Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49: Gia Yến tại dưa leo tr.
Ngô Vương đến đây, tuy chưa rõ ràng mục đích thật sự của hắn nhưng ngoài mặt thì ai cũng hiểu.
Hôm qua Cố Hiển Thành kiếm cớ trì hoãn một ngày, hôm nay không thể lại kéo dài thêm được nữa, sáng sớm, Ngô Vương đã đòi gặp người Bạch gia.
Dù sao đối phương cũng dẫn theo 500 kỵ binh của Trâu đô uý, Cố Hiển Thành cũng không có lý do gì để cự tuyệt, vì thế sai người dẫn hai vợ chồng Bạch Hông Chấn và Trâu Khấu Khấu vào, Tô Chinh cùng Lục Thời An cũng ở đây.
Nhìn thấy người, trước tiên Ngô Vương đảo mắt quan sát một lượt, thấy không có dấu vết Cố Hiển Thành dụng hình liền cảm thấy trong lòng phức tạp vô cùng.
“Bản vương nhận lời uỷ thác của Trâu đô uý, muốn cùng Bạch gia chủ cùng Bạch phu nhân đơn độc nói chuyện, chư vị, mời tránh mặt trong chốc lát.”
Tô Chinh gật đầu: “Đương nhiên, chúng ta chờ ở bên ngoài.”
Vì thế ba người cùng đi ra ngoài, rời khỏi trướng, Tô Chinh tìm chỗ đất trống, nói với Cố Hiển Thành: “Ta đã chào hỏi người Bạch gia rồi, các ngươi yên tâm.”
Lục Thời An tiếp lời: “Tô đại nhân ra tay, tất nhiên chúng ta không cần lo lắng, chỉ là tiếp theo ta cần phải đi một chuyến, chuyện này, cần làm phiền Cố tướng quân cùng Tô đại nhân.”
Cố Hiển Thành liếc mắt nhìn hắn: “Đi Chu phủ?”
Lục Thời An mỉm cười: “Đúng vậy, tấm lưới chúng ta giăng cũng đã hoàn tất, lần này đi, là để ném cho Chu Chí một miếng mồi, ta cũng sẽ tìm cơ hội nói chuyện với dì, xem có thể từ chỗ dì tìm được chứng cớ gì hay không?”
Tô Chinh đáp: “Đây đúng là ý kiến hay, ngươi đi đi, quân doanh cứ giao cho ta cùng Cố Hiển Thành.”
Cố Hiển Thành suy nghĩ kĩ càng trong chốc lát, nói: “Ta để hai ám vệ âm thầm bảo hộ ngươi, lúc ngươi tới đây không dẫn theo người mình đúng không?”
Lục Thời An cười nói: “Nếu có thể, vậy xin cảm tạ Đại tướng quân.”
“Không cần khách khí, ta cũng là vì đại cục.”
Một khắc sau, Lục Thời An rời đi, còn Ngô Vương bên này cũng đã nói chuyện xong với người Bạch gia, Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh đi vào doanh trướng.
Đã được Tô Chinh an bài từ trước nên hôm nay phu thê Bạch gia cũng diễn một màn phê bình Cố Hiển Thành, dù sao vô duyên vô cớ bị đưa đến quân doanh, bình thường mà nói ắt sẽ bất mãn, nếu không biểu đạt ra, ngược lại sẽ khiến khác sinh nghi.
Ngô Vương ý vị thâm trường nhìn Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành làm như không nhìn thấy.
Chu phủ.
Lúc Lục Thời An đến vừa vặn là bữa trưa, Chu Chí đã đứng đợi ở cửa từ sớm, Phương Tố Tố cũng nhớ cháu trai, nên hai người cùng nhau đứng đón chào.
Lục Thời An vừa xuống xe, Phương Tố Tố đã vội chạy ra, hắn hành lễ trước trưởng bối: “Thời An bái kiến dì.”
Nhìn thấy cháu trai, Phương Tố Tố liền động lòng, nàng ta cùng Chu Chí thành thân nhiều năm như vậy rồi, con trai con gái đều không có, hai năm trước Phương Tố Tố còn thấy đáng tiếc, nhưng từ lúc biết những thứ ngổn ngang của Chu Chí ở bên ngoài, nàng liền không còn muốn nữa.
