Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Ngã vào nước tắm tại dưa leo tr.
“Ưm……” Mộc Khinh Ngôn nhất thời sững sờ, răng môi cọ xát vừa gấp gáp vừa hung ác, hôn đến nỗi y choáng váng.
Y chìm trong hơi thở nặng nề dồn dập, đến khi Tiêu Lâm Thành thò tay xuống nước vuốt v e vòng eo tr@n trụi của y thì mới giật mình lấy lại tinh thần đẩy người ra.
“Tiêu Lâm Thành, ngươi làm gì vậy?!”
Hai mắt Tiêu Lâm Thành đỏ ngầu đáng sợ, dường như không nghe được gì nữa. Hắn nắm cổ tay Mộc Khinh Ngôn đè vào thùng tắm rồi lại cúi người hôn y.
“Tiêu Lâm Thành, ưm……” Mộc Khinh Ngôn phát hiện ra điều bất thường trong hơi thở nóng hổi của hắn nhưng lại bị Tiêu Lâm Thành giữ chặt gáy không cho trốn. Y hạ quyết tâm há miệng cắn Tiêu Lâm Thành một cái.
“Shhh……” Tiêu Lâm Thành bị đau buông ra người trong lòng, tìm lại chút tỉnh táo trong cảm giác khô nóng mãnh liệt nhưng vẫn thấy hỗn độn mơ hồ, “Khinh Ngôn……”
“Ngươi bị trúng thuốc đúng không?” Mộc Khinh Ngôn nhíu mày hỏi, “Ai bỏ thuốc cho ngươi?”
“Thuốc……” Tiêu Lâm Thành còn chưa kịp hiểu ra thì cần cổ trắng nõn ửng đỏ của người trước mắt đã lọt vào mắt hắn, cảnh đẹp dưới nước nhìn không sót gì đã đập tan chút lý trí còn sót lại của hắn.
“Khinh Ngôn……” Hắn giơ tay bóp eo Mộc Khinh Ngôn, dù đang gần trong gang tấc vẫn chưa thỏa mãn mà càng khao khát nhiều hơn, muốn gần gũi hơn……
“Tiêu Lâm Thành!” Mộc Khinh Ngôn chống tay lên ngực hắn khó nhọc nói, “Ngươi tỉnh táo lại đi!”
Tiêu Lâm Thành cắn vai y một cái.
“Ngươi!” Mộc Khinh Ngôn tức giận làm cổ càng đỏ hơn, nghĩ thầm hay là tung một chưởng đánh hắn ngất xỉu cho xong, khỏi mất công bị hắn túm lấy gặm c ắn.
“Khinh Ngôn……” Tiêu Lâm Thành càng ôm chặt hơn rồi tựa vào trán y thì thầm, “Nóng quá, Khinh Ngôn, ta khó chịu……”
Đột nhiên Mộc Khinh Ngôn đẩy không nổi nữa.
Y có thể cẩn thận giấu kín tâm tư khó giãi bày của mình, có thể mong nhớ ngày đêm, một mình đến Cầm Châu trốn tránh người trong lòng, có thể nói năng thận trọng, trong lòng chua xót mà không lộ ra ngoài.
Nhưng y không ngăn được mình đ ộng tình, mà người này còn là Tiêu Lâm Thành.
Cũng như ba tháng trước âm thầm rung động trong mơ, khi tỉnh lại đệm giường đã ẩm ướt.
“A Tiêu……”
“Ưm……”
Từ lâu y đã trốn không thoát, ba chữ Tiêu Lâm Thành không gì có thể phá nổi.
Tiếng nước lắc lư trong thùng, từng vòng từng vòng ập vào ván gỗ.
Mộc Khinh Ngôn vùi mặt vào gáy người kia, hơi nóng bốc lên chung quanh, hơi thở bên tai càng lúc càng nóng, cháy bỏng hơn cả nắng hè.
Khi Cố Linh Lung chậm chạp tỉnh lại thì không biết đã qua bao lâu.
Nàng xoa cần cổ đau nhức, nhớ lại bộ dạng như hổ sói của Tiêu Lâm Thành trước khi mình ngất thì đột nhiên lo cho Mộc Khinh Ngôn.
Mộc công tử không sao chứ? Nàng bất an lo sợ nghĩ thầm, hoặc là Tiêu đại hiệp không sao chứ? Có khi nào bị Mộc công tử đánh chết không?
Nàng càng nghĩ càng lo nên đứng dậy mon men tới phòng Mộc Khinh Ngôn.
Nàng đi tới cửa rồi áp tai nghe ngóng, bên trong vọng ra tiếng r3n rỉ đứt quãng xen lẫn tiếng khóc làm người ta đỏ mặt nóng tai.
Mộc, Mộc công tử, ta có lỗi với…… eo của ngươi! Cố Linh Lung giơ tay bụm mặt áy náy nghĩ, ta cũng là lần đầu dùng Tương Tư nên thật sự không biết dược tính của nó mạnh đến vậy.
Ngươi yên tâm, sáng mai nhất định ta sẽ dặn nhà bếp hầm gà cho ngươi để bồi bổ lại!
Nàng ôm hai má nóng bừng rời đi rồi quay người lại, cái chuông bên hông rung lên leng keng.
Trong phòng, Mộc Khinh Ngôn bám vào vai Tiêu Lâm Thành nhịn không được th ở dốc nghe thấy tiếng động này thì trong lòng run lên, sau đó nghe người trên thân mình kêu đau một tiếng rồi đâm vào càng mạnh hơn.
