Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Huyện Vụ Trạch tại dưa leo tr.
Dịch: Hoangtruc
***
Phủ Nam Lăng nằm ở biên giới nước Đại Chu, mới quy thuận Đại Chu hơn hai mươi năm. Triều đình nước Chu có phái quan viên đến trú đóng, lưu lại trong huyện thành này. Có điều bọn họ cũng không thể phát huy được tác dụng gì, chỉ như thể bài trí mà thôi.
Nơi này cực thịnh dùng thuật pháp, thiện dưỡng quỷ và cổ độc giúp cho tu hành tiến cảnh cực nhanh, chỉ trong hai năm có thể vô hình mà sát hại được tính mạng người khác. Bởi vì vấn đề nguồn nước, linh điền cũng như vị trí ngay biên giới nên thường xuyên phát sinh tranh chấp, cũng xảy ra không ít chuyện tranh đoạt linh vật. Về phần người bị đánh giết, nguyền rủa trong ám đấu thì lại càng không biết bao nhiêu mà kể.
Triệu Phụ Vân được phân công đi tới huyện Vụ Trạch là một huyện còn nằm trong núi sâu thuộc phủ Nam Lăng nữa.
Trước đó vài ngày vương triều Đại Chu từng phái người tới đây làm Giáo dụ nhằm giáo hóa nơi đây, lại không hiểu sao chết mất.
Huyện lệnh nơi này lại không có chuyện gì, nhưng ông ta cũng chỉ là bài trí mà thôi. Ông ta từng xin điều chuyển mấy lần nhưng đều không được cấp trên phê duyệt, đành mưu đồ đề cử một người địa phương thay mình đảm đương chức Huyện lệnh, sau đó báo lên trên để thoát thân. Nhưng mà chọn tới chọn lui vẫn không thể tìm được vị bản địa nào có lực áp được quần tu nơi này, nên đành phải tiếp tục giữ chức vị này.
Triệu Phụ Vân đến đây khiến Chu Bồ Nghĩa cực kỳ cao hứng. Ít nhất ông ta biết hắn là đệ tử núi Thiên Đô, cảm thấy rằng cuối cùng mình đã không cần phải ngày ngày sợ mất mật, mỗi tối phải đóng chặt cửa nẻo mới dám đi ngủ.
Ông ta dành cả đêm để dọn chỗ ở cho Triệu Phụ Vân nhưng hắn cũng chỉ ở một đêm đã cảm thấy nơi này quá chật chội, không muốn ở đây nữa.
Triệu Phụ Vân dò hỏi Huyện lệnh xem vị tiền nhiệm của mình ở nơi nào. Nghe Huyện lệnh nói là ở sườn núi cạnh con sông ngoài thành. Nhưng ông ta cũng sợ hắn chuyển ra đó ở nên uyển chuyển nói nơi đó từng có người chết, có đủ điềm xấu vân vân.
Triệu Phụ Vân an ủi ông ta, nói mình cũng không chuyển ra ngoài thành ở.
Không phải hắn kiêng kị gì chỗ kia, mà chẳng qua cảm thấy mình ở trong thành vẫn tốt hơn. Ít nhất trong thành, hắn mới có thể gần gũi được với cuộc sống và sinh hoạt của con người nơi đây.
Hơn nữa hắn vẫn nhớ mình đang mang chức Giáo dụ, không đến mức phải giáo hóa được cho một vùng nhưng ít nhất cũng nên bồi dưỡng ra được vài người tu hành nhập môn mới được.
Vì vậy Huyện lệnh đã thuê một tiểu viện sát bên huyện nha cho Triệu Phụ Vân. Nói là tiểu viện nhưng thật ra là phần hậu viện của một tòa đại viện, tiền viện không có ai ở, giữa hai viện được ngăn cách bằng một cánh cửa lớn.
Một mình Triệu Phụ Vân ở thoải mái trong khu hậu viện này.
Cứ như vậy hắn xem như đã có chỗ dừng chân.
Hắn mới đến nên ngoại trừ bài tập tu hành hàng ngay thì cũng chỉ quanh quẩn đi khám phá trong huyện này mà thôi.
Huyện Vụ Trạch là một thung lũng với một thị trấn nằm ngay giữa vùng. Khu vực này nhìn không lớn nhưng thật ra còn có các vùng rừng núi xung quanh, rất nhiều người lựa chọn sinh sống trong đó.
