đều đến hết cả rồi ạ.” Lớp phó học tập Lương Lộc vừa nhìn thấy Thu Diệc Diệu thì đôi mắt lập tức sáng lên, cô vui mừng ra mặt, vội vàng đáp lời của thầy Lý Đầu Nhi, chào hỏi với ông.
Lương Lộc thích Thu Diệc Diệu, mọi người trong lớp ai cũng đều biết chuyện này.
Tuy học kỳ trước Lương Lộc đã tỏ tình với Thu Diệc Diệu nhưng bị từ chối, cô vẫn cứ kiên trì đeo bám để theo đuổi nam thần.
“Thầy phải vất vả lắm mới đưa được vị đại Phật này tới đây đấy.” Thầy Lý Đầu Nhi nghiêng người nhìn Thu Diệc Diệu, lại nói, “Nếu đã đến đông đủ hết cả rồi thì mọi người cứ ngồi vào chỗ trước đi, thầy chỉ meo đơn giản hai câu*, khụ, không phải, là nói hai câu thôi.”
*Năm 2021 có hình ảnh của một chú mèo ngồi ở trước micro đã trở nên nổi tiếng, thế nên nó trở thành một cái meme “Tôi đến để meo meo vài lời.”
Để bắt kịp xu hướng của giới trẻ và tìm hiểu xem học sinh của mình suy nghĩ như thế nào, thầy Lý Đầu Nhi dạo gần đây xem các video ngắn có hơi nhiều, lần này có vẻ quá mức nhập tâm rồi.
Phía bên dưới phát ra một trận cười khúc khích.
“Thu Thu! Tới đây này!”
Trần Gia Huy đã dành sẵn một chỗ ngồi tốt cho Thu Diệc Diệu, cậu ấy cố ý giúp cho Thu Diệc Diệu ngồi cách xa lớp trưởng, miễn là để cho hai người không đánh nhau nếu như nói lời không hợp.
Thu Diệc Diệu khẽ gật đầu, không chút biểu cảm đi sang.
Một kỳ nghỉ hè không tốt đẹp gì lắm.
Bởi vì nghỉ ở nhà nên mỗi lần Thu La Phàm cãi nhau với Đinh Lan thì cậu đều ở đấy.
Luôn luôn có những cuộc cãi vã không dứt làm cho ngôi nhà như bao phủ một tầng mây đen u ám, các cuộc cãi vã ấy còn thường kéo từ mối quan hệ giữa hai người họ lan sang Thu Diệc Diệu.
Mỗi lần đều là Thu Diệc Diệu cụp mi đáp lại, cậu có cảm giác rằng nếu như cậu cũng tham gia vào thì gia đình này sẽ hoàn toàn tan nát.
Buồn bực, cậu chỉ có thể nhốt bản thân mình trong phòng, đeo tai nghe lên để chơi game.
Vừa rồi đang hăng hái đánh những trận đẫm máu trong game thì Thu Diệc Diệu nghe thấy tiếng chuông cửa, mang theo phẫn nộ đầy người đi ra thì thấy thầy Lý Đầu Nhi mồ hôi nhễ nhại đứng ở trước nhà của cậu, mi mắt của cậu giật giật hai lần.
Cậu không muốn đến buổi họp lớp một chút nào cả.
Đối với việc trong lớp từ trước tới giờ cậu đều không quan tâm đ ến, năm đầu cấp vừa rồi cậu vẫn luôn đặt mình bên ngoài việc lớp, cái gì mà lớp có đoàn kết hay không đoàn kết, cũng chẳng liên quan đến cậu.
Nhưng nếu như thầy Lý cứ luôn quấy rầy để thuyết phục mà không chịu đi, không khéo chạm mặt ba mẹ của cậu khi về nhà vậy thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
—— Cũng không phải là cậu sợ thầy Lý sẽ báo lại ở trong trường cậu luôn gây chuyện, mà là cậu sợ thầy Lý nhìn ra được gia đình của cậu không hoà hợp.
Cậu không muốn thu hút về những ánh nhìn thương hại vô nghĩa.
Khương Nặc đã điều chỉnh xong micro nên đưa cho thầy Lý Đầu Nhi, thầy Lý cầm mic, “Alo alo” hai tiếng, chất lượng âm thanh kỳ diệu của mic vang vọng trong phòng riêng một vài giây.
Điều Thu Diệc Diệu phiền nhất chính là loại “súp gà*” cổ vũ tinh thần này, nhưng mà thầy Lý thì cực kì thích làm như thế
*Chicken Soup for the Soul Entertainment là công ty truyền thông, hàng tiêu dùng và self-help của Mỹ.
