Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48 tại dưa leo tr.
Thịnh Minh Trản đi trước khi Thẩm Đại tỉnh dậy.
Thật sự rất tức giận, không từ mà biệt.
Thẩm Nhung bị bóp cằm, thực ra chỉ mới đau chút, rất nhanh đã hết.
Không biết tại sao, cảm giác vẫn còn rõ.
Thẩm Đại ngủ rất ngon, Thẩm Nhung mệt mỏi cả ngày lẽ ra phải ngủ sớm.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, đôi mắt đỏ hoe của Thịnh Minh Trản lại hiện lên trước mặt cô, khiến cô thấy khó chịu trong lòng.
Trùng lặp với Thịnh Minh Trản tan vỡ hai năm trước.
Thẩm Nhung, trong miệng em có câu nào thật không?
…
Em đối với chị không phải loại yêu đó?Vậy là loại yêu nào vậy em?Em nói xem, loại yêu nào có thể khiến em lên giường với chị nhiều lần như vậy?Thẩm Nhung, em là đồ lừa gạt.Lừa chị cũng lừa chính mình.…
Lời nói của Thịnh Minh Trản và những giọt nước mắt ẩn trong đôi mắt, hết lần này đến lần khác đè nén trái tim Thẩm Nhung.
Thịnh Minh Trản, Thịnh Minh Trản luôn mạnh mẽ, Thịnh Minh Trản không bao giờ cau mày khi trời sập, tất cả những cảm xúc mất kiểm soát đều ở trước mặt cô, đều vì cô.
Thẩm Nhung nhìn ánh sáng le lói qua khe hở rèm cửa, trong lòng buồn bã nghĩ, có phải mình chỉ biết làm tổn thương chị ấy.
Đêm dài, đêm đau cuối cùng sắp qua đi.
Dẫu chăng đêm qua có tệ đến đâu, một khi trời sáng, sứ mệnh của người trưởng thành là phải vực dậy tinh thần ngay lập tức và một lần nữa tiến về chiến trường của mình.
Đây là lần thứ ba Thịnh Minh Trản gặp bác sĩ tâm lý của mình kể từ khi cô trở về Trung Quốc.
Cô đã làm theo lời khuyên của bác sĩ và uống thuốc đúng giờ kể từ lần nói chuyện cuối cùng với bác sĩ.
Nhưng sự thay đổi mà cô ấy khao khát vẫn chưa xảy ra.
Lần này nói chuyện với bác sĩ lâu hơn, nhưng bác sĩ cũng không có cách nào tốt hơn cho cô.
Rốt cuộc, không dễ dàng để điều trị một bệnh nhân im lặng.
Thịnh Minh Trản mất cha mẹ từ nhỏ, điều này đã gây ra cho cô một chấn thương khó thể chữa lành.
Bị bỏ lại thế gian chịu nhiều ánh mắt lạnh lùng, trong lòng nảy sinh lòng tham muốn chiếm hữu bệnh hoạn.
Muốn nắm bắt những người và những thứ bản thân quan tâm, nếu không thể nắm bắt được, sẽ mất kiểm soát.
Rõ ràng là muốn bày tỏ “tình yêu”, nhưng cuối cùng lại trở thành tổn thương.
Thịnh Minh Trản đứng trên hành lang không người và lạnh lẽo, trong giây lát ký ức hỗn loạn, quên mất mình phải làm gì.
Việc điều trị của Thẩm Đại vẫn tiếp tục, bác sĩ, y tá và người chăm sóc đều chăm sóc rất tận tình, Thẩm Nhung có nhiều thời gian hơn để biểu diễn, tập luyện.
Thẩm Nhung không còn nhớ lần cuối cùng vở nhạc kịch do cô đóng chính có doanh thu phòng vé cao đáng chú ý là khi nào. “Liêu Động Toàn Thành” chật kín người xem, thậm chí còn khó kiếm được một vé.
Cô cũng lười nghĩ xem, doanh thu phòng vé siêu khủng này có công lao của việc cô khoe thân hay không.
Thẩm Nhung trở lại Trường Nhai với một tác phẩm mà mọi người không thể tưởng tượng nổi, đồng thời, “Queen” cuối cùng cũng được công bố chính thức.
Khi tên của Thẩm Nhung và Đỗ Hưng xuất hiện cùng nhau, IP chuyển thể vốn đã được nhiều người mong đợi này một lần nữa gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi và kỳ vọng cao.
