Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 41 tại dualeotruyen.
Ngày lễ tốt nghiệp diễn ra rất suôn sẻ, trừ chuyện lớp A1 ngồi hàng ghế đầu mà nghe mấy bài diễn văn dài mấy chục ngàn chữ đó đến nỗi ngủ gật. Sau đó, đương nhiên là cả lớp bị giáo huấn tới 1 tiếng đồng hồ vì chuyện đó.
Và ngày lớp A1 mong đợi nhất là hôm nay, ngày mấy đứa đi Hawaii chơi. Sáng sớm, tất cả rất hào hứng, chưa tới giờ mà tất cả đều có mặt ở sân bay, kể cả đứa có giờ “cao su” nhất là Băng Hạ cũng đã có mặt cùng cả lớp. Sau đó mấy phút, chị gái giúp tụi nó kéo khách hôm nọ cũng đến, nhưng tụi nó đi riêng. Còn khá sớm, tất cả kéo nhau qua 1 quán cà phê gần đó uống nước chờ tới giờ. Khi tất cả đều uống xong ly nước của mình, ngó lên đồng hồ. Tất cả vội vàng thành toán tiền rồi xách theo hành lý nhanh chóng rời khỏi quán, tiến nhanh vào trong làm thủ tục, gửi hành lý vì còn khoảng 15 phút nữa là bay. Cuối cùng, tụi nó cũng yên vị được trên máy bay đang chuẩn bị cất cánh. Khi máy bay đã bay lên cao, tụi nó mới thoải mái, nằm ngủ vì hào hứng quá nên có nhiều đứa đêm không ngủ được.
Mấy tiếng sau, cả lớp thức dậy, mỗi đứa 1 việc chẳng ai nói ai câu nào. Tới bữa thì các tiếp viên mang đồ ăn cho mọi người. Cả lớp vẫn lặng lẽ, ngồi ăn hết phần ăn của mình rồi tiếp tục việc đang làm. Đến khi máy bay hạ cánh, mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay khiến cả lớp đau người ê ẩm. Tất cả rời khỏi sân bay, đi lấy hành lý của mình và đến khách sạn trường đã đặt phòng.
Bước vào bên trong khách sạn có tên là “Halekulani Hotel”, lớp trưởng ổn định lại lớp, điểm danh rồi đi laya chìa khóa phòng. Trường không đặt phòng đơn mà lại chọn phòng đôi cho lớp và phải ở theo sự sắp xếp của nhà trường. Sau khi chia cặp, lớp trưởng đưa cho từng cặp chìa khóa phòng rồi tất cả vào thang máy để về phòng. Tất cả chia tay nhau trở về phòng rồi chuẩn bị ăn tối.
Tại phòng Lệ Xuân.
Lệ Xuân xếp đồ vào trong tủ gọn gàng, bên cạnh là Cao Kỳ cũng đang sắp xếp đồ đạc vào trong tủ. 1 lát sau, Cao Kỳ xếp xong trước nên cầm lấy quần áo và đi tắm trước, còn Lệ Xuân sau khi đã sắp xếp xong quần áo, liền nằm lên giường nghịch điện thoại chờ Cao Kỳ tắm xong. Bỗng cửa phòng tắm mở hé.
– Tiểu Xuân! Lấy giùm tớ khăn tắm! – giọng Cao Kỳ trong phòng tắm vọng ra.
– Cậu mấy tuổi rồi hả? Có cái khăn tắm cũng quên. – Lệ Xuân đặt điện thoại xuống giường.
Cô lại gần tủ rồi lục, lục hết các ngăn mãi không tìm thấy cái khăn tắm đâu liền lên tiếng hỏi.
– Cậu để cái khăn tắm ở đâu thế? Tớ tìm mãi không thấy. – Lệ Xuân vừa lục vừa nói.
– Cậu tìm tiếp đi! – giọng Cao Kỳ vang lên.
Và…
– Á…! – Lệ Xuân la lên.
– Cậu bé miệng thôi! Lủng màng nhĩ của tớ rồi này! – Cao Kỳ đứng đằng sau bịt lỗ tai lại.
– Ủa? Khăn tắm ngay trên người cậu? – Lệ Xuân quay lại nhìn Cao Kỳ – Cậu đùa tớ hả?
– Haizzz! Cậu vẫn còn lơ là phòng thủ quá! Tớ đứng đây này giờ ở đây mà! Kiểu này làm sao làm sát thủ được thế! – Cao Kỳ thả người tự do nằm trên giường của Lệ Xuân.
– Cậu đùa thế hả? – Lệ Xuân tức giận cầm theo quần áo vào trong – Tớ đi tắm đây.