Chỉ có thể trách vận mệnh vô tình.
Phương Tố Tố vì một tiếng “dì” này mà đỏ mắt, Chu Chí từ phía sau đi lên trước, “Tam lang à, dì ngươi từ hôm qua đã ngóng trông ngươi rồi, ngay cả cơm nước cũng không để ý.”
Lục Thời An nhìn thoáng qua ông ta, bởi vì đây là nội trạch của Chu phủ chứ không phải nha môn, hắn vẫn phải nhìn mặt mũi Phương Tố Tố mà gọi một tiếng “dượng”.
Chu Chí cười nói: “Được rồi, vào đi thôi, hôm nay quý phủ thiết yến, Tam lang cứ coi như đây là nhà mình.”
Vào Chu phủ, Lục Thời An nhìn quanh sân vườn, quả nhiên đẹp đẽ, “Sân vườn này dì xử lý đẹp thật, thậm chí so với hoa viên của mẫu thân còn dễ nhìn hơn.”
Phương Tố Tố có chút xấu hổ, mà Chu Chí lại cười nói: “Dì ngươi thích hoa cỏ, ta liền mua một giống mới lạ ở Tây Vực, nhưng cũng không thể so sánh với kinh thành được.”
Lục Thời An chỉ vào một gốc mẫu đơn trắng, nói: “Lời này của dượng không đúng rồi, hoa này tên là Tuyết Tháp, là giống mẫu đơn khó trồng nhất trong các loại, hoa viên của mẫu thân ta cũng chỉ có nhiều lắm là hai cây, không ngờ tới ở biên quan cũng có.”
Trên mặt Phương Tố Tố loé lên một tia mất tự nhiên, Lục Thời An kịp thời chuyển hướng đề tài.
Đến chính, vừa đúng lúc là giờ ăn trưa, Chu Chí đưa mắt ra hiệu, bọn hạ nhân ngầm hiểu lập tức chuẩn bị khai tiệc.
“Thời An à, ngươi đi đường mệt nhọc, hôm nay đã đến thì nghỉ ngời nhiều một chút, buổi tối cũng ngủ lại đây đi, uống vài chén.”
Lục Thời An không cự tuyệt.
Phương Tố Tố sợ hắn không vui, nói: “Thời An nếu không muốn uống cũng không sao.”
Lục Thời cười: “Không ngại, hôm nay nhìn thấy dì con liền vui vẻ.”
Trong mắt Phương Tố Tố loé lên một tia động lòng.
Bữa trưa được bày lên, Lục Thời An nhìn thoáng qua, cười nói: “Thật ra, từ ba ngày trước con đã tới Thành Dương quân doanh, trùng hợp thế nào hôm qua Điện hạ cũng tới, biên quan tướng sĩ thiếu thốn nên Điện hạ đem theo cả cua đến, không ngờ ở đây dượng cũng có.”
Chu Chí ngẩn người, hỏi lại: “Ngô Vương điện hạ tới? Hiện nay đang ở đâu?”
“Ở trong quân doanh Thành Dương quân.”
Sắc mặt Chu Chí phức tạp.
Mấy ngày này, dù là trong nhà hay nha môn, khắp nơi đều có người của Cố Hiển Thành, hắn không xác định được tình huống, mà lời kế tiếp của Lục Thời An khiến hai mắt hắn toả sáng.
Lục Thời An làm như vô tình tiết lộ chuyện Ngô Vương dẫn theo thiết kỵ binh của Trâu đô uý cho Chu Chí, quả nhiên hắn liền tỉnh táo: “Đang êm đẹp, Trâu đô uý cũng tới?”
Lục Thời An đáp: “Cụ thể như nào thì ta không quá rõ ràng, nhưng đại để là do Cố tướng quân bắt người của Bạch gia đi, mà Bạch gia phu nhân lại chính là nữ nhi của Trâu đô uý.”
Trong lòng Chu Chí như nở hoa, tốt rồi, xem ra so với dự tính của hắn đã đoán trước không khác lắm.