Có người nói ngoài Thẩm Nhung ra không ai có thể biểu diễn được Hoàng hậu. Tự nhiên cũng có người nói, Thẩm Nhung bây giờ là Thẩm Nhung bị thương mại hóa bao bọc, đã không còn linh khí như ngày nào, Hoàng hậu do cô đóng chắc chắn giảm giá trị nghệ thuật rất nhiều, đáng tiếc cho IP này.
Thẩm Nhung luôn phớt lờ những lời bàn tán bên ngoài, nhưng dù sao cô cũng có tai, điện thoại kết nối mạng, không tránh khỏi nghe được chút ít lời trách móc về mình.
Nếu trước đây, cô ấy sẽ không quan tâm chút nào.
Cô đã xem rất nhiều nhận xét của mọi người về dì của mình từ khi còn nhỏ, và cô ngạc nhiên rằng những người ngoài cuộc không biết gì này có thể nói một cách hùng hồn bằng trí tưởng tượng của họ như thế nào.
Bài phát biểu đầu tiên của cô khi gia nhập ngành ở tuổi mười lăm thậm chí còn trực tiếp nhắm vào các nhà phê bình.
So với khả năng chiến đấu trước đây, những năm gần đây cô ấy ngày càng trở nên Phật tử hơn, bất kể thế giới bên ngoài nói gì cũng không ảnh hưởng đến cô ấy, bởi vì cô biết đi theo suy nghĩ của những kẻ ngu dốt sẽ chỉ đưa mình vào ngõ cụt.
Nhưng áp lực mà “Queen” mang đến cho cô là không thể so sánh được.
Đây là tác phẩm chuyển thể của Haimer, là tâm huyết của nhà soạn nhạc kiêm nhà sản xuất mà cô kính trọng nhất.
Còn có sự tiến cử của Thịnh Minh Trản.
Cô không muốn phụ lòng Haimer hay Thịnh Minh Trản.
Ngay cả khi Thịnh Minh Trản gần đây đang chiến tranh lạnh với cô.
Về lý mà nói, với tư cách là người yêu cũ đã chia tay được hai năm, hai người “dù gặp nhau cũng không nên biết” là điều rất bình thường.
Điều tồi tệ là họ đã đón giao thừa cùng nhau và sống cùng nhau trong năm mới.
Sự ấm áp của lời “Chúc mừng năm mới” vẫn chưa tan, trong quá trình cùng nhau chăm sóc Thẩm Đại, quan hệ của hai người đã dịu đi rất nhiều, coi như có thể nói đùa với nhau vài câu – ít nhất Thẩm Nhung nghĩ vậy.
Bây giờ họ đã vào cùng một đoàn kịch, ngẩng đầu không thấy cúi thấy, nhưng họ lại trở lại trạng thái trước khi phá băng, khiến Thẩm Nhung cảm thấy khó chịu khắp người.
Thịnh Minh Trản không để ý đến cô, đi ngang qua cũng lười nhìn cô bằng nửa con mắt, Thẩm Nhung muốn chào hỏi đều bị lờ đi.
Đối với những người da mặt mỏng, đây là một điều rất khó chịu.
Có vẻ lần này Thịnh Minh Trản thực sự khó chịu với cô.
Cô cũng không biết tại sao cách hai người thường xuyên cãi vã nhau lại khiến Thịnh Minh Trản khó chịu như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù mỏ cô hỗn, nhưng cô vẫn có cái tốt, đó là biết điều.
Mọi người thấy mình chán ghét, vậy ít xuất hiện để đỡ thêm vào khối tắc nghẽn.
Thẩm Nhung tránh Thịnh Minh Trản theo cách này và tập trung vào việc tập luyện, coi đó như cách trả ơn khác.
Trợ lý bên cạnh Haimer đã thẳng thắn nói với cô rằng cô được Thịnh Minh Trản giới thiệu, vì vậy cô nhất định không được làm Thịnh Minh Trản mất mặt.
Ngay từ khi bắt đầu tập luyện, cô đã dốc hết 120% sức lực, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, khiến Đỗ Hưng cũng phải căng thẳng không dám chậm trễ.
Haimer đã đến thăm một vài lần và nói với Thịnh Minh Trản rằng cô Thẩm là cốt lõi không thể thiếu của đoàn làm phim.
Paula còn nói đùa, ở đâu có cô, ở đó người lười sẽ xấu hổ.
Thịnh Minh Trản có nhiều dự án trong tay, đang tiến triển ổn định, thường xuyên không có thời gian.
Lúc đầu, cô dành nhiều thời gian hơn cho buổi diễn tập của đoàn “Queen”, cho dù đó là vì vở kịch của Haimer hay vì Thẩm Nhung, đó luôn là lý do cô đến thường xuyên.