Công ty được biết đến với vai trò đơn vị phát hành bộ sách Hạt giống tâm hồn (Chicken Soup for the Soul) – tập hợp những câu chuyện truyền cảm hứng có thật trong cuộc sống.
Cậu mở game trên điện thoại ra để vào trận nhưng khói từ nồi súp gà hầm nóng hổi kia vẫn còn đang bay bổng vọng lại.
“…!có được tình bạn ở trường cấp ba là vô cùng đáng quý, có khả năng người nào đó sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời.
Vậy nên các em nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau để nuôi dưỡng thêm tình bạn…”
Tay của Thu Diệc Diệu run lên, bang một tiếng, nhân vật vừa mới bắt đầu trò chơi đã chết rồi.
Trân quý cái mông ấy.
Thu Diệc Diệu mắng ở trong lòng một câu, thoát khỏi trò chơi trên điện thoại, tầm mắt của cậu vô thức đưa tới thầy Lý đang đứng ở trong ánh đèn phía sau Khương Nặc.
Còn là bạn cả đời? Đây là cái ác mộng gì vậy? Cậu chỉ mong mau chóng tốt nghiệp để có thể đến nhanh đi nhanh thôi.
Thầy Lý Đầu Nhi phát biểu xong thì đứng dậy muốn đi khỏi.
“Thầy Lý, thầy không muốn cùng bọn em dùng bữa sao?” Một bạn học hỏi.
“Thầy không ăn đâu.” Thầy Lý Đầu Nhi xua xua tay, “Mục đích chính của hôm nay là vì các em thôi, lớp của chúng ta không phải luôn thiếu đoàn kết hay sao, thầy sợ mình ở đây thì mấy đứa sẽ không buông tha cho thầy mất, tất cả chơi vui nhé!”
Trước khi đi thầy Lý vẫn không an tâm với Thu Diệc Diệu nên mới đi tới nói chuyện riêng với cậu vài câu.
“Hôm nay họp lớp cũng không dễ, em ở lại lâu một chút nhé, tâm sự với các bạn, cùng chơi trò chơi.
Còn nữa, tóc của em——” Thầy Lý Đầu Nhi nhìn mái tóc màu vàng nhạt trước mắt, “Nghỉ hè có như thế nào thì thầy cũng không quản lý em, nhưng nhớ rõ là phải nhuộm đen lại khi khai giảng xong đấy nhé.”
Cũng khó cho thầy Lý, trong lòng cậu biết lớp học này muốn thành tích thì không có thành tích, muốn đoàn kết thì cũng không đoàn kết, lại còn phải gặp một đứa không ra gì như cậu.
Thiếu niên nghiêng người tựa vào ghế, lười biếng đưa tay lên vẫy vẫy.
Ban cán sự lớp theo yêu cầu của thầy Lý Đầu Nhi nên chuẩn bị rất nhiều cho buổi họp lớp này.
Thu Diệc Diệu vừa mới ăn không được mấy miếng cơm thì bọn họ đã tuyên bố tiến đến phần tiếp theo của buổi tiệc, tham gia trò chơi.
“Cạch” một tiếng, đèn chính bị tắt đi, chiếc đũa Thu Diệc Diệu vừa mới đưa ra giờ đây lơ lửng giữa không trung, đùi gà mà cậu nhắm tới cũng chẳng còn thấy rõ là nó đang nằm ở chỗ nào.
Giỡn cái gì vậy?!
Gần đây tâm tình của Thu Diệc Diệu không tốt, hôm nay còn rất tệ, cậu xoay đầu nhìn xung quanh phát hiện cái tên đầu sỏ gây tội chính là lớp trưởng của lớp bọn họ, Khương Nặc.
Cậu và Khương Nặc có thể nói là như nước với lửa, bất đồng khó hoà hợp với nhau, từ khi bước vào phòng học của lớp 3* Thu Diệc Diệu đã hiểu ra được chuyện này.
Cậu không thích việc nhìn Khương Nặc thanh cao tự phụ và Khương Nặc cũng không quen nhìn cậu ngả ngớn, buông thả.
*Lớp số 3 của năm 2, là khối lớp 11 ở trường bên mình, tương tự như lớp 11A, 11B thì ở đây sẽ là 2-3, 2-8, 2-1 nhưng mình sẽ đổi sang lớp 11-3, 11-8, 11-1 cho dễ hiểu hơn nha.
