Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 181 tại dualeotruyen.
Hôm sau, Lộ Nam tới phòng hội nghị nhìn thấy Vương Hưng Long dẫn dắt một nhóm nhỏ – không phải, là đoàn đội nhỏ.
Bọn họ ngồi hàng sau phòng hội nghị, Lộ Nam nhìn thấy trong tay mỗi người đều có cốc giữ nhiệt, in logo Nguyên Xuyên. Trên chỗ ngồi hội trường đều có, bên cạnh cốc giữ nhiệt còn có một hộp lá trà nhỏ.
“Đây là làm chúng ta uống nhiều trà đặc, tránh ngủ gà ngủ gật.” Lão Vương cười hì hì cung cấp kinh nghiệm cho Lộ Nam.
Lộ Nam gật đầu, theo mọi người nhờ nhân viên phục vụ hội trường giúp cô pha một cốc trà, còn phía trước vì sao trống khá nhiều chỗ, người của tỉnh Kiềm Giang lại ngồi hàng sau – không hề khó hiểu tí nào, nếu coi hội nghị nửa năm là tổng kết sau buổi thi, như vậy đa số người có thành tích tệ hại không muốn chen lên ngồi đằng trước. Tới gây chướng mắt, làm điển hình phản diện sao?
Tóm lại, hội nghị nửa năm kỳ thực không đáng sợ như Vương Hưng Long đã nói.
Hội nghị mới bắt đầu, đầu tiên là thống kê tình hình ký kết hợp đồng và giá trị hồi khoản của các tỉnh trong nửa đầu năm, không hề bất ngờ, tỉnh Kiềm Giang đội sổ Đại khu Hoa Đông.
Mức hợp đồng và mức hồi khoản đều tính theo cột đơn vị nghìn tệ, cột màu xanh là mức hợp đồng, cột màu đỏ là hồi khoản, trong đó cột màu x cao hơn màu đỏ rất nhiều, dù sao bây giờ mới giữa năm.
Trừ cột hình trụ này, còn có 5 bảng, lần lượt là rượu Kinh Điển, rượu Hài Hòa, Đặc Khúc, Nan Đắc Hồ Đồ, Lưu Thông Tiểu Tửu, số liệu tương ứng của 5 loại rượu.
Đồng đại khu tỉ mỉ giảng giải từng bảng biểu một, cho nên tỉnh Kiềm Giang đội sổ xuất hiện 6 lần, tương đương với bị lôi ra lăng trì trước mọi người 6 lần!
Nhưng các giám đốc thành phố của tỉnh Kiềm Giang hiển nhiên đã quen với tình huống này, nhiều nhất là điều chỉnh biểu tình trông có vẻ đau khổ hơn chút, kỳ thực trong lòng chẳng hề gợn sóng: lượng tiêu thụ tỉnh ta đội sổ Đại khu Hoa Đông? Chẳng phải rất bình thường ư! Ai chả biết so với rượu vang và rượu vàng, rượu trắng không bán chạy ở tỉnh Kiềm Giang, ngoại trừ hệ liệt Bạch sứ, còn lại tất cả nhãn hiệu rượu trắng đi vào tỉnh Kiềm Giang đều sẽ kiến thức tới sự đáng sợ của hoang mạc này, kế tiếp trở thành sỉ nhục trong số đông đảo phòng làm việc cấp tỉnh của từng xưởng rượu.
Đồng đại khu nhìn lướt sắc mặt hơn 80 người ngồi dưới, đặc biệt chú ý tới Ngô Xuyên.
Sắc mặt vị tổng giám đốc mới điều nhiệm từ ban Giám sát tổng công ty tới tỉnh Kiềm Giang tháng 1 năm nay hơi cứng đờ, hiển nhiên còn chưa chấp nhận hiện thực lượng tiêu thụ thê thảm trong tỉnh anh ta quản hạt.
Đồng đại khu cùng với các lãnh đạo Đại khu thay phiên phân tích tổng kết vấn đề và kinh nghiệm trong nửa năm này, những lời họ nói hết thảy căn cứ vào số liệu cơ bản nửa đầu năm, lọc bớt hơi nước, cũng có giá trị tham khảo.
