Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7: Ý nan bình tại dưa leo tr.
Qua tháng hai là ta đã vào cung tròn một năm.
Tính ra tiết Thanh minh năm nay sẽ vào ngày mồng chín tháng ba.
Buổi tối ngày mồng bảy tháng ba, ta và Mịch Nhi đem nan tre làm khung diều đi ngâm, sáng mồng tám sang bên Cẩn phi nương nương xin ít mực tươi màu, lại nhờ cung nữ khéo tay bên cạnh Cẩn phi nương nương dạy ta làm diều chim yến, cẩn thận vẽ lên cánh diều tranh dơi năm màu.
Ta nghe các thái giám nói, dáng diều như vậy gọi là “phúc trong phúc”, ngụ ý nhiều phúc tốt lành.
Buổi trưa, ta cầm con diều đã khô đến điện Y Lan tìm Di tần để tặng cho Tứ hoàng tử.
Đến nơi lại gặp Gia quý nhân đang đi từ chỗ Di tần ra, bảo là đến chỗ Lương quý nhân lấy chiếc khăn nhờ cô ấy thêu hộ hai ngày trước.
Ta lại gần kéo ống tay áo cô ấy khen:
– Quần áo màu hồng nhạt này của tỷ đẹp quá.
Gia quý nhân cười hì hì đáp:
– Vậy muội cũng làm cho ta một con diều cùng màu đi, ngày mai chúng ta đi thả, muội chỉ làm cho mỗi em bé là không công bằng rồi.
Di tần ôm Tứ hoàng tử nằm trên trường kỷ gọi ta vào ngồi cùng. Ta mỉm cười buông tay áo của cô ấy ra:
– Có phải vật gì quý hiếm đâu. Cẩn thận mọi người cười tỷ có cái diều cũng tị với một đứa bé.
Gia quý nhân đáp:
– Ai bảo ta tị nào? Là muội ấy, bây giờ làm mẹ nuôi rồi, càng ngày càng thiên vị, ăn nói cũng giống bà cụ non.
Cô ấy nói xong liền đi mất, ta chỉ cười không để ý đến.
Ta hàn huyên với Di tần một lúc, đang định hồi cung thì nghe thấy thông báo hoàng thượng giá lâm. Ta vội vàng rời khỏi trường kỷ hành lễ với mọi người. Hoàng thượng cho miễn lễ mới có cung nữ mang ghế đến cho ta ngồi.
Hoàng thượng chơi với Tứ hoàng tử, bỗng để ý đến mấy cái diều trên giường:
– Ai làm vậy?
Di tần bèn đáp là Từ muội muội làm.
Hoàng thượng nhấp ngụm trà, gật đầu:
– Ừ, Từ thị ở cung Đường Lê, trẫm biết.
Không hiểu ta thấy đây không phải lời hay, mặt đỏ bừng.
Ngồi thêm một lát thì ta đứng dậy cáo từ.
Ra cửa thì trời đã sẩm tối, về cung tiểu trù phòng đã bày xong cơm, bốn món ăn một món canh. Ta thấy món đậu phụ viên cải thảo khá ngon nên ăn thêm hai miếng rồi đi làm diều với Mịch Nhi.
Ta đếm qua một lượt, có ta, Gia quý nhân, Di tần, Lương quý nhân, Cẩn phi nương nương. Nhưng mà có lẽ Cẩn phi nương nương cũng chẳng thích thứ này, vậy cái còn lại để cho Mịch Nhi vậy. Các thái giám và cung nữ trong cung có thể tự làm, không cần ta làm hộ.
Mải làm cũng đến nửa đêm, mắt ta mỏi, tay cũng run.
Đột nhiên ta nghe tiếng rào rào ngoài cửa sổ, bóng nến trong phòng khẽ lắc lư, hóa ra bên ngoài đang có mưa.
Hôm sau ta ngủ thẳng đến giờ Tỵ mới dậy, cũng may trời tạnh ráo. Ta sai hai cung nữ và Mịch Nhi mang diều đi tặng cùng ta.
Gia quý nhân vẫn mặc váy áo màu hồng phấn, cười tươi đón tiếp ta. Ta nói:
– Muội không pha được màu hồng nhạt của tỷ, nên vẽ cho tỷ một bức “Bách hoa đồ”. Tỷ tỷ yêu kiều hơn hoa, tỷ xem bông hải đường này vẽ có đẹp không?
– Đẹp, đẹp lắm. Ta cảm ơn, – Gia quý nhân nói xong thì nhận lấy con diều.
Ta vẽ cho Di tần một bức “bách điểu triều phượng”, mong cho cho cô ấy được vạn sự như ý. Không mong được một bước lên mây, chỉ mong bình an vui vẻ.
Ta đang định đưa con diều “Cá chép vượt long môn” cho Lương quý nhân mới nhận ra nãy giờ vẫn chưa thấy cô ấy đâu. Rõ ràng mấy hôm trước đã hẹn hôm nay đến điện Y Lan thả diều mà.
Gia quý nhân như đọc được suy nghĩ của, bèn nói:
– Lương quý nhân muội muốn chờ bây giờ đang ở chỗ hoàng hậu.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, Gia quý nhân kéo kéo ta lại gần:
– Cô ấy hôm trước vừa được gọi thị tẩm thì hôm nay hoàng hậu không khỏe nên gọi cô ấy đến.
Ta kinh ngạc nắm chặt diều cá chép trong tay.
– Ta cũng nghĩ cô ấy giỏi giấu thật đấy, tuy ngày thường không nói gì nhưng đây rõ ràng là chuyện lớn. Chiều hôm qua ta đến chỗ cô ấy lấy khăn, cô ấy bảo vẫn chưa làm xong, gặng hỏi nên mới biết.
– Vậy thì… chúc mừng cô ấy.
Thanh minh, trời cứ mưa mãi. Đêm đó lại có một trận mưa nhỏ.
– Mịch Nhi, có phải ta rất khó ưa không?
– Tiểu chủ đừng nói vậy, chỉ là chưa đến lúc thôi. Thật ra…
– Mịch Nhi, em không cần an ủi ta đâu. Không phải chưa đến lúc mà là tính ta bộp chộp, trước đây mẹ cũng hay nhắc phải sửa đi, con gái lớn rồi phải nết na thùy mị.
– Ta biết ta chẳng bao giờ để chuyện gì trong lòng. Người ta bảo như vậy không tốt nhưng ít ra tự ta thấy bản thân được vui vẻ hơn người khác.
– Ta nhận ra mình cũng chẳng cần được hoàng thượng thích đến thế, nghĩ thông rồi thấy ở trong cung cũng không tệ.
– Bây giờ ta có các tỷ tỷ, còn có Tứ hoàng tử, có Cẩn phi nương nương chăm sóc cho ta. Mỗi ngày có thể gặp mọi người tán gẫu, thêu thùa, đánh bài uống trà, nhàn nhã như vậy cũng không có gì không tốt.
– Nghĩ lại thì các phi tần trong lãnh cung phải mặc quần áo rách rưới, ăn không đủ no, ta được ăn no mặc ấm đã rất hạnh phúc.
– Mịch Nhi không cần an ủi ta, ta không sao, em bóc cho ta ít hạt thông đi, lúc nãy ăn cơm chưa no.
– Vâng, tiểu chủ.