Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 145: Ngoại Truyện 06: Chuyện Cũ Ở Cung Lan Hinh tại dua leo tr
“Chẳng lẽ thân phận chúng ta thấp hèn, không xứng nhìn thấy dung mạo của điện hạ?”Đó là lần đầu tiên Phạm Chu cùng vài vị học sĩ đồng hương đặt chân đến Giang đô sầm uất, thời điểm đứng trước cổng cung Lan Hinh, quả thực ông không mấy kỳ vọng về chuyến đi lần này.
Trời còn chưa sáng nhưng đã có nhiều người chen chúc đứng trước cổng cung.
Kể từ năm Thái tử Giang quốc mười bốn tuổi, chính thức mở phủ riêng dưới sự cho phép của Giang đế, đồng thời ban bố lệnh chiêu hiền cho đến nay, mỗi ngày ở trước cổng cung Lan Hinh cao quý đều diễn ra cảnh tượng như vậy.
Bấy giờ, nam bắc chia sông cai trị, quần hùng tranh bá tứ phương, thế gia đại tộc mọc lên như nấm sau mưa. Song, triều đình vẫn chưa hình thành chế độ tuyển chọn nhân tài phù hợp, việc bổ nhiệm quan chức chủ yếu vẫn thông qua phương thức “tiến cử”. Người tiến cử có thể là quan viên châu quận, cũng có thể là học giả nổi tiếng ở địa phương, số quan viên tiến cử càng nhiều, cạnh tranh càng thêm khốc liệt. Chỉ dựa vào mỗi gia thế đã có thể chặt đứt con đường làm quan của vô số học sĩ xuất thân hàn môn. Vì vậy, đối với bọn họ mà nói, việc lựa chọn cho mình một vị minh chủ, đồng thời gia nhập phủ đệ của quan viên quý tộc với thân phận môn khách đã trở thành con đường duy nhất trong sự nghiệp thăng quan tiến chức.
Nếu có tầm nhìn tốt, đặt cược đúng người, về sau nhất định sẽ một bước lên mây, tiền đồ vô hạn.
Lệnh chiêu hiền nạp sĩ của Thái tử Giang quốc vừa ban xuống, chẳng những không giới hạn xuất thân mà còn chấp nhận nhiều tài nghệ, ngoại trừ đối đáp sách luận, làm thơ viết văn, còn bao gồm rất nhiều tài năng khác nhau. Thậm chí ở dòng cuối cùng trên lệnh chiêu hiền, Thái tử điện hạ còn viết:
Chỉ cần tài cao chí lớn, dù là phường đầu trộm đuôi cướp, cô cũng bằng lòng đối đãi như thượng khách.Chuyện này chẳng khác gì trò cười, song lại khiến cho không ít học sĩ Giang Nam sôi sục ý chí, mọi người không khỏi tò mò, muốn xem thử vị Thái tử Giang quốc bất chấp chiêu mộ nhân tài này có dáng vẻ ra sao, liệu có thực hiện đúng như những gì đã nói trên lệnh chiêu hiền hay không.
Giang đế dã tâm bừng bừng, tác phong máu lạnh, trải qua mười mấy năm chinh chiến sát phạt, cả vùng đất Giang Nam gần như rơi vào tay Giang quốc. Mà Giang quốc ngày nay không hổ là bá chủ một phương, khiến các nước nhỏ phía Nam phải cam lòng bái phục. Tuy nhiên, Tùy quốc bên kia sông cũng đang ngày một lớn mạnh, nghe nói Thái tử Tùy Hành chỉ mới mười sáu tuổi đã được mệnh danh là sát tinh, một năm trước hắn còn thành lập đội kỵ binh có tên gọi là Thanh Lang, bọn họ dũng mãnh hiếu chiến, tung hoành tứ phương. Trước đó vì tiêu diệt đội binh Sa Hồ vốn có danh “khát máu” mà nổi tiếng khắp Giang Bắc.
Giang quốc và Tùy quốc là kẻ thù truyền kiếp, hai bên chiến tranh nhiều năm, tích lũy vô số mối huyết hải thâm thù, một khi Giang Bắc thống nhất, thu phục hoàn toàn các nước nhỏ phương Bắc, mục tiêu kế tiếp của chúng rất có thể là vùng đất Giang Nam nằm bên kia sông.
Mà lần này Giang đế đã thay đổi phong cách hành sự độc đoán trước đó, quyết định buông lỏng quyền hành, cho phép Thái tử Giang quốc mở phủ chiêu mộ nhân tài, giúp triều đình có thêm nhiều cánh tay đắc lực, điều này chưa chắc là không có ý chống lại Giang Bắc.
Tuy nhiên, không phải ai cũng xem trọng việc này. Bởi lẽ mọi người đều biết xưa nay Giang đế yêu thương Sở vương, việc một Thái tử không được sủng ái bắt đầu tạo dựng thế lực và nắm giữ quyền hành không khỏi khiến cho một số người lo lắng, sợ là tương lai y sẽ trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, chắc chắn không có kết cục tốt.