Cả hai người mãi mãi đứng ở mặt đối lập với nhau.
“Mở đèn lên.” Giọng điệu của Thu Diệc Diệu lạnh lùng, có thể nghe ra được tâm tình lúc này đang cực kỳ khó chịu.
“Mọi người đều đang chuẩn bị bắt đầu trò chơi, tắt đèn thì có vấn đề gì?” Thái độ của Khương Nặc vô cùng lãnh đạm, cũng không nghe theo yêu cầu mở đèn của Thu Diệc Diệu.
“Tôi nói lại một lần nữa, mẹ nó cậu có mở đèn lên cho tôi hay không?”
“Tôi cũng muốn hỏi lại lần thứ hai, tắt đèn thì có vấn đề gì?”
Các bạn học ở bên cạnh hít sâu một hơi, cảm thấy tình huống bây giờ không ổn rồi.
Nhưng là vì cả hai anh lớn đối chọi với nhau nên không có một ai dám tới gần.
“Tôi còn chưa ăn xong.” Thu Diệc Diệu nhìn chằm chằm vào người kia trong bóng đêm, tựa như muốn nhìn tới xuyên thủng người ta, gằn từng chữ một nói.
“À, còn chưa ăn xong?” Khương Nặc cười khẽ một tiếng, các bạn học dự cảm là không xong rồi, quả nhiên, họ nghe thấy Khương Nặc cười khẩy bảo, “Lẽ nào tôi đã phạm phải kẻ nghiện thịt heo rồi sao?”
Trong ánh đèn lờ mờ vang lên một tiếng “Phanh” lớn, ghế dựa bị đá văng ra, một dáng người mảnh khảnh đứng dậy.
Các bạn học thấy thế vội vàng lao tới vây quanh Thu Diệc Diệu, “Diệu ca đừng kích động! Khương ca không có ý xấu đâu!”
“Hôm nay lớp 3 của chúng ta họp lớp lần đầu tiên, giữ mặt mũi, giữ mặt mũi đi!”
“Khương ca, Diệu ca chắc cũng không phải cố tình chọc cậu đâu, có lẽ là cậu ấy ăn chưa no thật đấy.”
“Ăn thôi! Để Diệu ca ăn xong đi đã, chúng ta cũng không vội mà!”
Vì thế đèn mới được mở lên một lần nữa, bốn phía sáng trở lại như cũ.
Thu Diệc Diệu ngồi vào chỗ, đã có ngay người ân cần giúp cậu dựng ghế dựa lên.
Cứ như vậy, trước những ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thu Diệc Diệu thong thả ung dung cầm lấy đũa.
Nhưng chỉ vừa mới gắp đùi gà mà ban nãy cậu muốn ăn lên thì lại thấy ghế dựa ở trước mặt bị người khác kéo ra.
Khương Nặc ngồi xuống đối diện, đôi chân dài tuỳ ý duỗi ra phía trước, nhìn cậu.
“Nhìn cái gì?” Thu Diệc Diệu dừng đũa.
Thành thật mà nói, đôi mắt hoa đào có đuôi hơi hếch lên của Khương Nặc khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ đủ để khiến họ bối rối, vô cớ muốn thuận theo hắn.
Chỉ tiếc là Thu Diệc Diệu không phải là người dễ bị mê muội như thế, ánh mắt cậu lành lạnh, cũng nhìn chằm chằm trở lại vào đối phương.
“Tuỳ tiện nhìn thôi.”
Bầu không khí giữa hai người như đang giương cung bạt kiếm, vậy mà Thu Diệc Diệu vẫn bình thản ung dung nhai kỹ nuốt chậm tới mười phút, đến khi cậu chịu cầm lấy khăn ướt lau miệng, mọi người cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm.
Đã đến lúc đi vào phần tiếp theo của buổi tiệc, Lương Lộ tắt bóng đèn chính, Ngô Mộng Tuyết thì lấy từ trong túi ra một hộp bài rồi đặt nó lên bàn.
“Thật hay thách?”
“Đúng rồi.” Lương Lộ gật đầu, “Sau khi đã thảo luận qua với ban cán sự, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc thiếu đoàn kết trong lớp của chúng ta đó là mọi người không hiểu rõ về nhau.
Trò chơi “nói thật hay chọn thử thách” là cách tốt nhất để bồi dưỡng mối quan hệ của chúng ta.”