Đặc biệt là bố cục kênh phân phối, đặc điểm tiêu thụ… của rượu Nguyên Xuyên ở các tỉnh khác, Lộ Nam nghe mà cảm thấy thú vị. Cô lấy tablet làm lại biểu đồ mà lãnh đạo nói, rất nhiều số liệu ở đây đều là người ngoài ngành và những người dưới chót trong ngành căn bản không thể tiếp xúc.
Người làm giống Lộ Nam còn không ít, phần lớn là những giám đốc thành phố trẻ tuổi. Các tiền bối hơi lớn tuổi hơn thì cầm bút viết viết vẽ vẽ, thường thường nâng cốc trà nhấp một ngụm, rốt cuộc nghe lọt bao nhiêu… thì khó nói.
…
Giám đốc thành phố ưu tú chia sẻ kinh nghiệm vào buổi chiều, cho nên Lộ Nam ăn xong cơm trưa, giành giật từng giây về phòng nghỉ trưa.
Tạm mặc kệ loại chia sẻ này rốt cuộc có bao nhiêu người sẽ để tâm lắng nghe, có phải chỉ nói cho lãnh đạo nghe hay không, cũng mặc kệ bản thân cô rốt cuộc có coi trọng cơ hội nổi bật này hay không, dù sao nguyên tắc làm việc của Lộ Nam là: đã không làm thì thôi, nếu làm thì phải cố gắng trở thành người ưu tú nhất.
Không biết trình tự chia sẻ xếp theo tiêu chí nào, dù sao Lộ Nam là người cuối cùng.
[Rất tốt, kết màn!]
Lộ Nam nghiêm túc lắng nghe 9 vị giám đốc thành phố chia sẻ, có thể nổi bật giữa 80 vị giám đốc thành phố, ngoại trừ thành tích xuất sắc, ít nhiều có bản lĩnh khác.
Chẳng hạn như vị giám đốc thành phố tỉnh Tô, chia sẻ thiên về quá trình đấu trí đấu dũng với công ty đối thủ, đương nhiên sau sự kiện đập rượu mấy năm trước, bây giờ mọi người đều đấu văn, không đấu võ. Vị giám đốc thành phố này nói vì theo sát khách hàng, từng canh trước cửa khu nhà họ 5 hôm, nhân viên công ty đối thủ thì làm mối giới thiệu bạn trai cho con gái khách hàng, anh ta thì tăng một bậc giới thiệu công việc cho con gái khách hàng. Nguyên văn lời nói của vị giám đốc thành phố này là: “Đàn ông không thể dựa vào, nhưng có thể dựa vào công việc nha!” Cuối cùng thành công bắt lấy khách hàng. Dẫn tới phía dưới vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Lộ Nam cảm thấy anh ta nói có lý.
Lại chẳng hạn như một vị giám đốc thành phố tỉnh Lân, vừa lên sân khấu liền nói kinh tế tỉnh Lân còn lâu mới bằng tỉnh Kiềm Giang (Lộ Nam cảm thấy người này âm thầm chế giễu tỉnh ta), nhưng thức ăn trong tỉnh họ đậm mùi, thông thường thì khu vực có khẩu vị cay rát thường sẽ hiểu biết về rượu nhiều hơn, sau đó vị giám đốc thành phố này suy xét tới định vị giá cả của sản phẩm công ty, chủ yếu đẩy mạnh Lưu Thông Tiểu Tửu, trải hàng thậm chí trải tới cả chợ đêm – đây là hành vi tương đối có quyết đoán và có thể chịu khổ. Điểm này không mưu mà hợp với một số ý tưởng của Lộ Nam.
Nói có đạo lý, nhưng không giẫm lên tỉnh ta thì càng tốt. Lộ Nam bình luận trong lòng.
Các giám đốc thành phố phía sau lên sân khấu chia sẻ cũng có chỗ hay, Lộ Nam phát hiện họ đều có chung đặc điểm, thật thú vị: ppt làm sơ sài, tự do phát huy.
So sánh thì, Lộ Nam chuẩn bị ppt có vẻ hơi chỉn chu.
Nhưng không sao, cô rất hiểu mình nên kiên trì phong cách hành xử thế nào trong công việc: bởi vì cô quá trẻ tuổi, cho nên mới cần nghiêm túc hơn trong những trường hợp chính thức.
[Hài hước khôi hài hòa nhã dễ gần, vẫn phải lớn tuổi hơn chút hoặc lên tới chức vụ cao hơn rồi tính.]