Lệ Xuân vào trong phòng tắm, đóng cửa phòng tắm lại còn Cao Kỳ ở bên ngoài lau tóc cho khô. Cậu thuận tay cầm lấy điện thoại của Lệ Xuân lên xem. Mấy năm rồi vẫn không đổi, lúc nào cũng chơi toàn trò đánh nhau của con trai dù cậu vẫn chẳng thấy noa có cái sức hút gì mà mạnh đến thế. Đặt điện thoại của Lệ Xuân xuống, cậu nằm thẳng lên giường của Lệ Xuân 1 cách thản nhiên.
– Á…! Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ! Cứu tớ với! Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ! – Lệ Xuân la toáng lên trong phòng tắm.
Cao Kỳ nghe thấy tiếng la liền nhanh chóng mở cửa phòng tắm ra. Lệ Xuân đang đứng ở 1 góc phòng tắm, người quấn khăn tắm, bên dưới có 1 con rết đabg bò về phía cô. Cao Kỳ vội cầm lấy chai dầu gội đầu, cậu liên tục đập mạnh chai dầu gội đầu xuống đất để giết con rết. Giết được con rết, cậu cần lấy vòi hoa sen làm trôi xác của con rết đi.
– Xong! Tớ không ngờ 1 sát thủ lại như thế! – Cao Kỳ quay sang nhìn Lệ Xuân.
– Sao chứ? Ai cũng có nỗi sợ riêng thôi! – Lệ Xuân biện mình.
– Rồi! Được rồi! Tắm nhanh lên! Tớ chờ cậu ở bên ngoài. – Cao Kỳ nói rồi bước ra ngoài, không quên đóng cửa phòng tắm.
Cao Kỳ bước ra ngoài, nằm lên trên giường Lệ Xuân ngủ 1 cách ngon lành chờ Lệ Xuân tắm xong.
Tại phòng Băng Hạ.
Băng Hạ ở trong phòng tắm tắm rửa, để lại hành lý của mình cho Khắc Duy dọn dẹp giùm. Cậu cũng chẳng nói gì, vẫn giúp Băng Hạ dọn đồ vào trong tủ. Khi Băng Hạ bước ra khỏi phòng tắm, Khắc Duy thì đang ngồi trên giường của Băng Hạ đọc sách, Băng Hạ chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, nằm xuống giường và… ngủ. Khắc Duy thaya Băng Hạ đã tắm xong liền cầm theo quần áo vào trong phòng tắm để tắm.
Tại phòng Nhã Lệ.
Nói thật ra thì hai người này chung phòng thì cũng chẳng khác 1 cặp vợ chồng trẻ là mấy. Hai người này ở trong phòng thay phiên nhau đi tắm rồi ngồi nói chuyện khá vui vẻ.
Tai phòng Băng Tuyết.
Phòng này khá yên lặng nhưng cũng không tới nỗi âm u. Hai người ở cùng 1 phòng khá hòa thuận, ai muốn làm gì thì làm, chẳng ai quan tâm ai hết.
Tại phòng Thiên Băng.
Phòng hai người này mới gọi là đáng sợ, không khí âm u kinh khủng. Người ngoài bước vào chắc chắn sẽ quay đầu đi ra ngay lập tức, ở lại đây 1 giây cũng khiến người đó ngộp thở rồi. Âm khí từ hai người này tỏa ra rất nhiều. Thiên Băng nghịch điện thoại còn Hữu Trí ngồi đọc sách.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Thiên Băng ngẩng mặt lên nhìn Hữu Trí như muốn nói “Anh ra mở cửa đi kìa!”. Hữu Trí nhìn thấy anh mắt đó liền gấp quyển sách lại, để lên bàn, đứng lên và đi ra mở cửa. Cậu ta đối thoại vài câu với người ngoài đó. 1 lát sau, Hữu Trí bước vào trong phòng, đóng cửa lại.
– Chuẩn bị xuống. – Hữu Trí nhìn Thiên Băng.
– Cậu tắm trước đi. – Thiên Băng vẫn chăm chú vào điện thoại.
– Ờ! – Hữu Trí hờ hững đáp lại.
Hữu Trí cầm quần áo đi vào phòng tắm, còn Thiên Băng vẫn ngồi trên giường chơi game. Đến khi Hữu Trí bước ra khỏi phòng tắm, Thiên Băng vẫn ngồi chơi game.
– Đi tắm đi! – Hữu Trí cầm khăn lau tóc, ngồi vào giường bên cạnh.
– Ờ! – Thiên Băng vẫn cố chơi thêm tia nữa.