Sau cuộc xung đột với Thẩm Nhung hôm đó, cô đã khó chịu mấy ngày.
Nghĩ đến sự hiểu biết của cô về Thẩm Nhung, mặc dù bà nội nhỏ không bao giờ nói những lời tử tế, nhưng ít nhiều cũng sẽ bày tỏ lời xin lỗi bằng hành động.
Ai ngờ rằng cái miệng không nói được lời nào tử tế của Thẩm Nhung lại hoàn toàn ngừng nói.
Chưa đủ, vì vậy phải cần tránh cô khi nhìn thấy cô từ xa.
Thịnh Minh Trản: “…”
Ok.
Thịnh Minh Trản bận việc khác.
Dù sao thì cũng có rất nhiều thứ đang cần cô đưa ra quyết định, vậy tại sao phải ở lại đây để làm phiền người ta?
Thịnh Minh Trản đã không đến đoàn “Queen” một thời gian, và cô cố tình so le thời gian gặp Thẩm Đại với Thẩm Nhung, Thẩm Nhung không nhìn thấy Thịnh Minh Trản trong một tuần.
Cảm thấy hơi trống rỗng trong lòng, sau khi kết thúc buổi tập luyện cường độ cao, cơ thể mệt mỏi cộng với sự trống rỗng trong lòng khiến Thẩm Nhung cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Thật vô dụng.
Thẩm Nhung ngồi trên sàn phòng tập, vừa uống nước tăng lực, vừa vò quần áo ướt đẫm mồ hôi, vừa tự công kích mình.
Không phải chẳng thể gặp nhau trong hai năm chia tay sao?
Vẫn sống đến ngày hôm nay không phải sao?
Sau khi uống hết một chai, nghĩ đến chiếc vé máy bay đó, Thẩm Nhung không thể không thừa nhận.
Vấn đề của Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung chưa bao giờ xử lý tốt.
Buổi diễn tập bước sang tuần thứ hai, Thẩm Nhung bận rộn cả hai đầu thấy ngày càng mệt mỏi và thiếu năng lượng.
Điều đó là không nên.
Cô luôn có thể lực tốt, cường độ tập luyện của “Queen” tuy cao nhưng thời gian lưu ở đầu kia cũng không quá dày đặc.
Ngay cả khi cô vẫn dành thời gian để thi bằng lái xe, không được coi là cường độ cao.
Sao mà mệt dữ?
Thẩm Nhung cảm thấy mình quá lo lắng, ảnh hưởng đến chức năng cơ thể.
Cố gắng hết sức để không nghĩ về Thịnh Minh Trản và tập trung.
Không nhảy nhiều trong buổi diễn tập sáng nay, nhưng cô cảm thấy rất đau khi chỉ cần tập hát.
Sờ lên trán, dường như lại bị sốt.
Trịnh Lệ đến thăm lớp, vừa lúc thấy mặt cô đỏ bừng, liền đến hỏi cô có khó chịu không, khuyên cô nên về nhà nghỉ ngơi.
Thẩm Nhung từ chối: “Uống thuốc hạ sốt, tìm chỗ ngủ trưa, chiều chắc hết sốt, không chậm trễ.”
Trịnh Lệ không thể thuyết phục, vì vậy gọi cho Thịnh Minh Trản và nói rằng em bị sốt, mọi người sẽ không quay lại.
Thịnh Minh Trản: “Nói với em thì có ích lợi gì?”
Trịnh Lệ: “?” Không phải trước đây cô đã dặn dò rằng nếu Thẩm Nhung có bất cứ điều gì xảy ra thì báo cáo cho cô sao?
Tại sao người ra lệnh lại thất thường?
Là một người quản lý xuất sắc, Trịnh Lệ có khả năng quan sát lời nói và sắc mặt tuyệt vời.
Có vẻ như sếp mới đang cáu kỉnh, Trịnh Lệ chẳng muốn đâm vào họng súng, mô tả khách quan cảnh Thẩm Nhung kiên trì tập luyện khi bị ốm, nói thật là hầu như không ăn gì vào buổi trưa, và tập trung vào việc kể lại lúc đi, thấy Thẩm Nhung mềm nhũn, suýt nữa đụng phải cửa kính.
Thịnh Minh Trản cúp máy mà không nói gì.
Nhà hát An Chân ban đầu có một phòng chờ đặc biệt cho Thẩm Nhung.
Sau khi đổi chủ, đoàn “Queen” là đoàn đầu tiên vào tập, không biết ai dặn dò, bảng tên trước phòng nghỉ của Thẩm Nhung chưa gỡ xuống, vẫn giữ cho cô.