Cố Hiển Thành bắt người Bạch gia, Trâu đô uý khẳng định không vui, hơn nữa, hiện tại Trâu đô uý và Ngô Vương điện hạ đứng chung một chiến tuyến, vậy nếu hắn có thể nhân cơ hội kéo quan hệ cùng Điện hạ, chuyện Tuần phủ đại nhân điều tra sự tình lần này chẳng phải sẽ được giải quyết rồi sao!
Chu Chí cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt, đồng thời, đầu óc hắn xoay chuyển tựa như đang suy tư kĩ càng điều gì đó.
Lục Thời An lúc này cũng đang quan sát hắn.
Ở quân doanh, Lục Thời An cùng Tô Chinh đã phân tích qua tình huống, ám sát Cố Hiển Thành là một chuyện, Chu Chí nhất định biết điều gì đó, nhưng đến cùng là Ngô Vương sai bảo Liễu Thấm làm và Chu Chí cùng Liễu Thấm hợp mưu thì Lục Thời An vẫn chưa xác định được một việc. Nói cách khác, Chu Chí liệu có biết Liễu Thấm là người của Ngô Vương không, nhưng hiện tại Lục Thời đã biết.
“A… sao Cố tướng quân lại bắt người của Bạch gia vậy?” Chu Chí giả vờ không biết sự tình hỏi.
Lục Thời An dừng một chút, nhìn Chu Chí rồi nói tiếp: “Nghe nói Cố tướng quân hoài nghi là người Bạch gia ám sát, chuyện này cũng không nhỏ, nếu là sự thực, sợ là Ngô Vương cũng không có cách nào, cho nên Ngô Vương điện hạ cực kì coi trọng, đang điều tra rõ.
Lục Thời An nhìn thấy rõ ràng, Chu Chí nghe thấy Ngô Vương điều tra án này thì biến sắc.
Đó là thần sắc sợ hãi.
Lục Thời An bất động thanh sắc uống chén trà, trong lòng đã có vài phần phán đoán. Chu Chí hơn phân nửa là không biết tình hình thật sự, nếu hắn biết Liễu Thấm là người của Ngô Vương thì sẽ không lo lắng Ngô Vương điều tra chuyện ám sát.
Qua vài câu thử, trong lòng Lục Thời An đã hiểu rõ.
Chu Chí nói: “Đúng… đúng là cần điều tra thật tốt, ám sát Đại tướng quân, không phải là chuyện nhỏ.”
Ánh mắt Lục Thời An sắc bén nhìn về phía hắn: “Nói đến chuyện này, lúc trước không phải chính là phát sinh ở huyện Võ Công sao, dượng không nhúng tay điều tra sao?”
Chu Chí vội đáp: “Tại sao không chứ, sự tình liên quan đến an nguy của Cố tướng quân, ngày thứ hai ta đã tự mình tìm đến cửa, không ngủ nghỉ vài ngày tra rõ ràng. Chỉ là, ta thấp cổ bé họng, nhân lực huyện nha cũng có hạn, tra ra kết quả, thực sự là người Bạch gia… Không biết Ngô Vương điện hạ bên kia…”
Lục Thời An đã hoàn toàn sáng tỏ, hắn cười nói: “Dượng nếu rảnh rỗi có thể đi quân doanh một chuyến, trước mặt Điện hạ nói rõ những gì tra được, chắc hẳn Điện hạ sẽ vui mừng.”
Chu Chí hỏi lại: “Ta?” Hắn có chút do dự.
Hắn đương nhiên muốn gặp Ngô Vương. Nhưng gần đầy Cố Hiển Thành phái người theo dõi cực kì chặt chẽ, tình cảnh bị động này hắn chưa từng gặp qua. Lục Thời An như đoán trước được, lập tức săn sóc nói.
“Ta cảm thấy kế sách này không tồi, không bằng ngày mai ta trở về báo cáo với Ngô Vương điện hạ, nếu ngài ấy đồng ý thì lập tức báo tin cho dượng?”
Hai mắt Chu Chí sáng lên. Đúng rồi!
Nếu là Ngô Vương tuyên hắn đến, Cố Hiển Thành có thể không đồng ý sao?