Hắn quan sát thị trấn này, đương nhiên người trong huyện này cũng đang quan sát hắn.
Trong thời gian ở đây, hắn đã thấy được ba trận đấu pháp, bốn trận đấu khí.
Mỗi một lần, hắn lại như một du khách thấy được mùi ngon say sưa nhìn.
Mọi người phát hiện ra Giáo dụ mới tới dường như không có ý định quản chuyện gì, cho nên cũng đã không còn cảnh giác và chú ý đến hắn như lúc ban đầu nữa.
Hết thảy đều trong hỗn loạn cùng bình tĩnh mà trôi qua.
Bình tĩnh là phía Triệu Phụ Vân. Mỗi ngày hắn ở mặt đông của viện hấp thụ lấy tử khí triều dương, tối thì hút lấy âm lộ.
Đây chính là quá trình tu hành thiên nhân hợp nhất, cầu chính là vĩnh cửu.
Trình tự tu hành của tu sĩ thế gian này có thể chia thành cảm giác âm dương trong trời đất, luyện tính ngũ hành, hợp biến tứ tiết, hiểu ý quỷ thần.
Đây là một trình tự tu hành nhưng cũng không hoàn toàn tuyệt đối. Từ xưa đến nay đều là truy cầu đến cùng năm điểm này, đầu tiên là chọn một điểm làm trọng điểm tu hành, sau đó mới hợp với bốn điểm khác lại tạo thành một bộ pháp môn tu hành.
Huyền Môn chính tông thường chú ý tiến hành theo chất lượng, thường là tính mạng song tu. Nếu như tu hành có nghiêng lệch, cầu đi nhanh thường sẽ dễ bị tu sai, hoặc có nghiêng về tu hành pháp thuật vô lượng thì lại khó có thể trường thọ.
Hắn biết mình mới đến, không có năng lực thay đổi tập tục nơi này. Hơn nữa lúc chuẩn bị xuống núi, đạo sư cũng dặn dò chuyện làm được thì làm, không làm được tuyệt không cần gắng sức, bế môn tu hành là được.
Hôm nay thời tiết nắng ráo, vì vậy hắn rời khỏi thị trấn, đi ra bờ sông ngoài thành. Sông kia có tên là Cửu Khúc Vụ Hà, uốn lượn từ trong núi xuống nên dù có ánh nắng mặt trời nhưng mặt sông vẫn mờ mịt hơi sương.
Hắn đứng trên triền đê, bên cạnh là một sườn núi mọc đầy những lùm cây thấp bé hỗn tạp.
Lúc này bên sườn núi đang có hai nhóm người đang cãi lộn với nhau. Hắn còn chưa tới gần thì hai nhóm người này đã xông vào đánh nhau, đấm đá vật lộn có đủ cả.
Nói về đánh đấm thì Triệu Phụ Vân tuy có tập võ nhưng cũng không tính là tinh thông, chỉ là vẫn dư sức nhìn ra được quyền cước của bọn họ đều rất âm tàn, chiêu chiêu liều mạng.
Hắn đến bờ sông này một phần vì muốn ngắm cảnh sông, phần nữa là để chuẩn bị lúc rảnh rỗi có thể lên núi tìm kiếm xem có tảng đá nào có linh tính, để chế luyện ra khối ấn Trấn Ma.
Hiện nay trong tay hắn chỉ có châm Hỏa Hào, là một lần làm nhiệm vụ hắn lấy được khối Hỏa tinh thạch, sau đó mua thêm một chút tài liệu rồi nhờ một sư huynh trong Thần Công điện luyện ra ba mươi sáu cây châm Hỏa Hào.
Hắn không cần tìm vật liệu luyện khí quá tốt nên lên núi tìm hẳn là sẽ có. Dù sao sông này cổ xưa, nhìn qua còn như có linh khí tụ tập, hẳn sẽ có vài thứ tốt.
Đương nhiên hôm nay hắn chỉ là nhìn qua mà thôi.
Dưới ánh mặt trời, tầng sương mù trên sông óng ánh mờ ảo, nhìn xa hơn tới những nơi sương mù không tản đi còn ẩn hiện mấy con thuyền đánh cá, như thể đang ở tiên cảnh vậy.