Ghế sô pha trong phòng nghỉ vẫn là những chiếc mà Thịnh Minh Trản đã cẩn thận chọn.
Sau khi uống thuốc hạ sốt, Thẩm Nhung nằm mơ màng, sắp chìm vào giấc ngủ thì có một nam một nữ đi tới cửa, là nhân viên hậu đài của đoàn làm phim, ăn xong thì tìm đại một chỗ để trò chuyện.
Trò chuyện về công việc một lúc, nội dung trò chuyện dần chuyển sang chuyện phiếm.
Quả nhiên, họ bắt đầu nói về quá khứ của Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung.
Cô gái nhỏ thở dài ở đó: “Thịnh Minh Trản và chị Nhung của chúng ta rốt cuộc đã chia tay vì chuyện gì? Lúc đó tôi còn chưa kịp xem “Nhữ Ninh” thì đã bị niêm phong, hối hận.”
Cậu bé nhanh chóng trả lời: “Nghe nói lúc đó Thịnh Minh Trản không chỉ rời đoàn “Nhữ Ninh”, mà còn trực tiếp rời khỏi Thẩm gia, biến mất ở nước ngoài suốt hai năm. Ngoài việc chia tay ra thì làm gì có chuyện khiến người ta ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy chứ?”
Thẩm Nhung bực bội trở mình.
Cô gái nhỏ hít một hơi, ôm ngực nói: “Trời ơi, không biết lúc đó tôi suýt bị thương nặng khi ăn CP của họ, tôi có tất cả đồ ngoại vi! Khi Thịnh Minh Trản bỏ theo dõi chị Nhung, tôi đã khóc cả đêm, tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi đã kết thúc vào đêm hôm đó!”
Cậu bé cười khúc khích: “Tôi không ngờ tuổi trẻ của mấy người lại trở lại.”
Thẩm Nhung lại bực bội lật người lại.
“Chưa chắc, cảm giác hai người vẫn còn xa lạ, khúc mắc trong lòng vẫn chưa được hóa giải. Hơn nữa tôi nghe một người bạn ở đoàn phim khác nói Thịnh Minh Trản làm giám chế ở đoàn phim của họ, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với nhà đầu tư, ngày nào cũng ra vào có đôi có cặp, có cảm giác đang yêu đương.”
“Nhà đầu tư là ai?”
“Đó không phải là Phan Triều Sinh, Giám đốc điều hành của NEWS Group sao?”
Thẩm Nhung mở mắt ra.
Cậu bé kêu lên: “Trời mẹ, thật không vậy?
“Bảo đảm, hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau, rất nhiều người đã nhìn thấy. Trong thời gian này Thịnh Minh Trản không đến chỗ chúng ta, đều ở đoàn phim khác với Phan Triều Sinh, hai người đang yêu nhau nồng nàn.”
“Không thể nào, vậy CP của cậu thì sao?”
Cô gái nhỏ có vẻ ngoài nhìn thấu hồng trần.
“Hừ, chỉ là kẹo thôi, ai quan tâm thật hay không. Có bao nhiêu cặp CP là thật?”
“Cậu có thể nhìn thấy.”
“Đó là tất nhiên… Hả? Thấy mẹ rồi…”
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng là người đầu tiên phát hiện ra phía sau tấm biển ghi “Phòng nghỉ của Thẩm Nhung”, liếc cậu bé, kéo nhau lại, lập tức lặng lẽ rời khỏi hiện trường vụ án.
Thẩm Nhung nghe thấy tất cả.
Thịnh Minh Trản cũng khá có duyên với người khác giới.
Lúc mới chuyển trường, có phải người cao m85 bắt nạt Tần Duẫn đã tỏ tình với chị ấy không?
Đầu Thẩm Nhung vẫn còn choáng váng, lúc này đến cả xương cốt cũng đau nhức.
Cô đã gặp Phan Triều Sinh, người đẹp trai, giàu có và có tài ăn nói, rất được lòng mọi người.
Bộ não miễn cưỡng tự quyết định, ghép hai người này lại với nhau trong đầu, rất xứng đôi.
Phan Triều Sinh có phải rất giỏi ăn nói, rất biết dỗ dành người khác không?
Thẩm Nhung cảm thấy khó chịu, nhưng không thể đổ mồ hôi.
Một người biết ăn nói như vậy chắc chắn sẽ rất được lòng Thịnh Minh Trản?
Thịnh Minh Trản chắc không tức giận khi ở bên người ta đâu.
Nóng.
…
Thẩm Nhung chẳng ngủ được, buổi diễn tập chiều đã bắt đầu.