Thời gian này hắn nghẹn sắp chết rồi, luôn muốn ra ngoài nghe ngóng tin tức, nếu có thể gặp được Ngô Vương, sẽ biết được Cố Hiển Thành giở trờ quỷ gì, cũng có thể để hắn suy tính xem nên làm gì tiếp theo.
Chu Chí vui vẻ trong lòng, hắn đưa mắt nhìn Phương Tố Tố bên cạnh, hiếm khi lộ ra thần sắc vừa lòng, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm thấy lấy Phương Tố Tố là điều tốt, cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy có quan hệ với Lục gia thật là tốt.
Bất luận là Lục gia hay là Ngô Vương, chuyện này, hắn nhất định phải nắm chắc!
Lục Thời An không nói gì nhưng vẻ hưng phấn của Chu Chí đều được hắn thu vào mắt, Chu Chí cũng thực sự rất vui vẻ. Rõ ràng là gia yến, ăn được một nửa, cũng không biết từ đâu lôi ra mấy nữ tử hát khúc, mà hiển nhiên Chu Chí uống quá nhiều không tỉnh táo, còn nhất quyết lôi kéo Lục Thời An cùng hắn thưởng thức.
Lục Thời An trầm mặc nhìn về phía dì mình, Phương Tố Tố cười xin lỗi hắn, nhưng nàng ta cũng không có cách nào ngăn lại.
Sắc mặt Lục Thời An hết sức khó coi, cũng đã hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Cố Hiển Thành ngày ấy.
Nghĩ đến việc Chu Chí lại dám dùng ám chiêu hạ lưu đối phó với Nhất phẩm võ tướng trong triều là lòng Lục Thời An lại nóng bừng.
Chỉ là bây giờ hắn vẫn còn nhịn được, cũng bởi vì dù lá gan Chu Chí có lớn đến đâu cũng không dám làm gì hắn. Lục Thời An nhịn đến khi bữa cơm này kết thúc.
Hắn vốn định mời rượu, nhưng hiện tại không cần hắn khuyên, Chu Chí đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Lục Thời An đưa mắt nhìn dì, Phương Tố Tố liền hiểu.
“Người đâu, lão gia say rồi, đỡ lão gia về nghỉ ngơi.”
Chờ Chu Chí đi rồi, trong phòng cũng khôi phục lại yên tĩnh.
Phương Tố Tố áy náy nhìn biểu cháu ngoại trai: “Xin lỗi, hắn chính là người như vậy, khiến con không thoải mái à?”
Lục Thời An nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, làm quan trong triều, chuyện như này thấy rất nhiều, xã giao thôi mà, chỉ là… Dì à… nhiều năm như vậy, dì vẫn luôn sống như này sao?”
Một câu hỏi đơn giản lại làm cho Phương Tố Tố đỏ mắt trong nháy mắt.
“Thời An… ta…”
Lục Thời An nói tiếp: “Nếu dì có uỷ khuất gì, cứ việc nói ra, vài năm này, tuy rằng chúng ta không thường xuyên liên lạc, nhưng mẫu thân vẫn luôn nhớ mong dì, không lừa dì, lần này đến biên quan, con chính là muốn tra rõ vũng nước đục ở Võ Công huyện này. Cho nên, rất nhiều chuyện dì đã ẩn nhẫn lâu như vậy, đến thời điểm này rồi, không thể nào thích hợp hơn.”
Phương Tố Tố nghe hiểu lời Lục Thời An, nàng khiếp sợ ngẩng đầu, thấy ánh mắt khích lệ của hắn.
Nàng chậm rãi suy nghĩ, sau đó nhìn về phía nha hoàn bên cạnh: “Các ngươi đều lui xuống đi, đóng cửa lại.”
“Dạ, phu nhân.”
Buổi sáng hôm nay trong quân doanh đặc biệt bận rộn, nhưng đến lúc xế chiều thì lại không còn chuyện gì quan trọng, Cố Hiển Thành rãnh rỗi, bỗng nhiên muốn đi gặp Tống Điềm.
Bữa trưa hôm nay nhà bếp đưa mì tới, đã qua hơn một canh giờ, Cố Hiển Thành cảm giác mình cũng nên đói bụng rồi.