“Với lại, bộ bài này cực kỳ k1ch thích đó, đảm bảo là mọi người sẽ hài lòng.” Ngô Mộng Tuyết bổ sung thêm.
“Là ý gì? K1ch thích đến thế nào?” Trần Gia Huy lấy một lá trong tay của Ngô Mộng Tuyết về để xem, đọc rồi thì đỏ mặt, “Thử thách, chọn một người ở đây để hôn lưỡi.”
Đám đông náo loạn hẳn lên, có ai đó bắt đầu ồn ào, “Trần Gia Huy! Cậu chọn nó rồi, cậu mở đầu trước đi.”
Trần Gia Huy vội vàng nói, “Không được, còn chưa có bắt đầu trò chơi kia mà! Cái này không tính!”
Ngô Mộng Tuyết rút lá trong tay của cậu ấy về, xào chung với bộ bài, “Thế nào, như vậy có được không?”
Mọi người bắt đầu thảo luận hết sức sôi nổi, hứng thú tưng bừng.
Có bạn học yêu thầm đối tượng nào đó trong lớp, nếu như rút được lá bài này thì nói không chừng có thể nhân cơ hội tốt để phát triển thêm mối quan hệ.
“Tôi không chơi.” Một giọng nam lười biếng cất lên.
Mọi người nhìn theo hướng của âm thanh vừa mới phát ra, lại là Thu Diệc Diệu.
Đối với người như Thu Diệc Diệu, cậu không có chút hứng nào với mọi người trong lớp, mặc cho là có rút trúng lá bài nào đi chăng nữa thì cũng chẳng hề thú vị.
“Cậu đang cố ý gây chuyện với ban cán sự lớp đúng không?” Sắc mặt của La Thiên Địch không vui.
“Không, tôi chỉ không muốn chơi thôi.” Thu Diệc Diệu lười tranh luận với cậu ta.
“Không dám chơi à?” Khương Nặc đứng ở bên cạnh bàn nghiên cứu các lá bài, nghe thấy vậy thì hơi nâng cằm lên nhìn sang cậu.
“Muốn làm rùa đen rút đầu?” La Thiên Địch hùa theo cười nhạo.
Hai người kẻ xướng người hoạ này rốt cuộc là có ý gì đây?
Thu Diệc Diệu hơi nheo lại đôi mắt.
La Thiên Địch là chân chó của của Khương Nặc, cái này thì quên đi, trùng hợp thế nào La Thiên Địch còn thích Lương Lộ mà Lương Lộ lại nhiệt tình theo đuổi Thu Diệc Diệu.
Đây đúng là mấy loại quan hệ đầy cẩu huyết và phức tạp, khiến cho La Thiên Địch tràn ngập ý muốn đối đầu với Thu Diệc Diệu.
Sau năm đầu tiên của cấp ba, trong lớp đã hình thành hai bên thế lực, một phe là của Khương Nặc, La Thiên Địch và đám người khác, một phe là Thu Diệc Diệu, Trần Gia Huy cùng một số người.
Một núi không thể có hai hổ, hai cực đối đầu gay gắt với nhau tựa như là nước với lửa.
Thế nên không trách được chủ nhiệm Lý khổ tâm chuẩn bị rất kỹ vì muốn tổ chức một hoạt động gắn kết mọi người.
Bởi bọn họ không hề đoàn kết, ở đại hội thể thao hay là biểu diễn văn nghệ, dù là trong trường hợp nào thì cũng đều xếp cuối bảng.
Trông thấy chiến tranh lại sắp nổ ra, Lương Lộ và Ngô Mộng Tuyết nhanh chóng ra mặt để dẹp yên mọi chuyện, một điều nhịn thì chín điều lành.
“Được rồi, hôm nay chỉ là chơi để giao lưu bạn bè thôi, chúng ta đừng cãi nhau.
Thiên Địch cậu không cần phải nói chuyện như vậy, Diệu ca cậu cứ chơi trước ba ván thử đi, nếu như thật sự không thích thì có thể không chơi nữa.”
Bên cạnh bàn ăn có một khoảng trống lớn, mọi người tìm một vị trí ở gần đó để ngồi, Trần Gia Huy giúp Thu Diệc Diệu chọn chỗ trống rồi kéo cậu sang.
“Thu Thu, ngồi ở đây này.”
Ngô Mộng Tuyết vừa xáo bài vừa giải thích quy tắc của trò chơi, “Trò thật hay thách này mọi người đều đã chơi qua hết rồi nhỉ? Ở đây có hai bộ bài, một là nói sự thật còn một bộ là thử thách.”