Lên sân khấu, Lộ Nam chào hỏi lãnh đạo, đồng nghiệp, giới thiệu họ tên của mình và thành phố phụ trách, sau đó mở ppt, nội dung nửa phần trước là tình hình bố cục Nhà tiêu thụ và phân tích thị trường, bộ phận này kỳ thực giống như khi cô chỉ dạy cho Lâm Yến suy nghĩ “xuất phát từ đại cục, bố cục phải lâu dài”. Chỉ là lúc này sắm vai tầng chót trong chuỗi thức ăn, Lộ Nam không nhắc tới tổng kết 10 chữ này.
Phân tích thị trường, bốn chữ này nói ra thì đơn giản, nhưng muốn khách quan toàn diện làm được lại không dễ dàng như vậy.
Các tiền bối ở đây đại đa số đều từng nghiên cứu thị trường. Người chuyên nghiệp vừa ra tay liền hiểu ngay, dù sao bọn họ nghe vị giám đốc Lộ này nói liền biết, cô ấy khẳng định tốn thời gian nghiên cứu thị trường.
Có thể nghiêm túc làm việc, có thể chịu khổ. Đây là ấn tượng chính diện đầu tiên ngoại trừ “xinh đẹp trẻ tuổi” mà họ thấy ở Lộ Nam.
Lộ Nam không quan tâm liệu họ có thay đổi ấn tượng về mình hay không.
Cô kể xong ý tưởng về công việc, chuẩn bị nói tới thành tích nửa năm đạt được.
Lộ Nam dựa theo trình tự cũ mới, trước nói về khách hàng cũ gia hạn hợp đồng, không có gì đặc biệt: khách sạn lớn Ôn Tuy làm kênh phân phối Nhà hàng 1 triệu, Duy Phổ và Hoa Tuyền mỗi nơi đều có 1 Nhà tiêu thụ kênh phân phối Lưu thông, giá trị đều là 500.000 tệ.
Sau đó nhắc tới Nhà tiêu thụ mới ký kết năm nay.
Trên màn hình ppt còn chưa chuyển trang, phía dưới đã vang lên vài tiếng rì rầm, trong số họ luôn có người tin tức linh thông, tầm tháng 3-4 liền nghe nói biệt danh Lộ tam thiêm, nhưng hỏi thăm rõ ràng định mức hợp đồng thì mỉm cười bỏ qua.
Bây giờ, mọi người tò mò là, Lộ tam thiêm biến thành ký bao nhiêu? Ký bốn? Ký năm? Cùng với, Nhà tiêu thụ cỡ 10 triệu đó có phải là thật không?
Lộ Nam không úp mở, chuyển sang trang ppt mà mọi người đều muốn biết.
Ô thành theo kênh phân phối Lưu thông, Nhà tiêu thụ Tiên Vượng – 500.000 tệ.
Nội thành Hoa An theo kênh phân phối Lưu thông, Nhà tiêu thụ Thuận Phát – 800.000 tệ.
Thành phố Hoa An, rượu Kinh Điển + Đặc Khúc, theo kênh phân phối Đoàn mua + Danh yên tửu, Danh Tửu Thế Gia – 3 triệu tệ.
Thành phố Hoa An, làm nhiều chủng loại rượu, theo kênh phân phối Đoàn mua + Thương siêu + Danh yên tửu, Hồng Đồ Tửu Nghiệp (mới) – 3 triệu tệ.
Thành phố Hoa An, làm rượu Kinh Điển + Đặc Khúc + Lưu Thông Tiểu Tửu, theo kênh phân phối Đoàn mua + Nhà hàng + Lưu thông, Nhà tiêu thụ Ái Trân Rượu Nghiệp – 2 triệu tệ.
Cùng với vừa mới ký được:
Thành phố Hoa An, chỉ làm rượu Kinh Điển kênh phân phối Đoàn mua, Nhà tiêu thụ Tứ Phương Kiến Trúc, 10 triệu tệ.
Tổng cộng mức hợp đồng nửa đầu năm nay: 21.300.000 tệ.
Tổng mức hợp đồng xuất hiện mờ nhạt sau cùng, nhưng trước đó, đã có giám đốc thành phố mở máy tính trên điện thoại ra tính.