Nhưng Phạm Chu không nghĩ nhiều đến vậy.
Vì ông chỉ đơn thuần đến góp vui mà thôi.
Trên thực tế, Phạm Chu không hề xuất thân bần hàn, cũng không cần thông qua việc bước vào cung Lan Hinh để mưu cầu đại nghiệp, trước khi Thái tử Giang quốc ban bố lệnh chiêu hiền, ông đã giành được suất tiến cử duy nhất từ châu quận của mình.
Cái tên Phạm Chu – Phạm Sĩ Nguyên này ít nhiều gì cũng nổi tiếng ở Giang Nam. Chỉ cần ông bằng lòng, lập tức có thể tìm được một chức quan tốt trong triều. Mà đại thần các nước nhỏ phía Nam cũng không ít lần bỏ ra ngàn vàng, phái người đến mời ông về nhậm chức, cùng mưu đồ đại nghiệp.
Có điều, xưa nay Phạm Chu là người không thích câu nệ gò bó, cũng không thích những quy tắc nghiêm ngặt chốn quan trường, ông biết, chỉ cần khoác lên mình bộ quan phục đó, thì đồng nghĩa với việc bản thân hoàn toàn mất đi tự do. Cho nên, sau khi mang theo thư tiến cử đến Giang đô, ông cũng không lập tức đi gặp quan viên chức sắc theo quy trình mà nhất thời nổi hứng muốn đến cung Lan Hinh.
Không những vậy, ông còn nảy ra suy nghĩ khác người, ăn mặc lôi thôi lếch thếch giống như con sâu rượu, tóc tai bù xù không khác gì tổ chim, trong tay còn xách theo vò rượu, mặc một chiếc áo bào màu xám đã bốc mùi, cố gắng ngụy trang bản thân giống hệt như ăn xin bên đường.
Chim khôn lựa cành mà đậu, tôi hiền chọn chủ mà thờ.
Thời thế loạn lạc, có thể trở thành một mưu sĩ giúp đỡ quân vương bình thiên hạ, định giang sơn, ông tự nhận việc này còn thú vị và hấp dẫn hơn nhiều so với làm một quan viên bình thường trong triều.
Chức vị mà ông sắp đảm nhận nằm dưới sự cai quản của Sở vương và tộc Thân thị.
Mặc dù ngày nay mọi người đều truyền tai nhau Giang đế sủng ái Sở vương, nhưng theo ông được biết, những việc Sở vương và Thân thị làm không khác gì đám thế gia đại tộc tham vọng ngập trời mà năng lực có hạn, tự cao tự đại không ai bì nổi. Nếu mai sau Giang quốc thật sự rơi vào tay Sở vương, vậy thì cả vùng đất Giang Nam này sớm muộn gì cũng trở thành vật trong túi của con sói con Giang Bắc.
Còn về hôm nay sắp gặp được Thái tử Giang quốc, tuy dân gian triều dã đều lan truyền những lời khen ngợi thổi phồng, nhưng danh tiếng của trữ quân cũng giống như cách gọi “chiêu hiền nạp sĩ”, có đôi khi vì ổn định địa vị mà cố tình tạo dựng cũng nên. Phạm Chu không ôm hy vọng gì nhiều, chẳng qua chỉ đến hóng hớt mà thôi.
Ông nghĩ kỹ rồi, hôm nay hóng hớt xong sẽ trả lại thư tiến cử cho quan phủ châu quận, để bọn họ tuyển chọn người khác.
Bộ dạng sa cơ thất thế của Phạm Chu nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí có người còn nói thẳng: “Thái tử Giang quốc chiêu mộ nhân tài, sao ngay cả ăn xin cũng muốn tới góp vui?”
Phạm Chu cũng không tức giận mà còn mừng thầm vì mình cải trang thành công.
Vài vị học sĩ đi cùng nghe thấy khẩu âm của Phạm Chu nên nghĩ rằng ông là đồng hương, vốn không hề biết ông chính là Phạm Sĩ Nguyên tiếng tăm lừng lẫy.
Đến giờ, cánh cổng cung Lan Hinh từ từ mở ra. Các học sĩ theo thứ tự giao nộp vật chứng chứng minh thân phận, sau đó ghi rõ tên tuổi quê quán rồi lần lượt bước vào trong.
Phạm Chu xách theo vò rượu, đứng loạng choạng giữa đám người.
Chúng học sĩ xung quanh không khỏi lấy tay che mũi, cố tình giữ khoảng cách với ông, mặc dù trong lệnh chiêu hiền Thái tử Giang quốc có viết “dù là phường đầu trộm đuôi cướp cũng được đối đãi như thượng khách”, nhưng đa số mọi người đều biết rõ, bọn giặc giã trộm cắp làm gì có tư cách bước vào cánh cổng này.
Thế mà lại xuất hiện một tên lập dị xem mấy lời khách sáo đó là thật.
Người phụ trách ghi chép thông tin là một nội quan trong phủ Thái tử.