“Ngươi chậm một chút…… Ư……”
*
Sáng hôm sau, nắng sớm le lói, Tiêu Lâm Thành khoan khoái trở mình trên giường rồi chậm chạp mở mắt ra.
Mộc Khinh Ngôn khoác áo đứng cạnh cửa sổ quay lưng về phía hắn, nghe thấy động tĩnh thì bàn tay nắm bệ cửa sổ đột nhiên siết chặt.
Y phải đối mặt với Tiêu Lâm Thành thế nào đây? Nói là một lần ngoài ý muốn vì trúng thuốc? Hay cứ thẳng thắn thú nhận tình cảm cho dù từ nay mình và Tiêu Lâm Thành sẽ mỗi người một ngả.
“Khinh Ngôn……”
Y nghe thấy Tiêu Lâm Thành gọi mình sau lưng.
“Ta……” Mộc Khinh Ngôn cắn môi, đang định mở miệng thì nghe Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi, “Ta tới đây lúc nào thế?”
Mộc Khinh Ngôn: “……”
Mộc Khinh Ngôn kinh ngạc xoay người lại, “Ngươi…… Ngươi không nhớ gì sao?”
Tiêu Lâm Thành xoa đầu nghĩ ngợi, “Hình như tối qua ta uống trà trong phòng, sau đó Cố cô nương đến gõ cửa hỏi ta ăn cơm chưa?”
Cố cô nương? Mộc Khinh Ngôn chợt nhớ lại tiếng chuông đêm qua mình nghe — Chẳng lẽ nàng bỏ thuốc cho Tiêu Lâm Thành sao?
“Sau đó……” Tiêu Lâm Thành suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ được sau đó xảy ra chuyện gì, sao mình lại nằm trên giường Khinh Ngôn?
“Ngươi thật sự……” Mộc Khinh Ngôn bấu ngón tay vào bệ cửa sổ, “Không nhớ gì à?”
Tiêu Lâm Thành cũng buồn bực, đang yên đang lành sao lại giống như mất trí nhớ thế này?
“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lâm Thành nhíu mày, “Ngươi không sao chứ?”
Hắn xốc chăn lên định xuống giường xem Mộc Khinh Ngôn nhưng phát hiện mình không hề mặc đồ, “Ơ? Quần áo ta đâu rồi?”
Mộc Khinh Ngôn cứng đờ nhìn y phục ẩm ướt cạnh thùng tắm, “Ngươi…… ngã vào nước tắm nên ướt hết rồi.”
Tiêu Lâm Thành giật mình: “Ngã vào nước tắm? Sao lại ngã vào nước tắm?”
Mộc Khinh Ngôn đứng không vững, thắt lưng mỏi nhừ. Y ngập ngừng: “Ta không biết.”
Y nói, “Tối qua ngươi đột ngột xông vào rồi không nói năng gì mà nhảy vào nước tắm như say rượu vậy.”
“Say rượu?” Tiêu Lâm Thành chẳng hiểu gì cả, nhưng sao mình không thấy khó chịu chút nào mà thậm chí cả người còn sảng khoái nhẹ nhõm thế này?
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó……” Mộc Khinh Ngôn dời mắt đi không dám nhìn hắn, “Sau đó ngươi bất tỉnh. Ta đành phải cởi áo ướt ra cho ngươi rồi dìu ngươi lên giường ngủ.”
Tiêu Lâm Thành trầm ngâm nửa ngày: “Xem ra phải hỏi Cố cô nương mới được. Ký ức cuối cùng là Cố Linh Lung đến gõ cửa, vậy chắc nàng phải biết gì đó.”
Mộc Khinh Ngôn tái mặt, “Ta…… Nàng……”
Tiêu Lâm Thành khom người tìm giày dưới giường, Mộc Khinh Ngôn liếc thấy trên tấm lưng rắn chắc của hắn hiện đầy vết cào đỏ tươi, vừa mập mờ vừa hoang đường.
Ký ức đêm qua như thuỷ triều tràn vào đầu khiến Mộc Khinh Ngôn bỗng nhiên run chân.
“Sao thế?” Tiêu Lâm Thành ngẩng lên thấy sắc mặt y hết xanh lại đỏ nên hỏi thăm.
“Không, không có gì,” Mộc Khinh Ngôn nhìn lảng đi, “Để ta lấy quần áo cho ngươi.”
Tiêu Lâm Thành nhìn y đi ra cửa, lông mày nhíu chặt — Khinh Ngôn có chuyện gì giấu mình sao?
Đợi Tiêu Lâm Thành mặc đồ rồi xuống lầu với Mộc Khinh Ngôn thì không thấy Cố Linh Lung đâu nữa.
“Chưởng quỹ,” Tiêu Lâm Thành đành phải hỏi chưởng quỹ đang gảy bàn tính tính sổ sách, “Ngài có thấy cô nương cưỡi lừa kia không?”
“Nàng ấy à, nàng đi từ sớm rồi.” Chưởng quỹ sực nhớ ra gì đó, “À phải, nàng còn để lại cho hai vị một con gà nữa.”
Hắn quay đầu gọi tiểu nhị, chỉ chốc lát sau tiểu nhị đã bưng lên một nồi gà hầm lớn.
“Sáng nay trước khi đi cô nương kia đã dặn nhà bếp hầm đấy,” chưởng quỹ nói, “Bảo là để hai vị bồi bổ một chút.”
Tiêu Lâm Thành khó hiểu, “Bổ gì cơ?”
Mộc Khinh Ngôn: “…… Ngã vào nước hại thân.”