Hết ván, Thiên Băng mới tắt điện thoại rồi lấy quần áo đi vào trong phòng tắm. Mấy phút sau, Thiên Băng bước ra khỏi phòng tắm, rồi ngồi xuống giường của mình. Cô đang định cầm điện thoại lên chơi tiếp thì Hữu Trí kéo thẳng ra ngoài đến phòng Lệ Xuân.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
– Cái gì? – Lệ Xuân mở cửa.
– Xuống ăn tối. – Thiên Băng trả lời.
Lệ Xuân đang định đóng cửa thì Thiên Băng chặn lại rồi thì thầm vào tai Lệ Xuân. Nghe xong, Lệ Xuân cười cười rồi đóng cửa lại. Thiên Băng và Hữu Trí qua phòng Băng Tuyết.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
– Chuyện gì thế? – Từ Thức mở cửa.
– Ăn tối. – Hữu Trí chỉ thốt ra 2 chữ.
– Băng Tuyết! Ăn tối. – Từ Thức quay mặt vào nhìn Băng Tuyết.
– Ờ! – Băng Tuyết gấp quyển sách lại.
Băng Tuyết đặt quyển sách ngay lên giường rồi bước ra với chỗ 3 người đang đứng. Cả 4 cùng nhau đi xuống ăn tối. Vừa bước xuống cửa khách sạn, 4 người nhìn thấy cả lớp đang đứng đó chờ. Sau khi tập hợp đủ, cả lớp kéo nhau vào trong nhà hàng, vào trong 1 phòng ăn cho thoải mái chứ ở ngoài thì tụi nó luôn sợ người khác nhìn vào, mất tự nhiên. Vào trong phòng ăn, tụi nó bắt đầu thoải mái hơn, không sợ bị soi mói, hào hứng gọi hết cái menu. 1 lúc sau, phục vụ mang đồ ăn vào rồi đi xuống, cả lớp mới bắt đầu cuộc “đại chiến” đồ ăn. Lần này cũng không khác những lần trước là mấy, đồ ăn bị tranh dành giữa 20 người, nhưng cuối cùng thì chúng cũng được 20 người ăn sạch. Ăn xong, tất cả đứng lên đi thanh toán tiền rồi trở về phòng của mỗi người để nghỉ ngơi để sáng hôm sau đi chơi.
Tại phòng Lệ Xuân.
– Lệ Xuân! Lệ Xuân! Cậu có nghe tớ nói không thế! – Cao Kỳ bực mình nhìn Lệ Xuân.
– Ờ! Cậu tự quyết định đi, mệt quá! – Lệ Xuân vẫn không rời mắt khỏi máy tính.
– Cậu… Đang làm gì mà chăm chú thế? – Cao Kỳ tiến lại gần giường Lệ Xuân.
Cậu ngồi ngay bên cạnh chỗ Lệ Xuân đang ngồi, nhìn vào màn hình máy tính. Lệ Xuân đang chơi game, là game nhập vai. Cấp và lực chiến của nhân vật rất cao, nhân vật đang làm nhiệm vụ vợ chồng với 1 nhân vật con trai khác, nhân vật của Lệ Xuân là vợ còn tên kia là chồng.
– Cậu… Kết hôn với ai thế? – Cao Kỳ ngạc nhiên hỏi.
– Ờ thì… bạn. – Lệ Xuân đáp lại.
– Thằng nào thế? – Cao Kỳ lại hỏi.
– Cậu hỏi làm gì? – Lệ Xuân thắc mắc quay sang nhìn Cao Kỳ.
– Ờ thì… Cậu cứ cho tớ biết đi! – Cao Kỳ nói.
– Nè! Đừng nói cậu đang ghen nhé! – Lệ Xuân cười đáp lại.
– Sao… Sao tớ phải ghen? – Cao Kỳ cúi mặt xuống nói.
– Viết rõ trên mặt kìa! – Lệ Xuân nhìn vào trong màn hình – Con Thiên Băng đó! Mà nick này cũng chẳng phải của tớ, nick của Thiên Băng, nick của tớ đưa cho Thiên Băng kéo rồi.
– Ờ! – Cao Kỳ gật đầu.
– Haizzz! Không ngờ cậu cũng thích ăn giấm chua đấy! – Lệ Xuân gõ lạch cạch nhắn tin với người trong bang.
– Không có! Tớ không có ghen mà! – Cao Kỳ phản bác.
– Được rồi! Cậu không ghen. Được chưa? – Lệ Xuân cười nói.