Thời điểm này nhóm người kia đã phân thắng bại, một người đang ôm bụng nằm dài dưới đất.
Triệu Phụ Vân tiện đường bước qua sườn núi chỗ đám người này, tình cờ nhìn thấy một tòa miếu bèn ghé qua.
Cửa miếu chỉ có một thanh trúc làm then cài cửa, hắn rút ra là có thể mở cửa ra được.
Trong miếu có một pho tượng.
Tượng làm bằng đá thô, bên dưới là bài vị khắc chữ “Thần Vị Xích Viêm Đại Quân”.
Trong cảnh nội Đại Chu đại đa số thờ vị thần quân này, bởi thần này được Hoàng Đế khai quốc nước Đại Chu trèo lên núi Tề Vân tế phong. Mà sau khi nước Đại Chu thành lập, bên trong núi Thiên Đô cũng có bộ pháp chú Xích Viêm thần chú, xem ra dùng để phối hợp với Xích Viêm Đại Quân, không chỉ có thể khu tà trừ yểm mà còn có thể gia tăng uy lực pháp thuật Phù Hỏa của mình.
Lúc trước Hứa Nhã Quân bị Triệu Phụ Vân giết chết cũng tu luyện qua bộ pháp chú này. Đương nhiên Triệu Phụ Vân cũng tu hành qua.
Cho nên dân gian cũng thích thỉnh tượng Xích Viêm Đại Quân về nhà trấn gia trạch.
Nhưng mấy ngày nay hắn lại không nhìn thấy pho tượng vị thần này trong thành. Cho nên tượng thần trong miếu này hẳn là do vị tiền nhiệm kia tự điêu khắc ra đấy.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng vô cùng sạch sẽ. Đi sâu vào bên trong còn có một gian viện không lớn nhưng được bố trí rất đầy đủ. Hắn có thể xác định lúc ấy người ở đây đã định ở lại trường kỳ.
Hắn đẩy cửa tiến vào trong phòng ngủ, vừa liếc mắt chợt nhìn thấy một con mèo trắng đốm đen đang ngồi bên mép giường. Cửa bị đẩy ra, nó bèn quay đầu liếc nhìn Triệu Phụ Vân rồi nhảy lên xà nhà, chui theo khe hở giữa mái hiên đi ra ngoài.
Triệu Phụ Vân phát hiện trong phòng này cũng rất sạch sẽ, không giống như từng có người chết qua.
Hiển nhiên là đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn nhìn nhìn, phát hiện nơi đây bày biện rất đơn giản, có lẽ còn chưa kịp mua sắm thêm đồ. Trong này có một tủ treo quần áo, hắn mở ra, bên trong không có thứ gì cả.
Hắn nghe có loáng thoáng tiếng bước chân bèn đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy trong điện nhỏ có vài người tới, đang dò xét phía bên trong viện.
Triệu Phụ Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra, là những người vừa đánh nhau nơi sườn núi.
Hắn không nói gì thêm. Hắn thấy rằng ở miếu này, mình có thể tiến vào thì người khác cũng có thể.
Chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, rồi hắn lại tiếp tục nhìn qua căn phòng khác.
“Đại nhân, ngươi tới đây làm gì?”
Hắn quay đầu, đối phương vậy mà lại mở lời hỏi hắn trước.
“Ta nhìn ngó qua.” Triệu Phụ Vân dừng bước, quay người, đứng lại, thả lỏng một tay sau lưng nói. Người hỏi là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, con mắt rất to, xương gò má nhô cao, đường chân tóc cũng cao, phảng phất còn có một chút hung tàn.
“Đại nhân tới đây điều tra nguyên nhân cái chết của vị đại nhân ở đây sao?” Thanh niên mang vẻ hung tàn này hỏi.
“Cũng không phải, chỉ là ngươi biết vị đại nhân ở đây chết thế nào sao?” Triệu Phụ Vân ngừng bước, quay người hỏi.
“Đại nhân nói đùa, làm sao ta biết được.” Thanh niên kia nói: “Chỉ là…”
Y chần chừ một chút như nghĩ ngợi xem có nên nói tiếp hay không, Triệu Phụ Vân bèn hỏi tiếp: “Chỉ là gì?”