Cô không nói với ai rằng mình cảm thấy không khỏe, không muốn làm chậm tiến độ, như thể có xích mích với ai đó, cô tập luyện chăm chỉ hơn.
Trịnh Lệ không thể thuyết phục, khi muốn gọi lại cho Thịnh Minh Trản, thì thấy rằng người đã đến.
Có cả Phan Triều Sinh.
“Thịnh tổng, Phan tổng.” Trịnh Lệ chào hỏi cả hai, không khỏi nhìn Phan Triều Sinh thêm vài lần.
Người ta nói rằng Thịnh Minh Trản và Phan Triều Sinh đang yêu nhau, thậm chí có tin đồn từ nội bộ Tập đoàn NEWS rằng đám cưới sắp diễn ra, hình ảnh không thể tách rời này, chắc là sự thật.
“Chuyện gì vậy?” Thịnh Minh Trản hỏi Trịnh Lệ.
Trịnh Lệ hất cằm về phía Thẩm Nhung, nói: “Nói không nổi, vẫn đang nhảy.”
“Nói diễn tập.”
“Ờ… Có đầu tàu dẫn đầu, rất tốt.”
“Đầu tàu?”
“Đầu tàu sắp cháy.”
“…”
Phan Triều Sinh đến gần Thịnh Minh Trản, nói: “Cô Thẩm trông không được khỏe, khuyên người quay lại trước.”
Trong thời gian diễn tập, Thẩm Nhung tình cờ nhìn thấy Phan Triều Sinh và Thịnh Minh Trản xuất hiện cùng nhau.
Hai người còn thì thầm, ban ngày ban mặt.
Thẩm Nhung, người vốn đã kiệt sức, bỗng dưng tái mặt và bất tỉnh.
Thời gian hôn mê sẽ rất ngắn.
Cô dường như đột nhiên bị nhấn chìm bởi làn sóng thủy triều, giọng nói mọi người trôi nổi trên mặt nước, không thể nghe rõ.
Tứ chi yếu ớt được bao bọc trong nước, trôi theo dòng chảy.
Cho đến khi ai đó gọi tên cô, làn sóng bị giọng nói đó xua tan, ý chí một lần nữa trở lại thế giới huyên náo.
Cô phát hiện Thịnh Minh Trản đang ôm mình, bước nhanh ra ngoài.
Mặc dù có rất nhiều người ở đó, Thịnh Minh Trản đã ôm cô.
Chỉ có Thịnh Minh Trản ôm cô.
Thẩm Nhung không nhận ra rằng khuôn mặt của cô trắng bệch và mồ hôi lạnh làm ướt tóc mái trên trán cô.
Chỉ cảm thấy Thịnh Minh Trản ôm cô rất vững vàng, áp vào tim, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Thịnh Minh Trản.
Hương thơm của “Cô bé mồ côi” lan tỏa khắp nơi, khiến cô rất yên tâm.
“Tay chị vẫn còn đau… Chị đi khám bác sĩ chưa?”
Thẩm Nhung yếu ớt hỏi trong vòng tay Thịnh Minh Trản.
Thịnh Minh Trản nghe rõ lời em nói, hơi bất ngờ.
Không ngờ rằng người này đã tự mình ngất đi mà điều đầu tiên em nói khi tỉnh dậy là quan tâm đến người khác.
Những lời lạnh lùng ban đầu, sau khi nghe câu này, đã ấm áp hơn một chút khi nói ra.
“Em nên tự chăm cho cái thân mình trước.”
Thịnh Minh Trản ôm người đặt lên chiếc ghế sô pha ở góc phòng, để mọi người giải tán, gọi 120.
Vừa định đứng dậy thì Thẩm Nhung đã túm lấy cổ áo.
Sự níu kéo cực kỳ yếu ớt và bất lực đã kéo Thịnh Minh Trản trở lại.
“Có chuyện gì nữa không?”
Một tay Thịnh Minh Trản chống trên lưng ghế sô pha, một tay ấn trên mặt ghế sô pha bên hông Thẩm Nhung, cúi người xuống gần.
Cảm xúc tủi thân và tự trách dâng lên trong lòng, Thẩm Nhung nắm lấy cổ áo chị, vùi mặt vào lòng chị, nói bằng giọng chỉ hai người họ nghe thấy: “Xin lỗi chị, vì đã khiến chị ghét em như vậy.”
Thịnh Minh Trản không nói nên lời, cũng không đi.
Sau khi âm thầm thở dài trong lòng, cô sờ sờ gáy người trong lòng, coi như an ủi.