Cao Kỳ ngồi bên cạnh Lệ Xuân nhìn cô chơi. Ngồi được 1 lúc thì cậu cũng hiểu ra, nick của Thiên Băng có cấp không cao bằng Lệ Xuân nhưng lực chiến lại cao hơn của Lệ Xuân, còn nick của Lệ Xuân thì ngược lại, tuy là 1 nhân vật có cấp cao nhưng lại khá yếu. Cậu còn thấy bang của Lệ Xuân đang chơi chẳng có nhiều người, nói chính xác là không quá 10 người. Băng Tuyết cũng chơi, lực chiến của Băng Tuyết khá thấp, hầu như không biết nâng lực chiến. Ngồi được 1 lúc, Cao Kỳ bắt đầu buồn ngủ, cậu về giường mình đi ngủ trước còn Lệ Xuân tiếp tục chơi.
Tại phòng Băng Tuyết.
Từ Thức ngồi đọc sách ở sofa còn Băng Tuyết đang ngồi chơi máy tính. Cô khá chăm chú vào màn hình, đọc những tin nhắn của người trong bang, chắm chú đến nỗi Từ Thức ngồi ngay bên cạnh từ lúc nào cũng không biết.
– A! Cô cũng chơi game này hả? – Từ Thức nói.
– Ừ! – Băng Tuyết chỉ đáp lại 1 từ.
– Kết hôn đi! – Từ Thức cầm máy tính của mình lên.
– Để mai đi! Vào bang nào chưa? – Băng Tuyết vừa gõ máy tính vừa nói.
– Chưa. Tôi không thích hoạt động bang. – Từ Thức lắc đầu.
– Vào bang tôi đi. – Băng Tuyết vẫn chăm chú nhìn màn hình.
– Tới chỗ Nguyệt Lão đi. – Từ Thức nói
– Ờ! – Băng Tuyết đáp lại.
Hai người cùng nhau ngồi chơi.
Tại phòng Thiên Băng.
Thiên Băng và Hữu Trí mỗi người 1 máy, ngồi chơi game. Cả hai im lặng chơi, Thiên Băng đang sử dụng nhìn Lệ Xuân điều khiển nick của mình chiến đấu với kẻ thù không đội ttoiwf chung của cô, hầu như gặp ở đâu đều đánh nhau. Đang đánh giữa chừng, tên đó thoát ra ngoài, Thiên Băng và Lệ Xuân tiếp tục làm nhiệm vụ. Đúng lúc đó, Hữu Trí đứng lên và nằm lên giường bên cạnh giường Thiên Băng.
– Cậu chơi cái này. – Thiên Băng xoay máy tính sang cho Hữu Trí xem.
– Ừ! – Hữu Trí chỉ đáp 1 tiếng.
– Cậu là tên này? – Thiên Băng mở danh sách kẻ thù lên rồi di con trỏ vào tên 1 người.
– Ờ! Sao thế? – Hữu Trí nhìn Thiên Băng hỏi.
– Trái đất thật tròn. – Thiên Băng nói rồi xoay máy tính lại chơi tiếp.
– Ý cô là…? – Hữu Trí hơi nhíu mày.
– Tôi là người đó. – Thiên Băng trả lời, không nhìn Hữu Trí.
– Trái đất tròn thật! – Hữu Trí chỉnh nhiệt độ thấp xuống rồi kéo chăn lên.
Thiên Băng tiếp tục chơi, còn Hữu Trí nằn ngủ. Sau khi kết thúc nhiệm vụ vợ chồng với Lệ Xuân thì cô cũng tắt máy và đi ngủ, dù sao cũng đã hơn 10 giờ rồi.
Sáng hôm sau, tại phòng Băng Hạ, rất ầm ĩ.
– Hai con lười! Dậy đi! – lớp trưởng đập cửa phòng.
– Sắp cháy khách sạn của người ta rồi! Đừng nướng nữa! – Lệ Xuân đập cửa.
– Mới sáng sớm! Làm gì thế? – Khắc Duy mở cửa ra – Mọi người đừng ồn thế chứ!
– Được rồi! Tôi biết vợ cậu đang ngủ nhưng dậy nhanh lên còn đi ăn sáng. – Nhã Lệ cười cười nói.
– Ai là vợ tôi chứ? – Khắc Duy hơi đỏ mặt.
– Cậu lấy con heo đó về thì khổ lắm đấy! – Hán Phong nói.
– Ai da! Mới sáng sớm đã có chuyện gì thế? – Băng Hạ mắt nhắn mắt mở bước xuống giường.
– Gì gì nữa? Mau vào trong rửa mặt, thay đồ lại đi! – lớp phó đẩy Băng Hạ vào trong phòng.