Nói xong Ngô Mộng Tuyết đem tất cả các thẻ bài xáo trộn lên.
“Người anh em, nếu như rút ra cái gì phải cần tới hai người mới hoàn thành thì tôi sẽ chọn cậu đấy.” Trần Gia Huy cong môi nói.
Thu Diệc Diệu mỉm cười nhìn cậu ta hai giây, sau đó gương mặt không còn chút biểu cảm nào, “Nếu rút phải hôn lưỡi mà cậu dám chọn tôi, tôi sẽ không để cho cậu còn sống mà đi ra khỏi chỗ này đâu.”
Ngô Mộng Tuyết hắng giọng, dập tắt tiếng bàn tán để tiếp tục nói về luật của trò chơi, “Chúng ta sẽ chơi số tử thần trước, đó là mỗi người viết một con số trong đầu xuống giấy, phạm vi là từ 1 đến 100, những người khác sẽ phải đoán nó, nếu như ai bị nói trúng thì sẽ thua và chấp nhận hình phạt của trò thật hay thách.”
Luật chơi rất đơn giản, tất cả mọi người ít nhiều cũng đã chơi qua, trò con số tử thần cũng chỉ là dạo đầu, mọi người ai nấy đều mong chờ đến phần hình phạt của trò thật hay thách.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, Thu Diệc Diệu khoanh tay thờ ơ nhìn, cậu cũng chỉ đồng ý chơi ba ván nên không đến mức bị gọi trúng đâu nhỉ?
Ván thứ nhất, La Thiên Địch còn được biết với cái tên “thích k1ch thích” bị gọi trúng, bốc phải thẻ bài nói thật.
Vòng thứ hai, một nữ sinh không có cảm giác tồn tại trong lớp bị chỉ mặt điểm tên, cũng rút được thẻ bài nói thật.
Ván thứ ba —— thật tình mà nói thì Thu Diệc Diệu đã ngủ gật mất rồi, suốt đêm hôm qua cậu làm nhiệm vụ trò chơi thật sự là vô cùng mệt.
“Thu Thu! Đến cậu rồi đấy!” Trần Gia Huy lấy khuỷu tay huých huých cậu.
“Gì cơ?” Thu Diệc Diệu ngẩng đầu, trông thấy Trần Gia Huy đang nở một nụ cười xấu xa nhìn cậu.
“Đến cậu rồi, vừa rồi là 66-69, tôi nói 67, tiếp theo là cậu, 67-69.”
Thu Diệc Diệu: “…”
Quả nhiên, định luật Murphy không phải chỉ là lời nói suông.
Vào thời điểm mà bạn không mong muốn một chuyện gì đó xảy ra nhất thì nó sẽ xảy ra.
Mọi người đều dùng vẻ mặt như đang xem kịch hay để nhìn cậu.
“Còn cần phải đoán nữa sao, hình phạt đi.”
“Ha ha đúng rồi!” Lương Lộ rất vui vẻ, ân cần đem tới một xấp thẻ bài đặt ở trước mặt của cậu, “Cậu rút một lá đi.”
Thu Diệc Diệu rút ra một lá bài, Lương Lộ vừa nhìn nó vừa đọc, “Thử thách – cấm giả vờ yêu đương.
Chọn một người chơi rồi cùng người đó duy trì quan hệ yêu đương trong vòng 6 tháng dưới sự giám sát của mọi người.”
“Ây, cái này được này!” La Thiện Địch không cảm thấy đó là một vấn đề lớn mà hưng phấn xem trò vui.
“…”
Khoé miệng của Thu Diệc Diệu giật giật.
“Làm thế nào để biết ai là người chơi cùng?” Lương Lộ hỏi Ngô Mộng Tuyết.
“Dùng cái này.” Ngô Mộng Tuyết lấy ra một cái bàn xoay, “Kim ở mặt trên chuyển tới ai thì là người đó.”
Thu Diệc Diệu có hơi bất lực ngôn từ khi nhìn vào cái bàn xoay sẽ quyết định số phận của cậu.
Sẽ chọn trúng ai? Cậu không muốn duy trì mối quan hệ yêu đương cho dù bất kể là với ai ở trong lớp, còn tới tận nửa năm.
“Chẳng lẽ cậu muốn làm rùa đen rút cổ à?” Thấy Thu Diệc Diệu chậm chạp không chịu làm gì, La Thiên Địch cố ý khiêu khích cậu.