Tất cả học sĩ đều chờ xem trò cười của Phạm Chu, đợi nội quan lệnh cho thị vệ đuổi kẻ này đi.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là lúc đến lượt Phạm Chu, nội quan đó không hề tỏ ra khinh thường, sau khi hòa nhã hỏi tên tuổi quê quán xong thì đưa cho ông một tấm ngọc bài, đồng thời mời Phạm Chu vào trong.
“Thái tử Giang quốc vậy mà tiếp đón ăn xin thật.”
“Đúng là không thể tin nổi.”
Đám đông bàn luận xì xào, nhưng Phạm Chu vẫn bình tĩnh nhét ngọc bài vào tay áo, theo chúng học sĩ bước vào cung Lan Hinh.
Sau khi đăng ký thông tin, mọi người chia ra thành hai nhóm văn và võ. Phạm Chu đi theo nhóm văn, được nội quan dẫn đến một tòa cung điện được bày trí trang nhã, bên trong đặt sẵn ghế ngồi hướng về phía chủ vị, tuy nhiên lại bị ngăn cách bởi một tấm rèm che màu vàng.
Theo như lời nội quan, lát nữa Thái tử Giang quốc sẽ ngồi sau bức rèm kiểm tra kiến thức của bọn họ.
Mọi người không khỏi suy đoán, Thái tử Giang quốc triệu kiến bọn họ, vì sao lại phải ngồi sau bức rèm?
Có người không khỏi thấp giọng nói: “Chẳng lẽ thân phận chúng ta thấp hèn, không xứng nhìn thấy dung mạo thật của điện hạ?”
Phạm Chu ngồi ở ghế sau cùng, nghe đám người xung quanh bàn luận, ông khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư. Tự hỏi, chẳng lẽ Thái tử Giang quốc thật sự giống như lời đồn, chỉ vì tạo dựng hư danh “kính hiền trọng sĩ” nên mới ban hành lệnh chiêu hiền?
Chỉ là, bộ dạng lôi thôi nhếch nhác này của ông mà cũng có tư cách bước vào, phải chăng Thái tử điện hạ diễn hơi thái quá rồi?
Dù sao đêm nay ông chỉ tới hóng hớt chứ cũng không ôm hy vọng gặp được minh chủ phù hợp, tâm tình Phạm Chu nhàn nhã, ông nâng vò rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó ngồi ngả ngớn trên ghế, bày ra dáng vẻ như đang xem kịch vui.
“Điện hạ tới!”
Lúc này, giọng nói của nội quan đột nhiên vang lên.
Mọi người đều ngừng bàn tán, đồng loạt nhìn về phía tấm rèm màu vàng.
Thái tử Giang quốc chỉ mới mười bốn tuổi, trên người khoác y sam mỏng nhẹ, thắt lưng đeo ngọc bội, đoan chính ngồi ở sau rèm.
“Chúng thảo dân bái kiến điện hạ.”
Mọi người đều đứng dậy hành lễ.
“Các vị, mời ngồi.”
Phía sau bức rèm vang lên giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc rơi vào dòng nước.
Phạm Chu bị âm thanh này hấp dẫn, không nhịn được ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía bức rèm.
Nhưng cũng như những người khác, ông chỉ nhìn thấy được bóng dáng mơ hồ.
Mọi người đồng loạt tạ ơn, sau đó ngồi vào ghế. Ngay lập tức, cung nhân lần lượt bước vào dâng trà bánh. Tuy nhiên, Thái tử trẻ tuổi ngồi sau bức rèm cũng không giải thích vì sao phải giăng một tấm màn che che giấu bản thân như vậy, hơn nữa nội quan hầu hạ bên cạnh cũng không viện cớ thân thể Thái tử không khỏe mà lấp liếm cho qua.
Mọi thứ đều diễn ra như bình thường.
Sau khi nội quan đưa danh sách vào trong, Thái tử điện hạ ngồi sau bức rèm bắt đầu đặt câu hỏi nhằm kiểm tra kiến thức các vị nhân tài đến hiến sức lần này.
Kết quả được công bố ngay tại chỗ. Những người thông qua sẽ được đánh giá “đạt”, người không thông qua sẽ do cung nhân trực tiếp dẫn ra ngoài bằng cửa phụ.
Toàn bộ quá trình công bằng minh bạch, đồng thời được giám sát bởi tất cả những người có mặt.
Phạm Chu vốn đang lơ đễnh, nhưng khi nghe thấy giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng mà sắc bén vang lên trong đại sảnh, ông bất giác ngồi thẳng dậy.
Trong điện có hơn vài trăm người.
Đến gần giữa trưa mà chỉ mới kiểm tra được phân nửa, lúc này nội quan bước vào, thấy điện hạ vẫn ngồi sau bàn làm việc, lông mi hơi rũ xuống, chăm chú nhìn danh sách, ông ngập ngừng nói: “Điện hạ vừa mới khỏi bệnh, không nên lao lực quá độ, chi bằng nghỉ ngơi một chút nhé ạ?”
Thái tử trẻ tuổi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đen sáng ngời như nước thu, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Không cần.”