5 phút sau, Băng Hạ bước ra khỏi phòng với vẻ mặt tươi tỉnh dù vẫn còn 1 chút mệt mỏi trên mặt. Cả lớp xuống dưới để ăn sáng. Lần này cả lớp không vào trong nhà hàng mà chỉ vào trong 1 quán cà phê. Vì mới sáng sớm nên cũng không có nhiều người ở trong quán lắm nên tụi nó thoải mái chọn chỗ. Tất cả đều có phần ăn giống nhau vì giờ là buổi sáng nên tụi nó không kén ăn lắm, chỉ cần 1 tách cà phê và 1 loại bánh nào đó là đủ. Sau khi phần ăn được đưa ra, tụi nó chỉ lặng lẽ ăn xong phần ăn của mình, chứ không ồn ào nói chuyện như mọi khi. Ăn xong, cả lớp đứng lên thanh toán rồi đi ra ngoài. Có lẽ đã nạp đủ năng lượng vào buổi sáng nên cả lớp bắt đầu ồn ào nói chuyện trừ 1 số người chẳng hề muốn mở miệng.
Đi 1 lúc, tất cả cuối cùng quyết định đi mua sắm vì muốn đi tắm biển mà chẳng đứa nào có đồ bơi. Đến trung tâm thương mại ở đó, cả lớp chia làm hai nhóm đi mua đồ, 1 nhóm nam, 1 nhón nữ. Nhóm nữ tiến thẳng đến nơi bán đồ tắm còn nhóm nam đi quanh khu trung tâm thương mại đó, chẳng muốn mua gì cả.
Nhóm nữ đi vào trong khu mua đồ tắm biển. Cả nhóm gần hết cả khu đó mà mua lại chẳng bao nhiêu. Cả nhóm như vậy là do 1 phần vì muốn mua thứ mình thích, 1 phần lại vì tụi nó tiếc… tiền. Tuy nhà của mỗi thành viên trong lớp đều là nhà giàu nhưng từ khi vào trường đó, tất cả đều phải tự lực cánh sinh, đều phải kinh doanh mà không có bất cứ sự giúp đỡ nào của gia đình nên giờ sử dụng tiền này vào việc này lại thấy tiếc. Sau 1 hồi lựa đi lựa lại, lựa tới lựa lui, cuối cùng cả nhóm mới đi thanh toán và ra khỏi khu đó.
– Tiếc tiền quá! – Hà Giang nhìn túi đồ tỏ vẻ khá tiếc tiền.
– Tiền làm ra giờ cảm thấy cứ tiếc tiếc làm sao đó. – lớp phó học tập nhìn đống đồ trên tay.
– Trời! 1 năm tụi mày làm được mấy trăm mà giờ lại mới bỏ ra có chút xíu đã tiếc. – Băng Hạ quay lại nhìn đám đang than thở tiếc tiền ở phía sau.
– Thật tình! Mày không biết tiếc nhưng tụi tao biết tiếc chứ! Nghĩ lại cũng tiếc quá! – Hoài Thương nhìn cái túi tiền cũng tỏ vẻ tiếc.
– Lâu lâu mới đi chơi mà, số tiền tụi mày có không hết sau vụ này đâu mà lo. Cùng lắm bị bắt về thôi mà. – Lệ Xuân cười.
– Tiết kiệm! Phải tiết kiệm! – lớp trưởng thì thầm như niệm chú.
– Tao không muốn về, phải tiết kiệm mới được. – Hà Giang nói.
– Tiền tụi mày tiết kiệm 3 năm học rồi chưa đủ hả? – Băng Hạ nhìn cả đám lo sợ việc hết tiền.
– Tao thà ở đây chứ không về nhà đâu. – Hoài Thương nói – Tự do của tao!
– Nhà cái con khỉ! Địa ngục thì có! – lớp trưởng nói.
– Chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là hết chuẩn. – Băng Hạ giơ ngón cái về phía lớp trưởng.
– Á! – Nhã Lệ la lên – A! Anh Thiên Hoàng à?
– Ơ? Nhã Lệ? Hửm? Mấy đứa đều ở đây à? – Thiên Hoàng ngạc nhiên.
– Tụi em đi chơi, còn anh? – Lệ Xuân trả lời.
– Anh đi làm việc cùng với hai người nữa. – Thiên Hoàng chỉ về phía hai người đang tiến lại chỗ nhóm này.
“Ám tới tận đây sao?” – Thiên Băng và Băng Tuyết có cùng suy nghĩ khi nhìn thấy hai người đó.
Hai người đó chính là…