Tiếng ồn ào càng lớn hơn, không biết ai bắt đầu vỗ tay (Lộ Nam ở trên sân khấu nhìn thấy, là Đồng đại khu vỗ tay đầu tiên), kế tiếp cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Quả thật, mức hợp đồng 21 triệu trở lên, so sánh ngang hàng với tỉnh Lỗ, tỉnh Tô, tỉnh Huy, những tỉnh “nhà giàu rượu trắng” trong Đại khu Hoa Đông căn bản không đáng xem, đại khái cũng chỉ đáng đội sổ. Chẳng hạn như, vị giám đốc thành phố giới thiệu công việc cho con gái khách hàng, loạn chữa bệnh cho người ta, hiện nay mức hợp đồng ký kết được đã vượt qua 40 triệu tệ.
Nhưng, Hoa An không nên so sánh ngang hàng với những thành phố thuộc tỉnh có lượng tiêu thụ mạnh này, mà nên làm đối lập chiều dọc với lượng tiêu thụ và mức hợp đồng với chính nó vài năm trước, cùng với so sánh ngang hàng với 10 thành phố khác trong cùng tỉnh.
Từ chiều dọc, năm ngoái mức hợp đồng cả năm của Hoa An là 8 triệu tệ, hồi khoản 6.5 triệu tệ.
So sánh với 21.300.000 tệ năm nay, quả thực là ít tới mức khiến người ta phẫn nộ, khiến mọi người không khỏi hoài nghi, giám đốc thành phố trước kia là vô dụng sao? Người hiểu nội tình tới tấp quay sang nhìn vị họ Lưu nào đó, người mới chuyển tới đảm nhiệm chức giám đốc thành phố trong tỉnh Mân năm nay, sắc mặt vị giám đốc Lưu quả là đặc sắc.
Còn so sánh chiều ngang, các tỉnh khác không mấy hiểu biết về mức hợp đồng hoàn thành trong năm nay của 10 thành phố khác trong tỉnh Kiềm Giang, nhưng có hề gì, trong số họ có người chụp lại ảnh ban sáng, không so sánh được năm nay, thì so sánh với số liệu năm ngoái, dù sao tỉnh họ không thể làm được chia ra bình quân mỗi người đều là Lộ tam thiêm, dựa vào nền tảng mức hợp đồng năm ngoái cố tăng thêm 1-2 phần, cũng có giá trị so sánh tham khảo rồi.
So sánh xong, ánh mắt mọi người lại chuyển tới 10 vị giám đốc thành phố còn lại của tỉnh Kiềm Giang đang ngồi trong góc: các anh em, bị một cô gái trẻ tuổi nghiền thành như vậy, thật là mất hết thể diện rồi.
Nhưng đại khái là số người mất mặt cùng nhau khá nhiều, lấy Vương Hưng Long cầm đầu, 10 người đàn ông vẻ mặt còn tốt hơn chút so với vị họ Lưu.
Bất kể so sánh theo chiều nào, thành tích của Hoa An năm nay đều quá nổi bật.
Toàn thắng.
Chỉ hai chữ này.
Chuẩn xác hơn chút, đó chính là thành tích nửa đầu năm nay của Lộ Nam, trong lịch sử tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên ở Kiềm Giang, quả là vô tiền khoáng hậu, nhất kỵ tuyệt trần.
Lộ Nam biết, chính mình viết mức hợp đồng cụ thể lên ppt sẽ có hiệu quả thế nào, cũng quả thật sẽ khiến giám đốc Lưu đã chuyển đi và những người cùng tỉnh như Lão Vương khó xử. Nhưng chẳng lẽ cô không viết cụ thể, họ sẽ không khó xử sao?
[Đương nhiên không phải, bọn họ ngược lại sẽ thấy ta yếu đuối, dễ nói chuyện, tiến tới dễ ức hiếp.]
[Làm tiêu thụ nói chuyện bằng thành tích, trước thành tích thâm niên là cái rắm.]
[Không tốt, ta thô tục quá.]
[Nhưng ta muốn biểu đạt rằng, ta không thể vì để người khác không khó xử mà từ bỏ theo đuổi đỉnh cao nghề nghiệp được.]
Lộ Nam mỉm cười khách sáo, nhận tiếng vỗ tay của mọi người, sau đó bình tĩnh thản nhiên chia sẻ nốt nội dung cuối cùng, là kế hoạch và trọng tâm công việc của văn phòng Hoa An nửa cuối năm.
Nói xong, cô hơi khom người cúi chào, dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, trở về vị trí.