Vì thế hắn ho nhẹ một tiếng, nhân lúc Phúc Quý không chú ý, một thân một mình rời khỏi thao trường, thong thả bước về phía nhà ăn.
Đáng tiếc, lúc này Tống Điềm không có ở đấy.
Có lẽ là vì chiều tối còn phải chuẩn bị bữa tối cho khách quý, Tống Điềm hơi mệt mỏi nên thừa dịp buổi trưa có thể nghỉ ngơi nên đã đi về ngủ trưa.
Cố Hiển Thành vồ hụt. Hắn lặng lẽ đứng đó một lúc lâu, không gặp được Tống Điềm nhưng lại gặp được Tiểu Điệp, Tiểu Điệp nhìn thấy hắn liền giật mình.
“Đại tướng quân? Sao ngài lại đến đây, ngài đói bụng sao?”
Cố Hiển Thành ho nhẹ một tiếng, khẽ ừ.
Lúc này không đói bụng thì hắn thật sự không tìm được cái cớ nào khác để đến nhà ăn, vì thế chỉ có thể ừ một tiếng, Tiểu Điệp sáng tỏ trong nháy mắt, nói: “Đại tướng quân chờ một lát, Điềm Điềm tỷ đã dặn chúng ta nấu cháo, hiện tại vẫn còn, ta múc cho ngài một chén.”
Cố Hiển Thành đồng ý.
Hắn tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, Tiểu Điệp bưng lên cháo cùng mấy món ăn kèm, hắn lơ đãng hỏi: “Nàng đâu?”
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, lát sau mới phản ứng lại đại tướng quân hỏi ai.
Nàng cười nói: “Hai ngày nay Điềm Điềm tỷ vất vả, giữa trưa mọi người đều để tỷ ấy đi nghỉ ngơi rồi ạ.”
Cố Hiển Thành ồ một tiếng.
Hắn ở nhà ăn chậm rãi ăn một bát cháo, một bên ăn, một bên không ngừng đưa mắt nhìn về phía cửa nhà ăn.
Chỉ là đáng tiếc, đến khi bát cháo thấy đáy vẫn không nhìn thấy thân ảnh muốn nhìn kia.
Không chờ được Tống Điềm, nhưng chờ được Phúc Quý, Phúc Quý vội vàng chạy tới, lau mồ hôi nói vội: “Tướng quân, sao ngài đi cũng không nói tiếng nào vậy?”
“Có chuyện?”
“Mạnh đội trưởng về rồi, đang tìm ngài đó. Lúc trước không phải ngài giao cho hắn nhiệm vụ gì đó sao, hiện tại người ta về rồi, đang đợi ở đại doanh trướng.”
Cố Hiển Thành buông đũa, nhìn ra cửa lần nữa, vẫn không gặp được người muốn gặp, hắn đành phải đứng dậy, “Đi thôi.”
Phúc Quý nhanh chóng theo chân hắn, hai người một trước một sau rời khỏi nhà ăn.
Tiểu Điệp nhìn thoáng qua bóng lưng Đại tướng quân, ai ngờ, Cố Hiển Thành chân trước vừa ra khỏi nhà ăn thì chân sau Tống Điềm đi vào từ cửa sau nhà bếp.
“Ai nha~~” Tiểu Điệp tiếc nuối vô cùng.
Tống Điềm bế cả Tiểu Bảo đến, “Sao thế?”
Tiểu Điệp đáp: “Vừa rồi Đại tướng quân đến đây, hình như là muốn tìm tỷ, nhưng có chuyện nên vừa đi rồi, thiếu chút nữa thôi!”
Tống Điềm sửng sốt, đưa mắt nhìn ra cửa: “Tướng quân có nói chuyện gì không?”
“Không có, Tướng quân chỉ ăn một bát cháo, sau đó liền bị Phúc Quý gọi đi.”
“Có lẽ Đại tướng quân đói bụng thôi.”
Tống Điềm không nghĩ nhiều nữa, bởi vì hiện tại nàng còn có việc cần bận rộn, Tiểu Bảo đói bụng, nàng phải nấu cơm cho con, hơn nữa cũng nên bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi.
Tôi cần tuyến tình cảm của hai anh chị T.T