“Ai sợ chứ? Tự lo lắng cho mình trước đi, nếu như chỉ tới cậu thì phải tính thế nào?” Thu Diệc Diệu lành lạnh nói.
Thu Diệc Diệu tiến lại, tay trái giữ kim đồng hồ, trong lòng tính toán lực cần thiết làm sao cho kim đồng hồ chuyển tới vị trí của Trần Gia Huy.
Cậu cảm thấy nếu như một hai nhất định phải chọn một người để duy trì quan hệ yêu dương trong nửa năm, người kia chỉ có thể là Trần Gia Huy thôi, dù sao thì bình thường mối quan hệ của hai người cũng thân thiết.
Vút – kim quay xoay nhanh, một vòng rồi lại một vòng.
Cuối cùng thì cây kim cũng dần chậm lại, gần như là sắp đứng yên.
Nó loạng choạng lắc lư tiến đến vị trí của Trần Gia Huy——
Sau đó lại đi qua——
Cuối cùng không ngờ lại dừng ở ngay vị trí của Thu Diệc Diệu.
Ơ?!
Không tệ nha!
Sao mà cậu lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ, yêu bản thân chính là sự lựa chọn tốt nhất!
Thu Diệc Diệu quyết định rồi, mặc cho bọn họ có đồng ý hay không thì cậu nhất định dù có bị cắn chết cũng chỉ quay một lần, không thể để cho bọn họ bắt cậu quay lần thứ hai.
“Bảo đảm chữ tín, xong rồi thì thôi, chỉ quay đúng một lần thôi nhé!” Thu Diệc Diệu nói ra như chém đinh chặt sắt.
“…” Nhưng thấy sắc mặt của mọi người tựa như có hơi khó xử.
“Mọi người làm sao vậy? Tôi tự yêu bản thân mình mà!”
“Không phải, Diệu ca, cậu nhìn đi, cây kim không phải đang chỉ cậu, hướng của nó hơi chệch sang phía bên phải một chút, nó đang chỉ vào Khương ca.” Ngô Mộng Tuyết có hơi lúng túng mở lời.
Thu Diệc Diệu nhìn chằm chằm vào chiếc kim đồng hồ, quả đúng là nó có hơi lệnh một chút về phía cậu – nhưng mà khéo thế nào lại đối diện với Khương Nặc đang ngồi ở phía sau.
Tên Khương Nặc này từ khi nào lại ngồi ở ghế sô pha phía sau cậu vậy??
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Nếu không phải vì bên trong phòng tối tăm và vừa rồi còn bị Trần Gia Huy vội vàng kéo sang, chắc chắn không có chuyện cậu ngồi gần với Khương Nặc như vậy!
Thu Diệc Diệu cảm thấy như trên mặt mình đang viết lên ba chữ: Cực kỳ giận.
Trong đầu cậu đang tìm đủ mọi cách để tố cáo cái sự vô lý của bàn xoay này thì chợt trông thấy đôi môi mỏng của Khương Nặc khẽ động, nhẹ nhàng nói ra ba chữ, “Rút lần nữa.”
Ba chữ tuy đơn giản nhưng lại tràn ngập một loại áp lực to lớn.
Khương Nặc tựa vào chiếc sô pha lười, tư thế phóng khoáng tuỳ ý, chiếc áo phông đen chữ T to rộng không che giấu nổi đường cong cơ bắp tuấn mỹ nhưng lại mang theo một loại xa cách, người khác không nên đến gần.
Giờ phút này đôi mắt đen láy không mang theo cảm xúc gì tựa như đang nhìn cậu, phảng phất còn có vẻ khinh thường.
Đệt, giả vờ cái gì chứ?
Tất cả mọi người đều phải nghe theo lời của cậu à?
Suy nghĩ không phục lập tức xuất hiện trong đầu của Thu Diệc Diệu, cậu không muốn có phải không? Vậy thì ông đây càng muốn cậu phải như thế!
Cậu đứng lên, xoay người, đôi cánh tay chống xuống lưng ghế sô pha mà Khương Nặc đang ngồi, cúi người nhìn vào hắn.
Sợi dây chuyền dài ở trên cổ cậu xuýt nữa va vào mặt của Khương Nặc nhưng đã dừng lại khi chỉ còn cách khoảng vài milimet.
“Cậu không dám chơi à?”
Thu Diệc Diệu cố ý học theo những lời mà Khương Nặc đã nói ban nãy, khoé miệng cậu khẽ cong, lộ ra một nụ cười chế nhạo lạnh lùng..